Trang

Tìm kiếm

25 thg 4, 2013

Chương 128: Ánh sáng Hải Thần Các - Tuyệt Thế Đường Môn

Mục lục
==============================
Học viện Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư. Minh Đức đường.

Đây là một sảnh đường rộng, dọc theo đại sảnh mọi vật trang trí đều là kim loại, lấy đạm kim sắc điều là việc chính. Cũng không quá xa hoa, nhưng khiến người ta cảm thấy tự nhiên. Một tấm biển treo phía trên lối ra vào, viết những chữ to màu vàng nhạt mang đến một khí tức uy hiếp, đức cao vọng trọng: Minh Đức Đường.

"Đứng lên đi." Trên một chiếc ghế chính giữa sảnh đường, có một người đang ngồi đó. Dáng vẻ trạc ngoại tứ tuần (hơn 40 tuổi), người không cao, nhưng rất to. Nếu chỉ dùng một từ để hình dung, thì đó là ục ịch.

Thân hình mập mạp hoàn toàn không cân xứng với mái tóc dài, thế nhưng hắn lại cố tình để một đầu tóc dài, màu nâu đỏ và rối tung xõa xuống phía sau, càng làm cho cái cổ múp míp của hắn không thấy rõ.

Trước mặt có một người phủ phục trên mặt đất, lúc này giống như đã được tha tội mà đứng lên.

- Đường chủ, lần này ta dẫn đội bất lợi, xin người trách phạt.

Khi hắn đứng lên mới có thể thấy rõ tướng mạo người này, còn không phải là lão sư dẫn đội của học viện Nhật Nguyệt hoàng gia hồn đạo sư tham gia trận chung kết sao? Chẳng qua, hiện tại vẻ mặt hắn đang hết sức lo sợ, tựa hồ trong lòng đã run sợ tới cực điểm.

Theo cách hắn gọi, người trung niên mập mạp kia lại chính là đường chủ tiếng tăm lừng lẫy của Minh Đức Đường, cũng chính là gia gia của Tiếu Hồng Trần và Mộng Hồng Trần. Với vẻ ngoài của hắn, thật khó mà nhìn ra tuổi thật.

- Ngươi cũng không làm sai cái gì, đôi khi, có những việc một mình ngươi cũng không thể nắm trong tay. Hơn nữa, lần này tuy rằng đã chết mất mấy người, nhưng thu hoạch của các ngươi cũng coi như không nhỏ. Còn thẩm phán chi kiếm, ta sẽ đích thân đến học viện Shrek, cũng không thể khiến nó rơi vào tay người khác. Kết cuộc đại tái lần này thật đáng thất vọng, bất quá, tuy học viện Shrek chiến thắng nhưng chắc cũng đang khó chịu vì những vấn đề không nhỏ.

Sự khoan dung của Minh Đức Đường chủ khiến sư phụ dẫn đội có chút khiếp sợ, trong trí nhớ của hắn, tính tình vị Đường chủ này không phải như thế a! Ngẩng đầu lặng yên nhìn lại, hắn phát hiện trên gương mặt Minh Đức Đường mập mạp đang mỉm cười thản nhiên, tựa hồ thật không hề tức giận.

- Đa tạ Đường chủ.

Lão sư dẫn đội lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Tâm tình Minh Đức Đường chủ tựa hồ tốt lắm

- Ngươi có biết lần này thu hoạch của các ngươi để cho ta rất vừa ý là cái gì không?

Sư phụ dẫn đội thử thăm dò

- Dạ, là cái phôi thai mười vạn năm hồn thú hóa hình thành người sao?

Minh Đức đường chủ lắc đầu, nói

- Không, dù nó là thu hoạch, nhưng chúng ta cũng trả một món tiền lớn, chỉ có thể nói là trao đổi mua bán thôi. Đương nhiên, cái phôi thai kia vào tay ta cũng có nhiều tác dụng hơn rơi vào tay người khác, nhưng cũng khiến chúng ta có không ít phiền toái.

- Cho tới bây giờ, đã có ba nhóm người muốn lén vào ta Minh Đức đường trộm đồ vật nọ. Đơn giản là đạo lý hoài bích đắc tội. Hơn nữa, còn có Phong Thần Đài, mặc dù trong số hồn đạo khí cấp 9, Phong Thần đài tính không cái gì, nhưng chính là cần đến hồn đạo sư cấp 9 mới có thể chế tạo ra. Bản thân ta thật muốn biết, Hồn Đạo sư cấp 9 ở Nhật Nguyệt đế quốc chúng ta, là ai chế tạo ra được chí bảo này mà lại bán cho Tinh La Đế Quốc, chứ không giao cho Minh Đức Đường ta.

Nói đến những phần sau, ánh mắt Minh Đức đường chủ lóe hung quang, khiến vị sư phụ dẫn đội sợ tới mức vội vàng lại quỳ rạp trên đất.

- Ngươi đoán tiếp xem

Minh Đức đường chủ thản nhiên nói.

- Kia, cái đó...

Sư phụ dẫn đội trên trán lại bắt đầu đổ mồ hôi

- Là những học viên trao đổi từ học viện Shrek sao?

Minh Đức đường chủ nói :

- Cũng có thể xem là một thu hoạch. Ba song sinh Vũ Hồn, học viện Shrek thật sự là hào phóng, còn có một cực hạn Vũ Hồn. Vốn học viện Shrek đã đã đồng ý tiến hành đệ tử trao đổi, nhưng ngày hôm qua lại truyền đến tin tức, nói rằng vì một vài lý do nội bộ của họ, nên việc trao đổi tạm thời lùi lại. Sau khi họ nghiên cứu kỹ càng mới quyết định. Xem ra, bọn họ lo sợ chúng ta xuống tay với những học viên kia a! Phải nói, về phương diện tìm kiếm Hồn Sư thiên tài, trên toàn bộ đại lục này quả không có ai qua mặt được Shrek. Thật là có chút đáng tiếc. Nhưng, việc đó cũng không phải là thu hoạch lớn nhất của các ngươi

Sư phụ dẫn đội có chút mờ mịt, khó hiểu nhìn Minh Đức đường chủ.

Minh Đức đường chủ chậm rãi đứng lên, thân thể của hắn cao chưa tới một thước năm, nhưng vòng eo đã tuyệt đối vượt qua một thước năm, chắp tay sau lưng, một trường bào màu đen có những vân vàng che hết phần bụng.

Chậm rãi đi đến trước mặt vị sư phụ dẫn đội, đột nhiên giơ chân lên, đạp hắn té ngã

- Bổn đường chủ sở dĩ không giết ngươi, là bởi vì ngươi khiến Tiếu, Mộng hai tiểu tử này gặp sự đe dọa trong giải đấu, hẳn là tự rút ra bài học. Sau khi trở về thì chủ động yêu cầu bế quan. Đây mới là thu hoạch lớn nhất của các ngươi. Cút đi, ít nhất ở trong thời gian này đừng cho ta thấy mặt ngươi, nếu không, ta nhất định sẽ nhớ lại mấy đứa nhỏ đã chết đi kia, mà cho ngươi chôn cùng chúng nó.

- Vâng vâng . . .

Sư phụ dẫn đội không giận mà trái lại còn rất vui, hắn biết, lẽ ra hắn đã xong đời. Hắn căn bản không dám đứng dậy, mà cứ như vậy nằm bò trên mặt đất, lăn ra ngoài.

Nhìn thấy bộ dáng hắn lăn đi, Minh Đức đường chủ nhíu mày

- Thao Thiết Đấu La thế mà lại tự mình đến Tinh La thành áp trận. Tốt! Đấu Hồn Đại Tái cao cấp học viện toàn đại lục năm năm sau, bản thân ta muốn xem, chỉ là tên Thao Thiết đấu la, còn có thể xem thường Thiềm Thừ ta không. Hừ!

Nói xong câu đó, hắn xoay người đi xuyên qua đại sảnh, dừng lại trước một vách tường có phù điêu kim loại. Chỉ thấy trước ngực hắn hào quang chợt lóe, một ký tự cổ xưa kỳ dị màu vàng giống như dường như từ lồng ngực hắn bay ra, khắc trên vách tường.

Nhất thời, cả vách tường giống như sống động, nương theo tiếng cơ quan rất nhỏ vỡ ra hai bên. Tại chỗ vách tường vỡ ra, mơ hồ có một dao động năng lượng khủng bố lóe lên rồi biến mất. Mà Minh Đức đường chủ cũng thờ ơ như không biết.

Ngẩng đầu sải bước mà vào, Minh Đức đường chủ đi vào khe nứt, vách tường tự nhiên khép lại.

Mười phút sau, Minh Đức đường chủ đã đi tới một tĩnh thất không có bất kỳ cửa sổ nào. Gian tĩnh thất này cũng bố trí đầy những vật liệu kim loại. Bất kể là trần, nền hay bốn bức tường đều phủ kín những phù điêu kim loại.

Nếu có bất kỳ hồn đạo sư nào ở trong này có thể nhìn ra, tất cả phù điêu đều giống như trận pháp hạt nhân của hồn đạo khí, chẳng những hết sức phức tạp, còn có cảm giáng tráng lệ.

Trong tĩnh thất, có một cột sắt hình vuông dựng đứng. Cột sắt ước chừng cao một thước năm, mặt trên bày một kiện đồ vật.

Một cái khay làm bằng gỗ, mặt trên khay được khảm hơn trăm viên bảo thạch đủ loại. Phía trên khay gỗ, một đám mây khí dao động rất nhỏ.

Dòng khí sáng lên ánh trắng, một màu trắng dịu nhẹ, giống như không khí, nhưng mơ hồ có hình dạng như ẩn như hiện, rất khó cảm nhận chỗ kỳ lạ của nó thông qua thị giác.

Dòng khí ngưng mà không tản mát, mơ hồ như đang tả xung hữu đột, muốn lao ra trùng vây. Mà phía dưới cái khay gỗ kia khi bị dòng khí đập vào không ngừng tản ra một tầng hào quang kim sắc nhàn nhạt đem nó bao phủ ở bên trong, khiến nó không thể phá ra ngoài.

Đúng vậy, cái khay gỗ này, chỉ là vật phẩm đấu giá cuối cùng ở phòng đấu giá Tinh Quang lúc trước, Phong Thần đài. Mà cái đang bị phong ấn, chính là phôi thai của mười vạn năm hồn thú.

Lẳng lặng đứng trước Phong Thần đài, Minh Đức đường chủ hai mắt híp lại, kỳ lạ là hắn đang trực tiếp mở miệng nói chuyện với cái vật đang ở trung tâm của Phong Thần đài kia.

- Ta có thể cảm giác được, lực lượng của ngươi rất cường đại. Qua những thí nghiệm, cũng đã chứng minh suy đoán của ta. Ngươi cũng không phải một hồn thú mười vạn năm bình thường. Nếu ai muốn trực tiếp đem ngươi hấp thu hóa thành Hồn Hoàn, Hồn Cốt. Như vậy, hắn nhất định sẽ chết rất khó coi. Bởi vì, ta có thể cảm giác được đến, cho dù là cường giả Phong Hào Đấu La muốn đem lực lượng của ngươi hấp thu chỉ sợ cũng mười phần khó khăn, thậm chí còn bị ngươi cắn ngược lại. Đúng không?

Dòng khi màu trắng sau khi nghe thanh âm của Minh Đức đường chủ, lại trở nên yên tĩnh. Trong đám sương trắng mờ nhạt, lờ mờ một hình người nhỏ bé, giống như một đứa trẻ.

- Cho nên, ta tin suy đoán của ta là chính xác.

Minh Đức đường chủ cười dài

- Ta biết rất rõ bối cảnh đằng sau của cái phòng đấu giá Tinh Quang kia, chính là hoàng thất Tinh La Đế Quốc. Bọn hắn lấy ngươi đem ra đấu giá, đơn giản là cấp cho ta chút phiền toái, khhiến Bổn đường chủ tự đi hỏi Phong Thần đài này là tác phẩm của ai. Đồng thời lợi dụng đạo lý hoài bích đắc tội dụ dỗ cường giả đại lục khắp nơi đến công kích Minh Đức đường ta. Nào có lí này? Cứ để chúng tới. Ngược lại giúp Minh Đức đường ta kiểm tra năng lực phòng ngự. Các đệ tử vốn là không nên sống quá mức an nhàn, không phải sao?

- Đáng tiếc, Tinh La Đế Quốc phạm một sai lầm lớn, bọn họ không có thấy rõ thực lực chân chính của ngươi. Cho nên mới nói, kỳ thật chân chính có lời chính là Bổn đường chủ mới đúng. Ngươi căn bản không phải mười vạn năm hồn thú gì bình thường, mà là một hồn thú không thể phá tan bình cảnh, tu vi ít nhất đã ở sát 20 vạn năm, đúng không? Ngươi cũng không hề cảm thấy lo lắng như những kẻ lần đầu tiên gặp bình cảnh. Chẳng qua cuối cùng vẫn không thành công. Ta tự hỏi, dựa theo hiểu biết của nhân loại chúng ta đối với các ngươi, hồn thú tựa hồ chỉ có ở bình cảnh mười vạn năm mới có một cơ hội lựa chọn trùng tu thành người. Nhưng tại sao ngươi đột phá bình cảnh thất bại lại vẫn có thể làm như vậy đây? Thật là làm cho ta thập phần hiếu kỳ.

- An tâm đi, ở chỗ này của ta, ngươi nhất định sẽ bị xài cho bằng hết. Ta sẽ nghiên cứu ngươi thật kỹ, đem mỗi một phần lực lượng của ngươi tất cả đều ép ra. Như thế mới không phụ lòng ngươi tu luyện hết hai mươi vạn năm. Thật sự là quá tốt, nói không chừng, ta còn có thể giúp ngươi một phen, cho ngươi lực lượng trước tiên đột phá bình cảnh, tăng lên tới trình độ siêu cấp hồn thú, sau đó lại lấy lực lượng của ngươi đem tróc ra. Đối với Hồn Sư mà nói, muốn hấp thu lực lượng của ngươi e rằng rất khó, nhưng đối với cho bổn đường chủ mà nói, cũng không phải là không có biện pháp. Đáng tiếc, bổn đường chủ đã có đủ chín hồn hoàn, cho nên, chỉ có thể đem lực lượng của ngươi cho đứa cháu thiên tài kia của ta. Chúng ta luôn là người một nhà.


Minh Đức đường chủ thần tình nhu hòa, dường như khi nói chuyện với con cháu mình, khuôn mặt mang theo vài phần hiền lành.

"Phốc... ." Sương mù màu trắng đột nhiên va chạm một chút với chiếc lồng ánh kim của Phong Thần đài. Mơ hồ như có một tiếng thét chói tai vang lên trong thế giới tinh thần của Minh Đức đường chủ.

Gương mặt Minh Đức đường chủ mỉm cười không thay đổi

- Kỳ thật ngươi nên cảm thấy may mắn. Bởi vì, những thứ có thể khiến bổn đường chủ quý trọng như bảo vật thật sự là quá ít. Ngươi có biết khi một người đạt tới đỉnh phong thì thống khổ nhất là cái gì không? Đó là thiếu đi cảm giác hạnh phúc. Nhưng trên người ngươi, khiến ta có lại cảm giác này, hơn nữa, ta tin rằng hạnh phúc này còn có thể ở cùng với ta một đoạn thời gian không ngắn.
***
Học viện Shrek, cửa chính.

Lúc này đã gần đúng ngọ, vẫn là thời gian lên lớp. Cửa học viện Shrek có vẻ im lặng. Ngày thường ở đây có rất nhiều tiểu thương hội tụ tập nhưng hôm nay lại không xuất hiện.

Phía trước cửa lớn có năm người đang đứng đó.

Đứng ở phía trước nhất, chính là viện trưởng hệ hệ Vũ Hồn Ngôn Thiểu Triết viện trưởng hệ hồn đạo Tiên Lâm Nhi.

Phía sau bọn họ ba người theo thứ tự là Phó viện trưởng hệ Vũ Hồn Thái Mị Nhi, Phó viện trưởng hệ hồn đạo Tiền Đa Đa cùng với giáo viên chính hệ hồn đạo, cũng là đạo sư của Hoắc Vũ Hạo, Phàm Vũ.

Tứ đại viện trưởng đều tới, hơn nữa còn có người đã được xác định chắc chắn sẽ trở thành Phó viện trưởng hệ hồn đạo Phàm Vũ. Một đội hình danh dự không đến mức khổng lồ nhưng không có giáo viên nào khác cùng đi.

Bọn hắn đều hơi ngửa đầu, nhìn về phía xa xa trên không trung, lẳng lặng cùng đợi.

Cuối cùng, xa xa trên bầu trời, những điểm đen rất nhỏ kia dần dần hiện rõ hơn mười thân ảnh, từ từ hạ xuống trong ánh mắt của họ.

- Họ đã trở lại.

Ngôn Thiểu Triết nhất thời mỉm cười.

Tiên Lâm Nhi cũng đã bước ra từng bước

- Cuối cùng cũng đã trở lại.

Trong đôi mắt nàng lộ rõ sự hứng khởi, thật khác với vẻ đối chọi gay gắt thường ngày dành cho Ngôn Thiểu Triết.

Được năm người hôm nay ra nghênh đón, chính là những anh hùng của học viện Shrek đã trở về.

Từng đạo thân ảnh nhẹ nhàng đáp xuống đất. Hạ cánh đầu tiên là dáng người lôi thôi lếch thếch của Huyền lão. Hắn lại vung tay lên, hai cáng bay phía sau hạ xuống.

Trên băng ca, Từ Tam Thạch như trước bị vẫn hôn mê, Giang Nam Nam thì còn thanh tỉnh. Nàng lúc này đang nhìn đến tấm biển học viện Shrek thì không khỏi kích động rơi lệ.

Mặc dù rời đi chỉ không đến hai tháng, nhưng hai tháng này, bọn hắn cũng trải qua rất nhiều điều, nhiều lắm.

Bối Bối cùng Đái Thược Hành tiếp được cáng Từ Tam Thạch mà phía sau Hoắc Vũ Hạo với Vương Đông thì tiếp lấy Giang Nam Nam. Trong mắt mỗi người, đều lóe ra một tia kích động. Nhất là những kẻ tuổi còn nhỏ, giống như nhau lệ quang ẩn hiện.

Đã trải qua nhiều phen gian nan như vậy, bọn hắn bảo vệ được vinh quang của Shrek. Giờ này khắc này, bọn hắn rốt cục đã trở lại, rốt cục lại thấy được cánh cửa vô cùng quen thuộc kia.

- Các con, hoan nghênh về nhà.

Năm người Ngôn Thiểu Triết bước nhanh đến phía trước, miệng vừa nói vừa hướng Huyền lão hành lễ, sau đó liền đi tới tiếp tục ca tụng mọi người trong chiến đội Shrek trở về.

Ngôn Thiểu Triết và Thái Mị Nhi hoàn hảo, miễn cưỡng có thể khống chế lên tâm tình của mình. Nhưng phía sau Phàm Vũ đã nhịn không được, bước nhanh xông lên trước, hai tay phân biệt kéo Hòa Thái Đầu và Hoắc Vũ Hạo, cẩn thận nhìn đồ đệ bảo bối. Khi biết chắc cả hai vẫn còn đầy đủ, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Hòa Thái Đầu nghẹn ngào nói:

- Lão Sư, chúng ta không khiến ngài xấu hổ, không khiến Shrek xấu hổ

Phàm Vũ ngó hắn, nhìn lại bên kia Hoắc Vũ Hạo đã lệ rơi đầy mặt, dùng sức kéo bọn họ vào trong lòng

- Đứa nhỏ này, Lão Sư căn bản không sợ các ngươi khiến ta xấu hổ. Lão Sư chỉ hy vọng các ngươi bình an trở về a.

Thời gian này, đối với Phàm Vũ thật sự mà nói là rất dày vò, nếu không lẽ ra hắn cũng không nên xuất hiện ở nơi này, dù sao, hắn còn chưa phải Phó viện trưởng hệ hồn đạo.

Từ khi những đội viên chính thức bị thương nặng trở về, tâm tình Phàm Vũ không có lấy một ngày bình tĩnh. Nhất là khi Mục lão quyết định cho chiến đội Shrek dự bị xuất chiến ở Đấu Hồn Đại Tái, trong lòng hắn lại càng không yên. Hắn biết rõ, Đại tái không phải những trận đấu tuyệt đối an toàn, hầu như năm nào cũng có thương vong xuất hiện.

Mà cả hai đệ tử đích truyền của hắn đều ở đó. Phàm Vũ và Chu Y đến bây giờ cũng chưa có con cái, hắn sớm xem Hòa Thái Đầu, Hoắc Vũ Hạo mà đối đãi như con của mình. Mấy lần muốn đến Tinh La thành, đều bị Tiền Đa Đa ngăn cản.

Lúc này, hai đệ tử rốt cục đã trở lại, Phàm Vũ lại có thể nào không hưng phấn cho được? Trong lúc nhất thời, vị sư phụ sắt đá ngày xưa cũng không thể khống chế nước mắt chảy xuôi xuống.

Bốn viện trưởng trước sau cùng mọi người bắt tay, sau đó tự mình dẫn dắt chiến đội vào trong học viện. Một cái thuyền nhỏ sớm đã chờ ở Hải Thần Hồ.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có chút kinh ngạc nhìn các vị viện trưởng.

Ngôn Thiểu Triết mỉm cười

- Các ngươi vì học viện trả giá nhiều như vậy, giành lấy được giải quán quân. Phần công lao này, sẽ vĩnh viễn được ghi chép trong lịch sử học viện Shrek. Trải qua hội nghị Hải Thần các quyết định, phần thưởng của các ngươi, sẽ ở trên Hải Thần các.

Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông bọn hắn không biết Hải Thần các là địa phương nào, nhưng Đái Thược Hành, Lăng Lạc Thần lại rất rõ ràng thì nhất thời chấn động.

Hải Thần các chẳng những là nơi nghị sự cao nhất học viện Shrek, đồng thời cũng chân chính  là bảo khố học viện Shrek, toàn bộ cơ mật của học viện đều ở nơi này. Ngày thường, ngoại trừ các lão cung phụng Hải Thần các và tứ đại viện trưởng, không ai có thể tiến vào nơi đó. Có thể tiến vào Hải Thần các, đây chính là phần tột cùng quang vinh. Ít nhất Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần đều không nghe nói qua từng có vị đệ tử nào được cho phép tiến vào. Cho dù là nhóm học trưởng đại biểu học viện đạt được quán quân Đấu Hồn Đại Tái cũng đồng dạng như thế.

Mọi người hào hứng lên thuyền, Ngôn Thiểu Triết tự mình kiểm tra tình trạng Từ Tam Thạch một chút. Lập tức quyết định giữ hắn và Giang Nam Nam ở lại Hải Thần đảo chữa thương.

Hoắc Vũ Hạo tuy rằng cũng đã được nghe nói Hải Thần các, nhưng đối với Hải Thần các quả thật không có quá nhiều khái niệm, nhưng sắp đi lên Hải Thần đảo, tâm tình của hắn như cũ là khẩn trương và hưng phấn. Trên Hải Thần đảo, biết đâu có thể gặp Hồn Sư được xưng tụng là cường giả mạnh nhất toàn bộ đại lục của học viện Shrek a.

Với tuổi của hắn và Vương Đông, Tiêu Tiêu lại có thể lên Hải Thần đảo, cũng đã quá đủ cho bọn hắn hưng phấn.

Hải Thần hồ trước mặt diện tích rất lớn, so với phần còn lại của học viện Shrek lớn hơn rất nhiều. Thuyền đi một lát, xuyên qua làn hơi nước, bọn hắn mới dần dần thấy rõ diện mạo của tòa đảo này.

Hải Thần đảo nhìn qua chỉ có ước chừng hai ki-lô-mét vuông, trên đảo cũng không bằng phẳng, mà có hình dáng như một ngọn núi với đủ loại đình đài lầu các được xây dựng trên đó. Những kiến trúc này ngày thường đều ẩn hiện trong sương mù giờ hiện ra trước mắt các đệ tử ngoại viên khiến vẻ kích động trong mắt chúng càng thêm cường thịnh.

Ngôn Thiểu Triết cũng không gọi người đem Từ Tam Thạch nâng đi nghỉ ngơi trước, mà mang theo bọn hắn đi dọc con đường nhỏ lát đá hướng vào sâu trong Hải Thần đảo.

Trên Hải Thần đảo thập phần im lặng, tựa hồ không có người nào sinh hoạt tại đây. Hết thảy đều yên tĩnh, an nhàn, phảng phất như chốn yên vui bình lặng. Che dấu những đình đài lầu các trong thảm thực vật to lớn, hòn đảo diện mạo xinh đẹp tuyệt trần mà lịch sự tao nhã. Tuy rằng lần đầu tiên lên đảo, nhưng Hoắc Vũ Hạo ngay lập tức yêu thích nơi này.

Thảm thực vật nơi đây ít nhất có hơn một ngàn năm, có cây thậm chí cao tới trăm mét, lúc đi trong đường mòn, chẳng những không khí tươi mát, còn che khuất tầm nhìn từ bên ngoài, khiến người ta không nhìn rõ bên trong, mang lại một cảm giác bí ẩn.

Không lâu sau, bọn hắn đã men theo đường nhỏ đi đến đỉnh núi, một tòa lầu xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Đó là một tòa lầu nhỏ ba tầng, màu nâu, toàn bộ bằng gỗ, phong cách cổ xưa mang theo vài phần tang thương. Nếu nhìn kỹ, có thể phát hiện, bản thân những thanh gỗ dựng nên tiểu lâu này giống như được sơn một lớp dầu trơn sáng bóng.

Ba tầng tiểu lâu tổng cộng cũng cao đến mười thước, không mang lại cảm giác rộng rãi, hùng vĩ. Ngay phía trên lối vào tầng thứ nhất, một tấm biển màu đen được gắn trên đó, ba chữ to thiếp vàng cho biết địa vị tuyệt đỉnh của nó, Hải Thần Các.

Nhìn thấy ba chữ này, mọi người đều không khỏi đều có cảm giác hồi hộp. Dựa theo tính toán, Hải Thần các chẳng những ở đỉnh núi, đồng thời cũng là vị trí trung tâm Hải Thần đảo.

Ngôn Thiểu Triết dừng bước ở trước cửa Hải Thần các, xoay người, mặt mỉm cười nhìn chiến đội Shrek

- Sở dĩ ta không để cho Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam đi nghỉ ngơi trước, chính là hi vọng bọn chúng cũng có thể trải nghiệm được lần tiến vào Hải Thần các này.

Giải thích xong, hắn lúc này mới xoay người mặt hướng Hải Thần các, khom mình thi lễ, nói :

- Lão Sư, bọn trẻ đã trở lại.

Nghe đến hai chữ lão sư này, tất cả mọi người đều là chấn động, cho dù thân là nội viện đệ tử Đái Thược Hành hay Lăng Lạc Thần trên mặt cũng đều một vẻ rung động.

Ngôn Thiểu Triết thân là viện trưởng hệ Vũ Hồn, ở trong lòng các đệ tử, địa vị cũng là thập phần cao thượng. Cho dù là Huyền lão, bởi vì bản thân không có chức vụ, trong mắt các học viên cũng không bằng. Bọn hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, Lão Sư của viện trưởng vẫn còn tại thế.

- Tất cả vào đi.

Thanh âm già nua vang lên, ngay sau đó, xuất hiện một màn khiến cho mọi người vô cùng rung động.

Ngay tại trước mặt bọn họ, trong nháy mắt ba tầng tiểu lâu Hải Thần các đột nhiên không hề báo trước phát sáng lên, ánh sáng kim sắc sáng lạn nở rộ, làm cả tòa tiểu lâu hoàn toàn biến thành màu vàng, giống như là một tòa lầu dùng vàng ròng thi công mà thành.

Ánh sáng vàng kim nồng đậm nhẹ nhàng trôi nổi trong không trung rồi hạ xuống, bao bọc lấy tất cả. Ấm áp, khí tức quang minh dày đặc xoa dịu thân thể mỗi người, mỏi mệt vì một mạch chạy đến đây nháy mất biến vào hư không. Ngay cả cơ thể đang ngủ say của Từ Tam Thạch cũng khẽ run lên, chậm rãi tỉnh lại.

Cảm thụ sâu sắc nhất chính là Vương Đông, toàn thân Vương Đông tản mát một màu vàng giao thoa với ánh sáng vàng kim đó. Nhất là cánh tay trái, gần như biến thành vàng ròng sáng chói. Một màu vàng thuần túy mang lại cảm giác tươi đẹp.

Đắm chìm trong kim quang, các đội viên chiến đội Shrek, ngay cả Vương Ngôn, bất giác nhắm hai mắt lại. Mà bốn vị viện trưởng, Phàm Vũ, cùng với Huyền lão thì lặng yên không một tiếng động đi vào Hải Thần trong các, cũng không bị kim quang Hải Thần các phóng ra làm ảnh hưởng.

Ánh mắt Bối Bối có chút kỳ dị, mơ hồ trong lúc đó, Hồn Lực trong thể nội tự phóng thích, hào quang Lôi Điện màu xanh tím biến mất, như ẩn như hiện ánh kim quang mang theo tiếng long ngâm rất nhỏ vang lên.

Mắt nhắm lại, mỗi người đều có cảm giác bất đồng, phản ứng Hoắc Vũ Hạo tuy rằng không lớn như Vương Đông, nhưng cũng tuyệt đối không nhỏ.

Trong không khí, thiên địa nguyên khí rõ ràng trở nên nồng đậm rất nhiều, ba cường giả đang ngủ say trong tinh thần hải đồng loạt tỉnh dậy. Nhưng không ai trong ba người phóng ra khí tức của mình, thậm chí không cùng Hoắc Vũ Hạo nói chuyện, chỉ có Y Lai Khắc Tư mơ hồ truyền đưa cho hắn một tia ý niệm. Cho hắn biết, chủ nhân khí tức quang minh này là kẻ cực kỳ cường đại, đã gần tiếp cận tu vi của hắn khi còn sống. Hắn và Băng Đế, Thiên Mộng nhất định phải hoàn toàn ẩn núp. Nếu không dù bọn họ ở trong tinh thần hải, cũng có thể bị này chủ nhân của khí tức này phát hiện ra.

Chẳng lẽ so với Huyền lão còn mạnh hơn sao? Hoắc Vũ Hạo trong lòng cảm giác lạnh run, trong suy nghĩ của hắn, Huyền lão và các vị viện trưởng cũng đã là những người cường đại nhất rồi. Hiện tại xem ra thực lực của học viện không chỉ như vậy. Vị này chắc là Lão sư trong miệng viện trưởng a!

Bất quá, ý niệm này trong lòng hắn cũng không tồn tại lâu liền biến mất, tại nơi nồng đậm khí tức quang minh thuần khiết, hắn cứ đứng như vậy mà tiến vào trạng thái tu luyện.

Huyền Thiên Công lặng yên vận chuyển, mỗi một vòng vận chuyển, hắn đều có thể rõ ràng cảm giác được tu vi của chính mình thẳng tắp tăng lên.

Trải qua sinh linh kim bồi dưỡng, khả năng thừa nhận của thân thể hắn so với trước kia cứng cáp hơn nhiều lắm, nhất là sinh mệnh lực lại càng cực kỳ dồi dào. Đắm chìm trong khí tức quang mình này, sinh linh nhãn nơi trán có chút ngứa ngáy, trong tình trạng không nhận thức được hấp thu khí tức sinh mệnh trong không khí.

Hồn Lực Huyền Thiên Công nhanh chóng vận chuyển, thiên địa nguyên khí nồng đậm giống như trực tiếp rót vào Hồn Lực, Hoắc Vũ Hạo vốn đã đạt đến giữa cấp hai mươi tám, một lát sau, cũng đã đạt đến bình cảnh cấp hai mươi chín.

Chỉ một phút đồng hồ, mà dường như dài cả thế kỷ, khí tức quang minh ấm áp dần dần biến mất. Mọi người cũng trước sau lần lượt rời khỏi cảm giác kỳ diệu kia mà tỉnh táo lại.

Tỉnh dậy trước hết người có tu vi cao nhất Đái Thược Hành, trên mặt hắn đầy vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, hắn tới cấp bậc này, tốc độ Hồn Lực tăng lên rất chậm, muốn tăng lên một bậc vô cùng khó khăn. Vậy mà chỉ trong chốc lát, hắn chẳng những cảm thấy được hồn lực của mình tăng lên, mà trọng yếu hơn, Hồn Lực giống như là được tinh lọc qua một lần, trở nên càng thêm tinh thuần. Điều này thậm chí so với trực tiếp tăng lên tu vi còn quan trọng hơn.

Hoắc Vũ Hạo sở dĩ không xuất hiện loại cảm giác này, bởi vì Hồn Lực của hắn đã nhiều lần trải qua quá trình này. Nhất là khi sinh linh kim làm dịu rồi tinh lọc, mang lại tác dụng cao nhất nhất, khí tức quang minh kia chỉ giúp hắn thuần túy tăng lên tu vi.

Sau Đái Thược Hành, Lăng Lạc Thần, Bối Bối cũng lần lượt tỉnh dậy. Từ Tam Thạch tỉnh lại sắc mặt dễ nhìn rất nhiều, dường như nguyên khí bị tiêu hao được bổ sung lại. Ánh mắt mê man nhìn kim quang phía trước dần dần biến mất bày ra một tiểu lâu ba tầng, lẩm bẩm

- Ta đang ở nơi nào?

Thương thế Giang Nam Nam vốn cũng đã khôi phục một ít, trải qua kim quang trị liệu lại càng tốt lên rất nhiều. Chủ động xuống khỏi băng ca, cúi đầu  bên tai Từ Tam Thạch giải thích vài câu.

Nhìn thấy nàng, Từ Tam Thạch ánh mắt có chút đăm chiêu

- Nam Nam, nàng không sao chứ?

Giang Nam Nam nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt cười có chút phức tạp. Bối Bối đá Từ Tam Thạch một cái rồi nói.

- Đi thôi, chúng ta đi vào trước đi rồi nói.

Hoắc Vũ Hạo lúc này cũng tỉnh lại, hắn kinh hỉ phát hiện, hồn lực của mình đã hăng hái gióng trống khua chiên vượt qua bình cảnh cấp 29. Nhìn xem sắc trời, có vẻ cũng không phải trải qua thời gian lâu lắm.

Cuối cùng đây là lực lượng gì? Khí tức quang minh vừa vào cơ thể mình ẩn chứa sinh mệnh lực nồng đậm. Đây thật là năng lực của hồn sư có khả năng đạt tới sao?

Vương Đông là kẻ cuối cùng tỉnh dậy, không cần hỏi, từ trên mặt hắn thần sắc Hoắc Vũ Hạo có thể nhìn ra, hắn cũng nhận được lợi ích không nhỏ. Ánh kim trên cánh tay trái thậm chí vẫn như trước lóe ra, cũng không có nhanh chóng biến mất.

Sau khi toàn bộ tỉnh dậy, mọi người lúc này mới nối đuôi nhau đi vào Hải Thần các. Được khí tức quang minh tẩy rửa, tiểu lâu ba tầng trong mắt bọn hắn trở nên vô cùng nguy nga, khiến bọn hắn tiến vào trong đó khi mang theo vài phần kính phục.

Đi vào tầng một Hải Thần các, toàn khung cảnh đều mang phong cách cổ xưa. Nhìn qua, nơi này bất luận là đồ dùng hay vật trang trí, đều cùng một chất liệu với cả tòa các.

Trong đại sảnh rộng lớn, có một chiếc bàn thật dài. Bốn vị viện trưởng và Huyền lão đã ngồi ở đấy, còn Phàm Vũ thì đứng sau hai vị viện trưởng-phó Tiên Lâm Nhi và Tiền Đa Đa, hiển nhiên, không hề có chỗ cho hắn ngồi. Ngoài ra, hai bên bàn còn có rất nhiều lão giả đang ngồi đó, phần lớn đều xa lạ với Vũ Hạo, chỉ có Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần mới biết được vài vị trong bọn họ.

Đám người Hoắc Vũ Hạo đứng ở trước bàn dài, không khỏi có chút khẩn trương, nhưng ngoại trừ vẻ khẩn trương, còn có vài phần hưng phấn. Đây là Hải Thần các, những trưởng lão trước mắt, hẳn là chính là lực lượng cường đại nhất của học viện. Cứ nhìn bốn vị viện trưởng mà ở tại đây lại ngồi ở vị trí dưới cùng của bàn dài là đủ biết. Cảm giác rung động phát ra càng ngày càng mãnh liệt.

Ngôn Thiểu Triết mỉm cười

- Các con, hoan nghênh trở về. Dù các ngươi có biết hay chưa, ta vẫn phải giải thích một lần.  Hải Thần các, là nơi nghị quyết cao nhất của học viện, hội nghị Hải Thần các quyết định phương hướng tương lai của học viện. Ở nơi này trừ bốn viện trưởng ra, mỗi một vị đều là trưởng lão(DG: 宿老,không hiểu từ này lắm nên dịch thoáng 1 chút) của học viện, họ đều là những người có cống hiến rất lớn với học viện.

- Lần này, chỉ với đội hình không chính thức mà đại biểu cho học viện nhưng các ngươi vẫn giành được quán quân Đấu Hồn Đại Tái, mọi việc chúng ta đều đã biết. Hôm nay đem các ngươi đến nơi đây, chính là một phần tâm ý của học viện và thưởng công cho. Hi vọng các ngươi sau này không ngừng cố gắng, không vì thành tích hiện tại mà kiêu ngạo.

Mọi người vội vàng hướng các vị trưởng lão khom mình hành lễ. Có một điều làm bọn hắn thoáng không vừa ý, đó là Ngôn viện trưởng không hề giới thiệu bất kỳ ai trong số những vị trưởng lão đang ngồi đây.

Cũng không phải Ngôn Thiểu Triết quên, mà là Hải Thần các có quy củ. Có thể cho phép bọn Hoắc Vũ Hạo đến nơi đây, đã là ngoại lệ. Có thể nói, Hải Thần các hết thảy đều là bí mật tối thượng của học viện Shrek. Không phải thành viên Hải Thần các thì không được phép biết nội tình.

- Ta tuyên bố những phần thưởng sau đây.

Ngôn Thiểu Triết trầm giọng

- Đái Thược Hành, Lăng Lạc Thần

- Có đệ tử

Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần cung kính hành lễ.

- Các ngươi và Mã Tiểu Đào thân là đệ tử nội viện, khi chấp hành nhiệm vụ giám sát khi không thể bảo vệ tốt đồng đội, khiến cho đồng đội chịu trọng thương, dẫn đến ảnh hưởng việc tham dự Đấu Hồn Đại Tái cao cấp học viện toàn đại lục, ghi lỗi nặng thêm một lần.

- Hả?

 Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần hoàn toàn không nghĩ tới loại kết quả này, nhất thời  không khỏi hoảng hốt.

Ngôn Thiểu Triết sắc mặt trầm xuống, nói

- Như thế nào? Các ngươi có dị nghị gì sao? Mã Tiểu Đào, Đái Thược Hành là Cường công hệ Chiến hồn sư chủ lực của đội ngũ. Cường Công Hệ có tác dụng gì? Nghênh đón khó khăn mà tiến lên, lấy công làm thủ, bảo vệ đội ngũ, các ngươi làm được đến thế sao? Lăng Lạc Thần, ngươi thân là Hồn Sư chủ khống, nhưng trong trận chiến có phát huy được tác dụng không chế? Nếu không phải Hoắc Vũ Hạo thông qua Tinh Thần Tham Trắc phát hiện không ổn đúng lúc nhắc nhở, chỉ sợ chính các ngươi cũng chưa chắc có thể đầy đủ trở về. Tình huống lúc đó, đội ngũ tổn hại nguyên nhân chính là do các ngươi toàn bộ đều khinh thường đối phương. Thân là đệ tử nội viện, đó là tư duy chiến đấu của các ngươi sao. Cho dù là đệ tử ngoại viện cũng biết rõ đạo lý sư tử vồ thỏ còn dùng toàn lực cơ mà?

Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần bị Ngôn Thiểu Triết răn dạy, quở mắng cũng chỉ biết cúi đầu. Đối với lời quở mắng của Ngôn Thiểu Triết, vốn bọn hắn không dám phản bác, huống gì từng lời nói đều chính xác đến từng chi tiết.

Ngôn Thiểu Triết nhẹ giọng một chút

- Về sau các ngươi theo đội tham gia Đại Tái, biểu hiện của đội dự bị thật tốt, cho các ngươi những chiến thắng để đảm bảo đủ thời gian dưỡng thương phục hồi, phát huy sức chiến đấu, cuối cùng góp phần giúp đội ngũ giành được vinh dự quán quân. Phần công lao này học viện cũng nhớ rõ. Nhưng thân là đệ tử nội viện, lại là đội viên đội chính thức, phần thuởng của các ngươi đương nhiên sẽ kém hơn một chút. Ưu điểm bù cho khuyết điểm trước đây. Lỗi nặng không ghi vào hồ sơ các ngươi. Hi vọng các ngươi có thể ghi nhớ lần giáo huấn này. Các ngươi phải nhớ kỹ, sinh mệnh là quý giá nhất, không ai có có hai cái mạng đâu.

- Cám ơn viện trưởng.

Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Nếu hình phạt là ghi vào hồ sơ ở học viện Shrek, thật sẽ là vết nhơ cho cả đời bọn hắn a!

Đệ tử nội viện khác đệ tử ngoại viện ở chỗ, nhận được rất nhiều tài nguyên của học viện, có lão sư với thực lực cao nhất dạy dỗ. Yêu cầu đối với bọn họ tự nhiên cũng không thể đem đệ tự ngoại viện ra mà so. Theo lời Ngôn Thiểu Triết nói, dù cũng là thành viên đội quán quân, nhưng đó là nguyên nhân trọng yếu khiến phần thưởng của bọn hắn không bằng đội dự bị.

Không có nhận xét nào: