Trang

Tìm kiếm

1 thg 5, 2013

Chương 133: Cường địch xuất hiện - Tuyệt Thế Đường Môn

Mục lục
==============================
Hồn kỹ Long Chi Hỏa, Long Chi Nộ đồng thời bộc phát. Ngọn lửa nóng bỏng biến Vu Phong thành ngọn đuốc sống cháy hừng hực.

Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng nghênh đón, Vu Phong giương nanh múa vuốt tấn công, tay phải của hắn nhanh như điện xẹt đánh về phía trước, vẫn là Băng Đế Ngao.

Nhìn qua một chưởng tựa như đơn giản nhưng ẩn chứa vô vàn biến hóa, mặc dù Vu Phong xúc động, nhưng thực lực tuyệt không hề yếu. Theo cách nào đó, nàng cũng như là một bản sao yếu hơn một chút của Mã Tiểu Đào. Tâm tình dao động, nhưng lý trí chiến đấu không hề mất tập trung. Nàng giật mình phát hiện, dẫu cho mình biến hóa thế nào cũng không có cách tránh được đòn đánh đơn giản của Vũ Hạo. Nàng nhanh chóng hai tay nắm lại, cùng công kích lên cánh tay của Vũ Hạo.

Một cảnh tượng quỷ dị xảy ra, tay phải đang đánh ra của Hoắc Vũ Hạo đột nhiên biến mất không dấu vết, hai đấm của Vu Phong đánh vào không khí. Ngay khi quyền phong đi tận, hai tay hết lực, cánh tay phải của Hoắc Vũ Hạo trong hư ảo lại xuất hiện đánh ra, va chạm với hai đấm của nàng.

"Xèo"

Một âm thanh như than lửa bị ném vào chậu nước đá, một màn sương hơi nước bốc lên. Ánh sáng đỏ trên người Vu Phong nhanh chóng biến mất, bắt đầu từ hai nắm đấm. Bây giờ nàng muốn sử dụng hồn kỹ thứ ba cũng bó phép.

Một luồng sáng ánh kim lập lòe, chạm vào thân thể của nàng, đẩy nàng bay ra ngoài. Kích thứ hai này chính là của Vương Đông. Vu Phong cuối cùng cũng chỉ là bạn học khác lớp, nên đối xử cũng nhẹ nhàng hơn Đái Hoa Bân rất nhiều, trận này cũng chỉ xem như là học viên luận bàn, nên Sí Dực Trát Đao mới không trực tiếp oanh kích lên thân thể của nàng.

Hoắc Vũ Hạo bất ngờ nghiêng đầu, trong ánh mắt màu tím phóng ra như một thực thể, lóe lên rồi biến mất. Cách đó không xa, Chu Lộ hét lên thảm thiết, lập tức ngã xuống đất, miệng mũi giàn giụa máu tươi.

Chu Lộ ý định cùng Đái Hoa Bân thi triển Võ Hồn dung hợp kỹ U Minh Bạch Hổ bị Hoắc Vũ Hạo dùng Linh Hồn Trùng Kích khiến cho thất bại. Với tu vi cấp 29 của Chu Lộ, một cơ hội ngăn chặn Linh Hồn trùng kích cũng không có.

Ánh mắt chuyển sang Tà Huyễn Nguyệt đang bị vây khốn trong Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên cất tiếng hỏi

- Còn muốn tiếp tục sao?

Nhìn Hoắc Vũ Hạo, phía sau thân ảnh Vương Đông lúc ẩn lúc hiện, Tà Huyễn Nguyệt khó khăn nuốt nước miếng, mặt méo xẹo lắc đầu.

Còn tiếp tục cái gì?

Phía sau Hoắc Vũ Hạo, Chu Tư Trần vẫn còn đứng nguyên chưa hề động thủ. Bất kể Đái Thược Hành hay Vu Phong, đều là tam hoàn hồn tôn, vậy mà trước mặt hắn chưa kịp thi triển hồn kỹ thứ hai đã bại một cách toàn diện. Tà Huyễn Nguyệt mặc dù tự phụ bản lĩnh cao, nhưng cũng không cho rằng mình mạnh hơn Đái Hoa Bân.

Chỉ mấy tháng không gặp, cái tên Hoắc Vũ Hạo này như lột xác vậy. Ban đầu Tà Huyễn Nguyệt còn cho rằng đâu là một trận chiến ngang cơ, thế mà trong khoảng khắc bị bọn họ kết thúc dễ như trở bàn tay.

Mộc Cận đứng xem sớm đã ngơ ngẩn, Hoắc Vũ Hạo không chỉ thể hiện thực lực cường hãn, mà chiến đấu cũng rất thong thả thoải mái. Cho dù là lão sư như nàng, nhìn thấy Vũ Hạo chiến đấu, trong lòng cũng không khỏi run rẩy.

Một ánh mắt tỉnh táo đầy cơ trí, dường như mọi thứ trên sàn đấu bị nó nắm hết trong lòng bàn tay.

Từ khi mô phỏng Hoàng Kim lộ cho đến khi Tà Huyễn Nguyệt lắc đầu chịu thua, lớp 2-2 căn bản không có lấy một cơ hội. Lớp 2-1 có thể nói là lấy yếu thắng mạnh. Ngay cả khi đối cứng với nhau, Đái Hoa Bân thậm chí ngay cả một kích của Hoắc Vũ Hạo cũng không chịu nổi.

Hồn lực Đái Hoa Bân đã đạt tới cấp 39, bản thân Võ Hồn Bạch Hổ còn có hồn kỹ cường hóa thân thể cực kỳ mạnh mẽ. Vậy mà cũng không thể so sánh được Võ Hồn cực hạn Băng Bích Đế Hoàng Hạt.

Băng Đế Ngao, một hồn kỹ thuần sức mạnh. Thân thể Hoắc Vũ Hạo được vạn năm kình giao, Sinh Linh Kim các loại thiên tài địa bảo cải thiện, đã hoàn toàn không còn kém thiếu gia phủ Công Tước như hắn. Nhưng quan trọng nhất, sau lưng Hoắc Vũ Hạo còn có Vương Đông.

Hồn lực Vương Đông đã đạt đến cấp 36, không kém Đái Hoa Bân bao xa nữa. Hoắc Vũ Hạo cũng đến cấp 30, Hạo Đông lực lúc này có thể mạnh mẽ đến mức nào? Coi như là tứ hoàn Hồn Tông muốn đối cứng với Băng Đế Ngao cũng ăn không ít khổ, mà Đái Hoa Bân không hề biết lại đối đầu, cái này chỉ có thể nói là: tự tìm chết.

Chiến đấu nhanh chóng kết thúc ngoài dự liệu của chính Hoắc Vũ Hạo. Hắn liếc nhìn Vương Đông bên cạnh, Tiêu Tiêu cũng thu hồi Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh và Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu. Ba người đều cảm thấy, trận chiến đấu vừa rồi có vẻ khá đơn giản. Bọn hắn còn chưa tung toàn lực, vậy mà trận đấu đã kết thúc. Mà đối thủ trước mặt, lại chính là năm người mạnh nhất năm hai đó nha!

Lúc này bọn chúng mới thấy rõ lợi ích thực tế của việc tham gia thi đấu ở Đấu Hồn Đại Tái, cả thời gian bế quan cũng mang đến ảnh hưởng và biến hóa không nhỏ cho bản thân.

Chu Tư Trần, Tào Cẩn Hiên cùng với Lam tỷ muội lúc này trên mặt cũng không có bao nhiêu hưng phấn, mà lại cực kỳ ngạc nhiên. Bốn người liếc nhau, rồi nhìn qua Hoắc Vũ Hạo, ánh mắt không chỉ có sự nhu hòa của tình bạn, mà còn mang theo một phần nể phục.

Hoắc Vũ Hạo dùng Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng để lãnh đạo đối với bọn họ là cực kỳ bình thường. Bọn hắn chỉ cần dựa theo tiết tấu, tốc độ đội hình mà đơn giản phóng thích hồn kỹ

Cũng là Hồn Sư Khống Chế, Tào Cẩn Hiên có cảm giác vô cùng thỏa mãn, đây mới thực sự là khống chế a! Không chỉ khống chế đối thủ, còn khống chế cả đồng đội. Có đội trưởng như thần thế này thì vượt cấp khiêu chiến hắn hắn cũng tin thắng chắc.

Lam tỷ muội thu hồi Lưới Tóc. Hoàng Sở Thiên, Thôi Nhã Khiết và Long Tường Dược đang bị giam trong đó phóng ra.

Chu Y chậm rãi đến bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, nhìn Mộc Cận đang đứng ngu mặt ra gần đó, trong trái tim nàng không phải là hưng phấn, mà chỉ có tự hào. Có được những đệ tử xất chúng này, thân là lão sư, khó mà tránh khỏi cảm xúc kiêu ngạo a!

- Mộc lão sư, hãy nhớ giữ giao ước, thời gian tới đem học viên đi quét dọn vệ sinh giáo học lâu cho sạch sẽ. Nếu mà học viên của ngươi vẫn yếu kém không chịu nổi một kích thế này, lần sau đừng tìm bọn ta khiêu chiến nữa nhé

Nói xong, Chu lão sư vênh mặt kiêu ngạo xoay người bỏ đi. Mộc Cận thì mặt mày tái xanh tái xám.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, hắn kỳ thật rất yêu thích điểm này của Chu lão sư. Chu Y tính tình thật vô cùng nghiêm khắc, hối thúc từng bước của học viên. Hắn có thể cảm nhận được Chu Y nghiêm khắc nhưng sau lưng thì rất tốt. Đối với học sinh của mình, nghiêm khắc không ai bằng, nhưng bao che cũng không ai sánh. Lại hiểu học sinh của mình còn hơn chính bản thân chúng. Cả đời khó mà quên được lão sư tốt này.

Không chỉ là Chu Y vênh váo rời khỏi Đấu Hồn Khu, toàn bộ học viên lớp 2-1 đều cùng một cái vẻ vênh vênh váo váo kiêu ngạo lục tục kéo đi.

Trận đấu này không chỉ thắng, mà còn thắng đẹp. Cái cảm giác hưng phấn này thật dễ khiến học viên muốn nhanh chóng nhảy vào sàn chiến thêm vài hiệp với đối thủ.

Trên khán đài, trong góc tối, lão sư chủ nhiệm Đỗ Duy Luân cũng giương ra một khuôn mặt ngu ngốc không khác gì Mộc Cận.

- Hắn thật sự chỉ mới có hai hoàn sao? Viện trưởng? Tên nhóc Hoắc Vũ Hạo này khiến ta có cảm giác khó hiểu.

Ngôn Thiếu Triết mỉm cười

- Đâu chỉ có mình ngươi. Ngay cả lão sư cũng tấm tắc khen thực lực của hắn. Quan trọng hơn, đứa nhỏ này chẳng những có thiên phú, mà quyết tâm, kiên định, cầu tiến càng khiến nó ưu tú hơn. Hãy chờ xem, năm ba năm nữa thôi, chắc chắn sẽ trở thành thống lĩnh của cả một thế hệ. Ta thấy, vừa rồi nó và Vương Đông còn chưa phát huy hết 50% thực lực.

Đỗ Duy Luân chép miệng than thở

- May mắn lúc trước ngài kiên trì tranh giành đến cùng, nhân tài thế này mà đưa cho hệ hồn đạo thì...

Ngôn Thiếu Triết phất tay đã ngắt ngang lời hắn nói, thở dài một tiếng

- Trong chuyện này, chúng ta cũng thiếu hệ Hồn Đạo Hệ một cái nghĩa. Bắt đầu từ năm nay, hệ Võ Hồn chúng ta tất cả đệ tử năm thứ ba trở lên sau khi khảo hạch thăng cấp, thì để cho hệ Hồn Đạo lựa chọn đào tạo, dựa theo ý nguyện của học viên. Nếu học viên và bên đó đều đồng ý, chúng ta sẽ thông qua.

Đỗ Duy Luân chấn động

- Viện trưởng, nói như vậy, chúng ta bên này e rằng sẽ mất đi rất nhiều nhân tài a...

Ngôn Thiếu Triết thở dài, nói:

- Lão sư nói đúng, ta làm việc hẹp hòi. Nhưng thời gian này ta cũng hiểu ra, Võ Hồn, hồn đạo hai hệ vốn là một nhà. Hơn nữa, nghe Vương Ngôn tường thuật chi tiết kì đại tái vừa rồi và những phân tích của hắn, ta không thể nào không thừa nhận, Hồn Đạo Khí càng phát triển thì những lý luận về hồn sư cũng phải thay đổi. Nếu cứ cố chấp, e rằng chúng ta sớm muộn sẽ bị vượt qua. Cũng nên thay đổi đi thôi.

Đỗ Duy Luân có vẻ còn chưa hiểu, Ngôn Thiếu Triết vỗ vai hắn, nói:

- Cứ làm theo lời ta nói. Ngươi cũng nên tìm Vương Ngôn nghe hắn nói một chút, ngươi sẽ hiểu thôi.

Vương Ngôn từ khi dẫn đội trở về, thì đâm đầu vào nội viện không ra ngoài, mỗi ngày đều chỉ đi về tàng thư lâu ở Hải Thần Các, tựa như nắng hạn chờ mưa, không ngừng hút lấy những tri thức mà hắn mong chờ.

Đang khi họ nói chuyện, một âm thanh quỷ dị vang lên

- Huyền Tử, ngươi ra đây cho lão phu

Âm thanh mãng liệt có vẻ như không lớn, nhưng tai sau khi nghe đến liền cảm thấy ù ù nhức nhối, giống như bị sấm nổ bên tai làm cho điếc tạm thời. Mà kinh khủng hơn, cái thanh âm đó bao phủ toàn bộ học viện Shrek, chỉ đơn giản mấy chữ, lại khiến học viện Shrek như có đám mây đen che phủ.

Ngôn Thiếu Triết sắc mặt đại biến, trầm giọng nói:

- Không tốt rồi. Có cường địch xuất hiện, Duy Luân, ngươi lập tức ra lệnh toàn bộ đệ tử trở về phòng học không được ra ngoài, ta phải đi trước.

Vừa nói, Ngôn Thiếu Triết rung thân nhoáng một cái, thân thể đã bắn ra, mục tiêu cũng không phải hướng đến chỗ thanh âm kia truyền ra, mà là Hoắc Vũ Hạo vừa mới rời khỏi Đấu Hồn Khu.

Thật may, lúc này Hoắc Vũ Hạo vừa đi ra không xa, nghe được thanh âm bất thình lình hắn cũng hoảng sợ, tinh thần hải rung lên một hồi

- Tinh thần lực thật mạnh mẽ. Người nào vậy nhỉ? Hình như là đến tìm Huyền lão thì phải?

Vương Đông bên cạnh hắn cũng biến sắc, nhưng ở sâu trong đáy mắt lại mơ hồ có một tầng kim quang thoáng lóe lên.

So với hai người, những học viên khác bên cạnh càng không chịu nổi, nguyên một đám sắc mặt trắng bệch, thậm chí có người loạng choạng suýt té.

- Vũ Hạo cẩn thận, chủ nhân của thanh âm này cũng mạnh ngang ngửa lão nhân ở trong Hải Thần Các đó. Rất cường đại.

Thiên Mộng thanh âm hoảng hốt, không chỉ là hắn, Băng Đế, Y Lai Khắc Tư có vẻ cũng tỉnh lại. Hoắc Vũ Hạo thậm chí có thể cảm giác được Tinh Thần Hải của mình cũng mang không khí hồi hộp khẩn trương.

Đúng lúc này, một luồng ánh sáng trắng nhẹ nhàng bồng bềnh vây quanh, bao phủ lấy Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu.

- Đừng phản kháng, ta mang các ngươi lên Hải thần đảo.

Giọng Ngôn Thiếu Triết vang lên bên tai. Sau một khắc, bọn hắn chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng bay lên, chung quanh thân thể hiện ra một màu trắng. Ban đầu họ đứng một chỗ với Chu Y và các bạn cùng lớp, chỉ mới cảm giác được ánh sáng lóe lên, cả ba liền biến mất. Chỉ có Chu Y nhận ra giọng Ngôn Thiếu Triết.

Chu Y quát khẽ:

- Mọi người đừng sợ, lập tức cùng ta quay về phòng học.

Tại học viện Shrek nơi nào an toàn nhất? Chắc chắn chỉ có trung tâm Hải Thần đảo, Hải Thần Các.

- Độc lão quái, là ngươi sao?

Đúng lúc này, giọng nói đôn hậu của Huyền lão vang lên trên không trung học viện. Một tia sáng màu vàng phóng lên trời, ánh sáng chói mắt bao phủ trọn cả học viện. Không chỉ như vậy, từng khí tức mạnh mẽ vô cùng phóng lên không trung liên tục bất tận.

- Được, hay cho học viện Shrek. Thế nào, nghĩ rằng các ngươi đông người mà khi dễ một mình ta ư? Vậy thì đến đây.

Bên ngoài học viện Shrek, từng ánh sáng lửa bắn lên trời, ít nhất cũng có hơn hai mươi luồng ánh sáng như thế, mỗi một luồng ánh sáng dừng lại trên không mà không mất đi, nhất là cột sáng màu xanh lá đậm phía trước, vừa thô vừa to, ánh sáng phát ra như che phủ hết những cột sáng phía sau.

Huyền lão lúc này đang lăng không mà đứng phía trên Hải Thần đảo. Vẫn như mọi khi không quên rót rượu hớp một ngụm, lạnh lùng nói:

- Sao thế? Độc lão quái, ngươi khai chiến với học viện Shrek chúng ta ư?

Bên trong cột sáng xanh đậm phía xa, một thân ảnh chầm chậm hiện ra.

Đó là một lão nhân thân hình cao lớn, một mái tóc màu xanh lá cây, tóc dài rối tung thả ra sau lưng. Nhưng có chút buồn cười, trên đỉnh đầu hắn không có lấy một sợi tóc, một cái đầu hói.

Lão nhân sắc mặt hồng hào như trẻ con, không nhiều nếp nhăn. Chỉ có thể đoán tuổi của lão duy nhất qua đôi mắt, một đôi mắt xanh lá chứa đựng nhiều thăng trầm.

Hai mươi cột sáng phía sau xếp thành hàng ngang, cũng dần dần hiện thân. Dáng vẻ khác nhau, nhưng với khả năng lơ lửng trên cao như thế, không ai không phải là cường giả đỉnh cấp.

Không có nhận xét nào: