Trang

Tìm kiếm

30 thg 4, 2013

Chương 213: Lý Nho phản kích - Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Mục lục
==============================
Đến lúc Từ Vinh mới quyết tâm không màng tất cả phá vây mặt chính diện nhưng thật đáng tiếc là đã nửa canh giờ trôi qua! Khi quân Lương châu đang phát động tiến công mặt chính diện thì ở cuối con đường bụi đột nhiên bay mù mịt, một vạn đại quân của Giả Hủ cuối cùng cũng đã đuổi đến nơi.
...
Hàm cốc quan.

Hàm cốc quan tây giáp cao nguyên, đông kề khe sâu, nam gần Tần Lĩnh, bắc giáp Hà Thủy có thể nói là một thiên hạ hùng quan. Rất có dáng vẻ một người giữ ải vạn người khó qua! Chắn ngang con đường có từ lâu đời nổi tiếng từ phía đông đến Trường An. Quân lính nước Tần đã mấy lần đánh bại liên quân Quan Đông ở đây giết cả trăm vạn quân, máu chảy thành sông.

Vị hoàng đế đầu tiên Tần Thủy Hoàng đã bắt đầu con đường chinh phạt của mình từ ải Hàm Cốc, cuối cùng đã đánh chiếm sáu nước thống nhất giang sơn, mở ra thời đại mà các hoàng đế trị vì suốt hai ngàn năm!

Ánh mặt trời nóng bỏng, hun nóng con đường cổ Trường An như một lò lửa.

Khắp nơi không có lấy một hơi gió nhẹ, không khí nóng bức ngột ngạt khiến ai nấy đều cảm thấy tức thở.

Một loạt tiếng vó ngựa dồn dập chợt vang lên trong cốc. Hơn mười tên lính gác cửa quan đang đứng trên tường thành đột nhiên hé mắt ra nhìn, do ánh mặt trời chói trang mà mắt của họ vẫn phải nheo chặt lại. Đột nhiên hướng tây ở cuối con đường núi quanh co xuất hiện một kỵ mã phóng nhanh lại.

Kỵ mã nọ phi như bay đến trước cửa quan, Binh sĩ giữ ải đang muốn quát hỏi thì thấy kỵ mã đó lảo đảo mấy cái rồi rơi từ trên lưng ngựa xuống. Khi đó quân lính giữ ải mới phát hiện ra trên lưng của kỵ mã cắm ba mũi lang nha tiễn sâu đến tận chuôi tên. Chiến bào của kỵ mã vốn màu xanh nay đã bị máu nhuộm thành mà đỏ sẫm.

Binh sĩ thủ quan đang nghi hoặc không thôi thì một tiểu giáo đi đến kiểm tra. Tiểu giáo này khum tay che mắt nhìn xuống cửa quan chốc lát đột nhiên cau mày nghiêm giọng nói: “ Ô, nhìn lưng của người này sao quen mắt vậy, không rõ đã gặp ở đâu rồi? Nhưng mà nghĩ mãi vẫn không ra, hừ ..”

Tiểu giáo dang cau mày suy nghĩ thì kỵ mã vốn đã gục xuống bất động nằm như chết kia lại chậm rãi nhúc nhích ngẩng đầu lên. Tên tiểu giáo nhìn chăm chăm vào mặt kỵ sĩ áo xanh nọ rồi bất ngờ kêu to: “ Trời đất ơi đây không phải là tướng quân Trương Tú sao? Mau mau kéo chốt mở cửa ra!”
...
Trường An.

Cao Thuận cầm kiếm đứng nghiêm trên địch lâu thành. Phía lưng hắn lửa cháy bốn bề, tiếng chém giết rung trời, cố đô Trường An phồn hoa đang run rẩy dưới chân hắn.

“ Báo ..” Chợt có một tên tiểu giáo thất thanh gào to, vừa chạy nhanh lên thành lầu: “ Tướng quân nội thành Trường An đã bị công phá, tàn binh địch trong thành đã bị diệt sạch!”

“ Ừ, tốt lắm.” Cao Thuận gật đầu trầm giọng nói: “ Người đâu.”

Một tên thân binh vội tiến lên hỏi: “ Tướng quân có gì sai bảo?”

Cao Thuận nói: “ Lập tức cho mười đội khoái mã chia nhau di đến mười quận Lương châu tìm kiếm hành tung đại quân của chúa công. Một khi tìm được thì lập tức thông báo cho chúa công biết Trường An đã bị công phá.”

" Tuân lệnh."

Tên thân binh vừa đi khỏi lại có một tên tiểu giáo mặt mày mệt mỏi chạy lên dịch lâu thành tay còn cầm theo một cái đầu lâu đầy máu me. Chiếc đầu lâu này mặt dù đã bị cắt khỏi thân thể nhưng đôi mắt vẫn trợn trừng lộ vẻ kinh khủng, chắc rằng trước khi chết đã rất thống khổ. Tiểu giáo bước nhanh tới trước mặt Cao Thuận hiên ngang nói: “ Tướng quân, tiểu nhân may mắn không làm nhục sứ mệnh.”

“ Ồ, ngươi đã về à.” Cao Thuận lạnh nhạt gật đầu hỏi: “ Đây là đầu lâu của Trương Tú sao?”

Tiểu giáo đáp: “ Đúng vậy.”

Cao Thuận hỏi: “ Còn các lính giặc khác thế nào?”

Tiểu giáo nói: “ Còn hơn mười lính giặc đều đã bị bắt chỉ còn một tên võ nghệ cao cường liên tiếp hạ mười chín huynh đệ của ta mở được đường máu từ trong vòng vây của ta thoát ra ngoài nhưng trong khi chạy trốn đã bị trúng ba mũi tên độc của tiểu nhân vào lưng. Nếu như không có lang trung cứu chữa kịp thời thì không thể nào sống quá mười ngày.”

Giả Hủ cùng một vạn quân đã kịp thời chạy đến Lưỡng Hà khẩu tạo thành thế hợp vây với đại quân của Từ Vinh.

Từ Vinh cuối cùng cũng cực kỳ đau khổ khi phát hiện trong đám lau sậy rậm rạp chỉ có năm ngàn bộ binh tinh nhuệ. Năm ngàn bộ binh sử dụng hàng rào cự mã dựa vào địa lợi chặn đứng đường rút chạy về hướng đông của quân Lương châu.

Ngược lại đát trống trải phía bên phải mặc dù có rất nhiều hố bẫy, hàng rào cự mã nhưng chỉ có một ngàn quân mai phục! Nhưng mà lúc này Giả Hủ cùng một vạn kỵ binh đã đuổi đến nơi muốn phá vòng vây đã không còn kịp rồi.

Quân của Mã Dược từ ba mặt vây khốn năm ngàn kỵ binh Lương châu ở giữa. Sau một đợt tấn công của quân Mã Dược thì toàn quân Lương châu đã bị tiêu diệt. Từ Vinh thấy không còn đường thoát bèn rút kiếm tự vẫn. Đến khi Phương Duyệt tấn công đến giữa đội hình của quân Lương châu thì phát hiện Từ Vinh đã chết. Thương thay một đời danh tướng cuối cùng lại có kết cục là tự sát mà chết, thật bi ai.

Giả Hủ sai người an tang tử tế cho Từ Vinh, trên mộ bia có khắc: “ Mộ của danh tướng một đời Từ Vinh” để đời sau của Từ Vinh đến tế bái.

Đại quân nghỉ ngơi hồi phục một đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, Giả Hủ đang muốn chia quân làm hai đường. Một đường do Phương Duyệt thống lĩnh tùy ý tấn công các huyện ở Quan Trung còn bản thân mình dẫn tám ngàn khinh kỵ ngày đêm đi đến Vũ Uy hội quân với Mã Dược thì thấy Phương Duyệt mặt mày vui mừng vội vã đi đến. Từ rất xa Phương Duyệt không nén nổi vui mừng đã kêu to: “ Quân sư, tin mừng đây, tin vui lớn bằng trời!”

“ Ồ!” Giả Hủ vui vẻ hỏi: “ Tin mừng gì vậy?”

“ Quân sư, thám báo ở gần Mi huyền phát hiện khoái mã báo tin của tướng quân Cao Thuận đem tin đếm Lương châu, mang đến tin tức mới nhất của đại quân CaoThuận.” Phương Duyệt sải từng bước dài đi như gió đến cạnh Giả Hủ vung tay nói: “ Thành Trường An! Cao Thuận tướng quân đã chiếm được thành Trường An rồi!”

“ Có thật vậy không! ?”

Giả Hủ nghe vậy cũng không ngăn nổi vui mừng vỗ tay nói: “ Tốt quá, hay cho Cao Thuận! Vốn chỉ hi vọng hắn xuất quân để kìm chế sự điều quân của Từ Vinh thôi thật không ngờ hắn lại đột nhiên chiếm được Trường An, ha ha ha thật là vui mừng ngoài ý muốn!”

Phương Duyệt nói: “ Quân sư, thành Trường An một khi chiếm được thì vùng Phù Phong, Phùng, phụ cận vùng Kinh Triệu sẽ dễ dàng lấy được. Ngàn dặm Quan Trung sẽ mau chóng trở thành đất của chúa công ha ha ..”

Cơn mừng rỡ như điên qua đi, Giả Hủ nhanh chóng khôi phục lại sự tỉnh táo vốn có, suy nghĩ một chút bèn nói với Phương Duyệt: “ Hiện nay Trường An mặc dù đã chiếm được nhưng quân ta binh lực có hạn không thể nào chia quân mà đánh các thành xung quanh được. Lão tặc Đổng Trác ở Quan Trung đã nhiều năm các quận huyện đều do thân tín của hắn nắm giữ ngay lúc này mà tấn công tất cả thì chúng ta không đủ khả năng.”

Phương Duyệt nói: “ Hiện không thể đánh tất cả thì cứ từ từ đánh. Dù sao cuộc chiến của Đổng Trác và mười tám lộ chư hầu Quan Đông đánh nhau còn chưa thể kết thúc ngay được. Quân ta vẫn còn dư thời gian hành động.”

Giả Hủ lắc đầu nói: “ Tướng quân vẫn còn chút việc chưa rõ. Chưa tính đến việc liên quân của trưởng sử Tây Vực Vương Uyên sẽ sớm kéo đến Lương châu quân ta phải nhanh chóng điều quân tinh nhuệ lên phía bắc hợp quân với chúa công để chống lại quân đội của Vương Uyên. Đổng Trác nghe tin toàn quân của Từ Vinh đã bị tiêu diệt, Quan Trung, Lương châu đều bị vây hãm tất nhiên sẽ đưa đại quân quay lại chiếm lại Quan Trung.”

“ Đổng Trác dám điều quân quay lại Quan Trung sao?” Phương Duyệt không tin hỏi: “ Hắn không sợ Lạc Dương thất thủ à?”

Giả Hủ nói: “ Tướng quân suy nghĩ vô cùng đơn giản. Các lộ chư hầu liên minh là vì lợi ích, vì lợi ích mà tấn công sao có thể dốc toàn lực được? nếu tin chúa công chiếm được Lương châu, Quan Trung được truyền đi khắp thiên hạ thì mười bảy lộ chư hầu Quan Đông rất có thể án binh bất động ngồi nhìn Đổng Trác trở về Quan Trung cùng chúng ta quyết chiến đến lưỡng bại câu thương rồi sau đó họ làm ngư ông đắc lợi kéo quân đánh một trận chiếm được Lạc Dương.”

“ A ..” Phương Duyệt ngạc nhiên nói: “ Thì ra là thế.”

“ Cho nên ..” Giả Hủ ánh mắt tối lại nói: “ Việc khẩn cấp bây giờ không phải là chiếm được phụ cận Trường An mà là chiếm được Hàm Cốc quan! Chỉ cần tướng quân Cao Thuận chiếm được Hàm Cốc quan sau đó thủ vững tại đó. Khi đó cho dù Đổng Trác có vứt bỏ Lạc Dương thân chinh dẫn mười lăm vạn đại quân quay lại cũng khó mà tiến vào Quan Trung đến nửa bước.”

Phương Duyệt nói: “ Nếu có thể bất ngờ đánh lén Hàm Cốc quan thành công thì như là chặn được yếu hầu của lão tặc Đổng Trác rồi.”

“ Sau đó ..” Giả Hủ vung tay lên nghiêm trang nói: “Chờ khi chúa công đánh lui quân của Vương Uyên, quay trở lại chiếm tam phụ, và các thành trì khác.”

“ Đa tạ quân sư đã chỉ điểm.” Phương Duyệt phấn khích vỗ tay nói: “ Mạt tướng hiểu rồi.”

Mười ngày sau tại Hổ Lao quan.

Đại trướng trung quân.

Đổng Trác ngồi bên án thư, Quách Dĩ, Lý Thôi, Dương Phụng, Phàn Trù, Lý Nho, Lý Túc, Lữ Bố, Trương Liêu, Tống Hiến, Thành Liêm, Triệu Sầm chia nhau đứng hai bên bàn bạc. Không khí trong đại trướng có phần khẩn trương, trên mặt chư tướng đều có vẻ lo lắng. Ngay cả Lý Nho kẻ luôn tự phụ là túi khôn cũng đang cau mày trầm tư.

Trước Hổ lao quan đánh một trận kinh thiên động địa, Cúc Nghĩa với tám ngàn quân Tiên Đăng doanh đánh bại hai vạn Tây lương thiết kỵ đã lập tức lừng danh thiên hạ. Nhờ sự khích lệ của Tiên Đăng doanh mà mười tám lộ liên quân đã tự tin rất nhiều liên tục tấn công Hổ Lao quan, không chỉ có tiến công mà thái thú Tòng quận Tào Tháo còn dùng máy bắn đá bắn phá cửa quan khiến quân thủ quan nếm rất nhiều đau khổ.

Tình thế quân của Đổng Trác đang ngày càng trở nên khó khăn.

Chỉ có duy nhất một điều may mắn là sau trận đánh kinh thiên nọ Viên Thiệu lập tức giữ lại Tiên Đăng doanh sống chết không cho Cúc Nghĩa xuất trận, càng không cho Tiên Đăng doanh công thành. Nếu không phải Viên Thiệu tiếc rẻ Tiên Đăng doanh không cho xuất chiến thì có lẽ Hổ Lao quan đã sớm bị mười tám lộ chư hầu Quan Đông công phá rồi.

Quách Dĩ bước ra khỏi hàng ôm quyền nghiêm trang nói: “ Chúa công, phải nghĩ cách để phá hỏng máy bắn đá của liên quân nếu không theo đã này tường của Hổ Lao quan dù bền chắc đến đâu chỉ sợ cũng sẽ bị phá hỏng! Hơn nữa để cho liên quân tùy ý bắn đá vào không chút kiêng kỵ gì mà quân ta lại không thể chống lại thì khiến sĩ khí quân ta suy giảm nghiêm trọng.”

“ Phải biết rằng phá được máy bắn đã của liên quân thật không dễ dàng.” Lý Thôi lắc đầu nói: “ Phía trước Hổ Lao quan là sơn cốc hẹp bất lợi cho việc tấn công của kỵ binh, liên quân chỉ cần phái ra một đội bộ binh tinh nhuệ là có thể tạo được một phòng tuyến vững chắc cho đám máy bắn đã rồi. Quân ta muốn phá vỡ phòng tuyến đó đâu dễ dàng như vậy.”

Đổng Trác không đồng ý nói: “ Máy bắn đã của liên quân không đáng ngại vốn thái sư đã cho người đến Trường An vận chuyển mười tám chiếc máy bắn đá đến Hổ Lao quan chỉ nay mai là đến nơi lúc đó mười tám chiếc máy bán đá này sẽ khiến cho sự yên ổn của liên quân chấm dứt. Tuy nhiên muốn dùng đám máy bắn đá để đánh lui liên quân là không thể.”

“ Chỉ dựa vào máy bắn đá mà đánh lui mười tám lộ liên quân tất nhiên là không thể, nhưng mười tám lộ liên quân tập trung tại đây số lượng đông đảo, quân lương tiêu hao rất nhiều.”

Lý Nho nói đến đây mắt lộ vẻ độc ác nghiêm giọng nói: “ Nếu ta có thể dò biết được nơi tập trung quân lương của liên quân. Sau đó dùng kỳ binh tấn công thiêu hủy số lương thảo này. Mười tám lộ liên quân không có lương ăn sẽ không đánh mà rút lui.”

“ Ừ.” Đổng Trác liên tục gật đầu: “ Văn Tu nói rất hợp ý ta, nhưng gian tế của của ta phái vào Dĩnh Xuyên chưa thể lập tức tìm được nơi liên quân cất trữ quân lương.”

“ Báo ..” Đổng Trác vừa dứt lời đột nhiên có tiếng bước chân vội vã, một tiểu giáo toàn thân đầy bụi bặm tiến vào quỳ sụp xuống nói: “ Thôi Liệt tướng quân gửi cấp báo từ Hàm Cốc quan tới!” 

" Hàm cốc quan?"
" Hàm cốc quan!"

Tiểu giáo vừa dứt lời Lý nho lập tức biến sắc, Đổng Trác cả kinh nhảy dựng lên lạnh lùng nói: “ Mau nói đi!”

Tiểu giáo thở dốc hai cái đáp: “ Thôi Liệt tướng quân cấp báo, thuộc hạ của Mã Dược là Cao Thuận đem hai vạn khinh kỵ trong vòng mười ngày hành quân ngàn dặm đột nhiên xuất hiện tại Trường An. Tướng giữ Trường An là Trương Tú khinh suất, chủ quan nên bị Cao Thuận đánh lén, thành Trường An đã .. thất thủ rồi!”

" A!"
" Cái gì?"
" Trường An thất thủ rồi?"
" Điều này sao có thể! ?"
“ Thành Trường An vô cùng chắc chắn, khinh kỵ sao đánh được vào thành. Tên Trương Tú này thủ thành kiểu gì vậy?”

Các tướng trong đại trướng đều biến sắc khẩn trương đứng cả dậy.

“ Trương Tú hại ta, Trương Tú hại ta rồi ..” Đổng Trác kêu to hai tiếng, bực bội nện một đám lên án thư khiến chiếc án chắc chán gẫy làm hai đoạn. Vài thớ gỗ sắc nhọn đâm vào bàn tay phải của Đỏng Trác khiến tay hắn máu chảy đầm đìa nhưng Đổng Trác không để ý tới vẫn hét lớn: “ Nếu không phải ta nể hắn cháu của Trương Tể thì bản thái sư nhất định phải chém đầu hắn để răn đe kẻ khác!”

Khác với vẻ giận dữ của Đổng Trác thần sắc Lý nho lại vô cùng lạnh lẽo, hắn nói với Đổng Trác: “ Chúa công đang lúc tất cả đang hỗn loạn Cao Thuận lại đánh lén được Trường An, việc này ảnh hưởng rất lớn đến cuộc chiến ở Lương châu. Tướng quân Từ Vinh biết tin này tất sẽ dẫn quân quay lại Trường An. Từ đó mười quận ở Lương châu sẽ không đi theo chúa công nữa, hơn nữa ..”

“ A ..” Đổng Trác nghe vậy mới cả kinh biến sắc phát giác ra việc Trường An thất thủ có thể dẫn đến nguy cơ gì vội hỏi luôn: “ Hơn nữa thế nào? Văn Tu mau nói đi?”

Lý Nho hít vào một hơi rồi nghiêm giọng nói tiếp: “ Hơn nữa Nho nghi rằng việc Cao Thuận bất ngờ tấn công Trường An là mưa kế của Mã đồ phu mục đích đơn giản là điều đại quân của Từ Vinh tướng quân về Trường An. Tính toán là vậy nhưng việc Trường An thất thủ là ngoài ý muốn. Nếu như việc đúng như Nho dự tính thì đại quân của Từ Vinh tướng quân chắc dữ nhiều lành ít rồi.”

Lý Túc cũng lạnh mình thất thanh nói: “ Từ Vinh tướng quân vội vàng cho đại quân rút lui sẽ tạo điều kiện cho Mã đồ phu thừa dịp truy kích nếu như đại quân của Từ Vinh tướng quân có sơ xảy gì tình thế của cả Lương châu và Quan Trung nguy mất, căn cơ phía sau của chúa nguy mất!”

“ A ..!” Đổng Trác đầu tiên sắc mặt trắng bệch ra nhưng lấy sau lại khôi phục lại như thường không đồng ý nói: “ Nguyên Mậu ( tên chữ của Từ Vinh ) theo bản thái sư đã nhiều năm có thể nói là dày dạn kinh nghiệm chiến trận. Lần trước Mã đồ phu đánh lén Lương châu không phải cũng bị đánh cho thất điên bát đảo mà chạy về sao? Bây giờ cũng vậy Mã đồ phu chưa chắc đã thắng được Nguyên Mậu.”

Lý Nho im lặng nhưng tay đã vô tình nắm chặt lại, chợt phát hiện ra tiểu giáo đến báo tin vẫn chưa rời đi mà quỳ ở dưới trướng. Hơn nữa sắc mặt vô cùng quái dị liền cất tiếng hỏi: “ Ngươi vì sao vẫn chưa lui ra?”

Tiểu giáo cắn răng cố gắng nói: “ Thưa quân sư, Thôi Liệt tướng quân vẫn còn việc quan trọng báo cáo.”

“ Vẫn là việc khẩn cấp sao? Lý Nho biến sắc nghiêm nghị nói: “ Mau nói đi.”

Nghe tiểu giáo nói vậy Đổng Trác và chư tướng đều vội vã quay lại ánh mặt đều tập trung vào tên tiểu giáo. Tên tiểu giáo hai tay ôm quyền nói một câu: “ Năm ngày sau khi Cao Thuận đánh lén Trường An thành công, thì đột nhiên ngoài Hàm Cốc quan đột nhiên xuất hiện ..”

" A!" Đổng trác thất thanh nói: " Hàm cốc quan cũng thất thủ rồi sao?"

Nếu như Hàm Cốc quan thất thù thì việc này phiền hà to rồi.

Tiểu giáo nói: “ Tướng quân Trương Tú may mắn thoát khỏi hiểm cảnh nhắc nhở thôi Liệt tướng quân phòng thủ thật kỹ đề phòng Cao Thuận đánh lén cuối cùng dùng hỏa công đốt cháy thang công thành. Hàm Cốc quan bình yên vô sự.”

“ Phù ..” Đổng Trác lấy tay vuốt ngực thở dài một hơi nói: “ Nói vậy tên tiểu tử Trương Tú này cũng lập được chút công lao có thể lấy công chuộc tội, bỏ qua cho hắn.”

Nhưng Lý Nho lại nhận ra tiểu giáo vẫn còn nói chưa hết liền hỏi: “ Vẫn còn tin tức khác phải không?” 

“ Còn nữa ..” Tên tiểu giáo đột nhiên cúi xuống giọng nói trầm mặc: “ Còn có tin … Từ Vinh tướng quân và ba vạn đại quân đã bị tiêu diệt hoàn toàn tại Mi huyền và Lưỡng Hà khẩu rồi. Chung Do đại nhân thì chưa rõ tung tích, Hầu Tuyển, Lý Kham, Trương Hoành ba vị tướng quân bị Phương Duyệt chém đầu tại trận. Dương Thu, Trình Ngân bị bắt sau đó cũng bị chém rồi.”

Đổng Trác vội la lên: " Từ Vinh thì sao! ?"

Tiểu giáo nét mặt ảm đạm nói: “ Từ Vinh tướng quân đã tự sát.”

" A!"
" Nguyên Mậu!"

Tiểu giáo vừa dứt lời, Đổng Trác đã hét lớn một tiếng, miệng phun máu tươi. Từ Vinh theo Đổng Trác đã nhiều năm vẫn được Đổng Trác coi là cánh tay phải. Hai người biết nhau đã lâu tuy thân phận khác nhau nhưng vẫn lấy lễ đối sử với nhau tình như chân tay. Nay nghe tin dữ như vậy Đổng Trác sao lại không thương tâm được?”

" Chúa công!"
" Chúa công?"

Trông thấy Đổng Trác bất tỉnh nhân sự, Lữ Bố và chư tướng đều cuống quýt đỡ dậy.

Trong đại trướng trung quân nhất thời loạn cả lên, Chư Tướng vội vã đem Đổng Trác đang bất tỉnh vào giường sau bức bình phong. Lý Nho đã cho thân binh đi gọi lang trung từ trước nên chỉ chốc lát lang trung đã mang hòm thuốc đến đến bắt mạch cho Đổng Trác rồi lấy kim ra châm cho Đổng Trác một kim.

“ Tức chết ta mất thôi ..”

Đổng Trác ngửa mặt lên trời than dài một tiếng rồi từ từ tỉnh lại.

Lý Nho phất tay một cái, chư tướng vội khom người lui ra bên ngoài trướng. Chỉ còn lại hai người Lý Nho và Đổng Trác.

Thấy ánh mắt Đổng Trác mờ mịt nhìn mình Lý Nho khuyên nhủ: “ Chúa công hãy nén đau thương, tử trận sa trường, da ngựa bọc thây chính là vinh dự cao nhất của quân nhân. Từ Vinh tướng quân coi như đã đạ được vinh dự cuối cùng này của quân nhân rồi.”

“ Ài ..” Đổng Trác thở dài một tiếng nói: “ Văn Tu, lần này tai họa đến nơi rồi, ta nên làm thế nào bây giờ?”

Giọng nói của Đổng Trác thật ảm đạm, đôi mắt nhìn Lý Nho đầy vẻ hoảng hốt. Lý Nho lúc này đột nhiên phát hiện Đổng Trác tựa hồ thay đổi thành một người khác trước kia khí thế ngạo thị thiên hạ của Đổng Trác đã hoàn toàn biến mất. Hơn một năm hoang dâm vô độ ở Lạc Dương đã làm tiêu tan hùng tâm tráng khí của Đỏng Trác.

Lúc này đây Đổng Trác thoạt nhìn chẳng khác một ông lão bình thường.

“ Chúa công không cần lo lắng.” Lý Nho có lấy bình tĩnh khuyên nhủ: “ Trường An đã mất rồi nhưng quân ta vẫn còn ải Hàm Cốc, hơn nữa Mã đồ phu binh lực có hạn cho dù có chiếm được được Trường An trong lúc này cũng chưa thể động đến các quận huyện xung quanh được. Các huyện lệnh các huyện đều do chúa công tự mình chọn lựa có thể nói là thân tín của chúa công, họ nhất định sẽ không làm chúa công thất vọng đâu.”

“ Cho nên ..” Lý Nho nói đoạn nhấn mạnh nói: “ Chỉ cần chúa công có thể thân chinh dẫn quân quay về Quan Trung mọi sự vẫn còn cứu vãn được.”

“ Muốn dẫn quân quay về Quan Trung dễ như vậy sao?” Đổng Trác lắc đầu nói: “ Mười tám lộ liên quân Quan Đông đang ở ngoài Hổ Lao quan nhìn chằm chằm tới đây đại quân một khi rút khỏi Hổ Lao quan, ba mươi vạn quân Quan Đông sẽ phá quan mà vào lúc đó quân ta hai mặt đều thọ địch đầu đuôi không ứng cứu được cho nhau chỉ sợ quan Trung còn chưa cứu được thì Lạc Dương cũng mất nốt.”

“ Chúa công yên tâm.” Lý Nho lạnh lùng nói: “ Nho có một kế khiến cho liên quân Quan Đông sẽ án binh bất động ngoài Hổ lao quan!”

“ Hả?” Đổng Trác nghi hoặc hỏi: “ Kế đó như thế nào?”

Bên ngoài Hổ Lao quan, đại doanh của Liên quân.

Trong trung quân đại trướng, Viên Thiệu, Điền Phong đang ngồi đối diện nhau.

Viên Thiệu đem bức thư đưa cho Điền Phong nghiên giọng nói: “ Nguyên Hạo đây là tin tức do gian tế thâm nhập vào Lạc Dương mới thăm dò được.”

Điền Phong liền mở bức thư ra đọc lướt qua rồi chợt lâm vào trầm tư.

Viên Thiệu nói: “ Mã đồ phu so với đổng Trác trẻ tuổi hơn, giảo hoạt tàn nhẫn hơn. Nếu có thể lựa chọn bản quan muốn đối mặt với Đổng Trác hơn là Mã đồ phu khi đã hùng cứ Quan Trung. Vì vậy ta có ý muốn ngừng tấn công Hổ Lao quan để Đổng Trác có thể kéo quân về Quan Trung đánh lui Mã đồ phu, chẳng hay ý Nguyên hạo thế nào?”

“ Cách này cung rất hay, liên quân có thể làm ngư ông đắc lợi.” Điền Phong gật đầu nói: “ Nhưng mà nếu chúa công là người đầu tiên đưa ra ý này sẽ gây bất lợi cho danh tiếng của chúa công. Chúa công nên triệu tập Mã Đằng, Công Tôn Toản cùng các chư hầu khác đem mật thư này công bố. Lúc đó tất nhiên sẽ có người nói những lời này thay chúa công.”

“ Tốt, cứ theo ý Nguyên Hạo mà làm.”

Ban đêm, tại trung quân đại trướng của Viên Thiệu.

Trừ đại biều của thứ sử Lương châu đi thảo phạt Đổng Trác là Mã Đằng và thứ sử U châu Công Tôn Toản còn lại mười sáu lộ liên quân đều tề tựu đầy đủ. Họ theo tước vị quan lại lớn nhỏ thứ tự chia nhau ngồi. Các quân sư, võ tướng thuộc hạ đứng sau lưng họ. Lưu Bị tự xưng là dòng dõi Trung Sơn Tĩnh Vương nên tuy đi cùng đám thuộc hạ của Đào Khiêm nhưng được phép ngồi.

Chờ mọi người ngồi vào chỗ của mình, Viên Thiệu kín đáo đưa mắt nhìn qua các lộ chư hầu. Đột nhiên nói một câu khiến mọi người đều chấn động: “ Các vị, vừa mới có tin từ gian tế tại Trường An cấp báo, Mã đồ phu ở Lương châu thắng lợi liên tiếp, ngay cả tâm phúc của Đổng Trác là Từ Vinh cũng tử trận, toàn quân bị tiêu diệt. Mã đồ phu vừa sai đại tướng Cao Thuận dẫn hai vạn kỵ binh bất ngờ tấn công và đã chiếm được Trường An! Khu vực Tây Lương dân chúng dũng mãnh và ngàn dặm Quan Trung sắp sửa trở thành của họ Mã rồi!”

Viên Thiệu vừa dứt lời, Tào Tháo, Tôn Kiên, Lưu Bị, Đào Khiêm bốn người đều lộ vẻ lo lắng.

Mã đồ phu hung tàn không thua gì Đổng Trác. Hơn nữa lại trẻ hơn, xảo trá hơn, càng khó đối phó hơn! Mã đồ phu hiện đang chiếm đóng Hà Sáo dân chúng chỉ có hơn mười vạn, quân không quá bốn năm vạn mà đã có thể làm được những việc kinh người như vậy. Nếu như để Mã đồ phu đứng vững tại Lương châu, hùng cứ Quan Trung thì chỉ mười năm nữa thiên hạ ai dám chống lại hắn chứ?

Thứ sử Dương châu Viên Thuật cũng nhảy dựng lên, ấp úng hỏi: “ Tên .. tên Mã đồ phu này thật là chọn đúng cơ hội. Trong khi ba mươi vạn tướng sĩ của mười tám lộ liên quân Quan Đông đang chiến đấu với mười lăm vạn đại quân của Đổng Trác bên ngoài Hổ Lao quan thây chất đầy đồng. Hắn lại thừa cơ kiếm lợi thật quá phi lý.”

Đào Khiêm lo lắng nói: “ Mã đồ phu cùng Đổng Trác đều là giống hổ lang, cả hai đều hung ác tàn nhẫn, giết chóc thành tính. Nếu để Mã đồ phu chiếm được Lương châu , Quan Trung chỉ sợ vài năm nữa thôi hắn còn vượt cả Đổng Trác! Chẳng lẽ mười tám lộ liên quân Quan Đông sau khi diệt được Đổng Trác lại tạo ra một kẻ còn kinh khủng hơn cả Đổng Trác. Tại Hổ lao quan máu đã chảy thành sông rồi, như vậy diệt trừ quốc tặc còn có ý nghĩa gì nữa?

Tế bắc tướng Bảo Tín đột nhiên nói: “ Không bằng tạm ngừng tiến công, bí mật thỏa hiệp với Đổng Trác để hắn kéo quân về Quan Trung. Mười tám lộ liên quân Quan Đông sẽ chờ khi Mã đồ phu và Đổng Trác đánh nhau đến lưỡng bại câu thương sau đó ngồi làm ngư ông đắc lợi chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?”

Không có nhận xét nào: