Trang

Tìm kiếm

31 thg 5, 2013

Chương 190: Thăm dò địa hình - Đấu Phá Thương Khung

Mục lục
================================================
Đại mạc mịt mờ, cát vàng tàn phá bừa bãi.

"Thanh Lân, ngươi xác định là nơi này?" Tiêu Viêm vẻ mặt ngạc nhiên nhìn một mảnh sa mạc bằng phẳng trước mặt, địa hình nơi này, cực kì tầm thường, không có bất cứ cái đặc điểm gì có thể khiến cho người khác chú ý, cùng loại cát bằng phẳng này, tại trong sa mạc mênh mông, cơ hồ là nhiều không đếm xuể, Tiêu Viêm rất khó tưởng tượng, địa phương này không chút nào thu hút, dĩ nhiên có tung tích của "Dị hỏa"?

Tại phía sau Tiêu Viêm, là Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ, đồng thời còn có mấy chục tên đoàn viên tinh anh của Mạc Thiết binh đoàn, bất quá lúc này, bọn họ đều là đem ánh mắt hoài nghi hướng về phía Thanh Lân dẫn đường trước mặt, đối với bọn họ tại Thạch Mạc thành sinh sống mấy năm thậm chí vài chục năm mà nói, khối địa phương này, quả thực là tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn, hơn nữa trong đó có một số người, thậm chí còn có qua lại nhiều lần làm nhiệm vụ ở nơi này, nhưng bọn họ chưa bao giờ cảm giác được nơi này cùng địa phương khác có cái gì khác nhau đâu a..

Bị mọi người nhìn chăm chú vào, Thanh Lân mặc dù khiếp đảm, bất quá nàng vẫn như cũ cố lấy dũng khí nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, nhẹ giọng nói:"Thiếu gia, tại trong cảm ứng của ta, nửa năm trước địa điểm phát sinh dị động,  thật là ở chỗ này."

Nghe vậy, Tiêu Viêm lông mày hơi hơi cau lại, chậm rãi tới trước hai bước, đứng ở một chỗ trên cồn cát nho nhỏ, đưa mắt nhìn chung quanh nhìn, mặt hiện lên vẻ trầm ngâm.

"Nơi này cũng không có kiến trúc đặc thù cùng với sơn động kì dị, bất quá Thanh Lân tựa hồ không giống đang nói dối... Nếu trên mặt đất không có, trên bầu trời cũng không có... Như vậy, có lẽ ở chỗ này." Tiêu Đỉnh nhìn chung quanh, đột nhiên ngồi xổm người xuống, bàn tay nắm lên một nắm cát, sau đó chậm rãi cho rơi xuống, khẽ cười nói.

"Ý của đại ca... ở dưới đất?" Nghe vậy, Tiêu Viêm hơi hơi sửng sốt, ngạc nhiên nói.

"Ừ, mặc dù có rất nhiều cường giả có thể mượn không khí vặn vẹo trong sa mạc mà chế tạo ra hải thị thận lâu mê hoặc tầm mắt của người khác, bất quá tại chung quanh Thạch Mạc thành trình độ không khí vặn vẹo, còn không đủ để hình thành loại kỳ quan này, cho nên, có thể bài trừ cái khả năng này...

Nếu không cẩn thận che lấp, mà chúng ta dùng mắt thường mà lại nhìn không thấy. Như vậy khả năng lớn nhất, đó là đó là dưới mặt đất..." Tiêu Đỉnh cười phân tích nói.

Hơi hơi gật đầu, Tiêu Viêm nhẹ giẫm giẫm mặt đất, chợt cười khổ nói:"Nhưng cho dù bí mật dưới đất, nhưng chúng ta chung quy khó có khả năng đào lung tung mà tìm chứ?"

"À, tự nhiên là khó có khả năng. Tại trong sa mạc đào bới lung tung, nói không chừng cuối cùng sẽ đem chôn sống chính mình, bất quá Medusa nọ nếu cũng có thể đi xuống, như vậy ta đoán chắc hẳn là có thông đạo ẩn giấu." Cười lắc đầu, Tiêu Đỉnh cười nói:" Bên trong đoàn chúng ta vừa lúc có một hảo thủ tinh thông điều tra địa hình, chỉ cần để cho bọn họ đến kiểm tra đo lường một phen, hẳn là không khó tìm kiếm ra thông đạo tiến vào lòng đất."

Nghe vậy, Tiêu Viêm thở phào, cười nói:"Đã như vầy. Như vậy đành phải phiền toái bọn họ."

"Tìm kiếm thông đạo thật ra là việc nhỏ... Bất quá nơi này cách Thạch Mạc thành cũng không xa. Chúng ta nhân mã lớn như thế mà công khai dò xét cổ địa. Ta nghĩ sợ rằng sẽ bị thế lực khác bên trong Thạch Mạc thành phát hiện được. Tháp Qua Nhĩ sa mạc ban đêm rất là ngắn ngủi. Nếu chỉ ở buổi tối mới tiến hành công việc thì không chỉ sẽ tiêu hao đại lượng thời gian. Hơn nữa nói không chừng còn có thể bởi vì duyên cớ trời tối mà bỏ sót một địa phương ít trọng yếu... Ở Thạch Mạc thành này. Lấy thực lực Mạc Thiết binh đoàn chúng ta. Trừ những tiểu thế lực không dám trêu chọc ra thì có Sa Chi binh đoàn... Không thể nói sẽ không nhảy ra quấy nhiễu." Tiêu Đỉnh lắc đầu. Cau mày bất đắc dĩ nói.

"Sa Chi binh đoàn?" Tiêu Viêm cau mày.

"Sa Chi binh đoàn bên trong Thạch Mạc thành ngoại trừ thành chủ phủ thế lực cực mạnh ra. Mặc dù trên tổng thể thực lực. Mạc Thiết binh đoàn chúng ta cũng không chỗ thua kém. nhưng bọn họ có đoàn trưởng Sa La, là một kẻ đại đấu sư. Ngươi hẳn là minh bạch đại đấu sư cùng đấu sư chênh lệch như thế nào rồi. Cho nên ngày thường nếu như không có đại sự. Chúng ta bình thường đều sẽ không trêu chọc vào Sa Chi binh đoàn. Bất quá lần này chúng ta nếu như gióng trống khua chiêng mà tìm tòi. Tóm lại nếu để cho bọn họ trổi dậy lòng hiếu kì. Dưới tình huống loại này. Bọn họ tự nhiên khó có khả năng bảo trì bàng quan." Tiêu Lệ một bên có chút bất đắc dĩ lên tiếng nói.

Nghe vậy. Tiêu Viêm chép chép miệng. Trầm ngâm một hồi lâu. Ngẩng đầu nhìn Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ. Mỉm cười nói: "Không quan hệ. Đại ca cùng nhị ca chỉ đơn giản làm cho người ta tìm tòi tốt là được rồi. Bất quá vẫn mong nhất định không nên đem tin tức dị hỏa truyền ra ngoài. Còn Sa Chi binh đoàn nọ. Nếu là bọn họ thật muốn muốn nhúng tay... vậy để cho ta giải quyết."

"À. Nơi này là toàn là nòng cốt của Mạc Thiết binh đoàn, lúc đầu chúng ta toàn là những huynh đệ vào sống ra chết, việc giữ bí mật, tuyệt đối không thành vấn đề " Tiêu Lệ vỗ vỗ lồng ngực, bất quá vẫn lo lắng nói: "Ngươi có thể giải quyết Sa La của Sa Chi binh đoàn? thực lực của ngươi...."

"Nhị ca yên tâm đi. Ta nói như thế, tự nhiên là có nắm chắc. Các người chỉ cần phái người tìm kiếm thông đạo là được." Tiêu Viêm thần bí cười nói.

Nhìn Tiêu Viêm thần thần bí bí, Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ cũng đành bất đắc dĩ gật đầu, song trong lòng họ đã có vài phần tin tưởng. Dù sao bọn họ biết, lấy tính tình của Tiêu Viêm tuyệt đối sẽ không đùa những chuyện như vậy.

"Tiểu gia hỏa này, càng ngày làm cho người ta nhìn không thấu " Trong lòng nói thầm một tiếng, Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Lệ liếc mắt với nhau, đều nhìn thấy cảm giác đồng dạng từ trong mắt đối phương.

"Được rồi, đã như vậy, Tuyết Lam, ngươi chạy về Mạc Thiết binh đoàn, đem mấy người am hiểu dò xét địa hình mang đến đây, tranh thủ trong vòng một ngày, tìm kiếm ra thông đạo" Tiêu Đỉnh quay đầu, phân phó cho Tuyết Lam.

"Vâng, Việc này cứ giao cho ta" Mỉm cười gật đầu, Tuyết Lam rất nhanh xoay người, trong miệng huýt sáo một hơi, một con lạc đà không biết từ đâu chạy tới. Thân thể mềm mại nhảy lên lưng lạc đà, Tuyết Lam khống chế nó, làm cho một đường bụi hướng Thạch Mạc thành chạy tới.

Nhìn Tuyết Lam từ từ biến mất trong tầm mắt, Tiêu Viêm Ngồi xổm xuống, bàn tay bốc một nắm cát nóng bỏng, nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Dị hỏa... phía dưới thật sự có chứ?"

Sau khi Tuyết Lam trở về không lâu, liền mang theo tất cả những người tinh thông dò xét địa hình của Mạc Thiết binh đoàn, nửa giờ sau mọi người đã đứng trước mặt của Tiêu Viêm, Tiêu Đỉnh phân phó hơn bốn mươi chỗ cần phải dò xét, phân công xác định rồi mới bắt đầu hành động dò xét.

Là thế lực lớn bậc nhất Mạc thành, tất nhiên là có vô số ánh mắt chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động, cho nên khi Tuyết Lam mang người đi không lâu thì đã có một số lính đánh thuê đến khu vực chỗ của họ dò xét, vẻ mặt mê hoặc nhìn thành viên của Mạc Thiết binh đoàn đang dò xét.

Phía ngoài Mạc Thành có thể có Dị hỏa, tại lúc trước Tiêu Đỉnh cùng Tiêu Viêm đã triệu tập nhân viên, gắt gao phong tỏa tin tức này, cho nên các lính đánh thuê đều vô tình bị ngăn trở bên ngoài.

Theo dò xét tiến hành, người vây xung quanh xem càng ngày càng nhiều, cho dù Tiêu Đỉnh nói với bên ngoài là, Mạc Thiết binh đoàn đang liệp sát một đầu Tam giai ma thú, bất quá vẫn không thể ngăn cản được mọi người, vẫn như cũa càng ngày tới càng đông.

Đứng ở một chỗ trên cồn cát, Tiêu Đỉnh nhìn người đến càng ngày càng nhiều, bất đắc dĩ cười khổ, lắc đàu: " Cứ như vậy không đầy nửa giờ, Sa Chi binh đoàn sẽ phái người đến đây"

Khuôn mặt Tiêu Lệ mơ hồ có chút âm hàn tàn nhẫn, bàn tay giơ lên, trường thương xuất hiện trong lòng bàn tay, hung hăng cắm ở cồn cát, âm lãnh nói: "Nếu lần này bọn họ dám quá phận, Sa Chi binh đoàn cũng đừng có nghĩ là yên ổn. Sa Chi binh đoàn trừ bỏ La Bố,cả đám còn lại chỉ là một lũ phế vật mà thôi "

Tiêu Đỉnh thản nhiên cười, khuôn mặt hiện lên vẻ lãnh mang.

Một bên, Tiêu Viêm cũng nhẹ giọng cười cười, khuôn mặt thanh tú khẽ ngước lên, nhãn thần khẽ híp lại, nhìn bầu trời chói chang, khóe miệng hiện lên một nét cười lạnh như băng.

Cẩn thận nhìn ánh mắt của ba huynh đệ Tiêu Viêm, Thanh Lân đột nhiên phát hiện, ba người này thật không hổ là thân huynh đệ, mặc kệ tính cách như thế nào, nhưng lại ẩn hàm cho người ta sợ hãi, người như vậy nếu không làm thì thôi, nếu làm thì sẽ giống như một đầu ác lang bị đói gặp một miếng mồi ngon...

Năm đó Tiêu Viêm vì Nạp Lan Yên Nhiên mà có thể thối hôn nhục nhã, liền buông tha cho cuộng sống dễ chịu trong gia tộc, cắn răng sống ở trong rừng sâu, suốt ngày đánh nhau với ma thú, đi sa mạc khổ tu, chịu cuộc sống cô đơn, tĩnh mịch, hắn có thể ẩn nhẫn như thế càng nói lên tính cách của Hắn.

Vào ngay lúc đó, trước ánh mặt trời chói chang, bên ngoài đám người có một trận hỗn loạn, một đội lính đánh thuê ít nhất bốn mươi người, chậm rãi tách đám người, đến khu vực cách ly bước đến.

"Là Người của Sa Chi binh đoàn. Lần này lại có trò hay để nhìn..."
"Khà khà, La Bố rốt cuộc nhịn không được " Nhìn đám người, Những người vây xung quanh nhịn không được lên tiếng bàn tán.

"Vẫn là tên kia không nhẫn nại a.." Nhìn đội ngũ đi tới, Tiêu Đỉnh lắc đầu, châm chọc nói.

"Đi xem một chút chứ? Tại chưa dò xét được tình hình, La Bố bây giờ vẫn chưa có ra mặt, Hiện tại dẫn đội nhân mã kia là Ma Tinh, là người cao nhất sau La Bố trong Sa Chi binh đoàn. Hừ, bại tướng dưới tay ta mà còn dám đến tra xét chúng ta à" Nhìn ra xa một chút, Tiêu Lệ cười lạnh nói.

"Ừm" Tiêu Đỉnh hơi gật đầu, bàn tay vung lên, nhất thời chung quanh xuất hiện hơn hai mươi thành viên của mạng thiết binh đoàn lính đánh thuê, tay cầm vũ khí, khuôn mặt lạnh lẽo, đi ra khu vực cách ly, thản nhiên nhìn đội ngũ đánh thuê đang đi đến.

Hai chi đội ngũ chậm rãi gặp nhau hào khí thoáng nặng nề, Thạch Mạc Thành hai đại thế lực cũng không phải không có lần nào tranh đấu qua.

"Tất cả dừng lại, Mạc Thiết binh đoàn đang chấp hành nhiệm vụ, mời mọi người không quấy nhiễu " ngước mắt, thanh âm của Tiêu Đỉnh giống như công việc bình thường không vướng một chút bận tâm nào.

"Hắc, Tiêu Đỉnh đoàn trưởng, Ta cũng không nghe nói qua, lính dánh thuê công hội phát qua loại nhiệm vụ này? Hơn nữa ở trong phạm vi mấy chục dặm quanh Thanh Mạc Thành đều thuộc về mọi người, ta dẫn người đi đến đây tựa hồ là không có gì không ổn chứ?"

Trong Sa Chi binh đoàn xuất hiện một nam nhân khuôn mặt âm độc, ánh mắt hắn đảo qua khu vực cách ly, khà khà cười nói.

" Ma Tinh, nếu lần trước không nhờ La Bố ra tay, chỉ sợ rằng ngươi bây giờ đã trở thành phế nhân rồi?" Tiêu Lệ liếc mắt đến nam tử này, không có một chút hảo ý cười nói.

Khuôn mặt khẽ đổi, nam tử được xưng là Ma Tinh ánh mắt e ngại cùng oán độc nhìn Tiêu Lệ, liếc mắt một cái, lùi về sau hai bước, cười lạnh nói: "Người ngay không nói lời thừa, đoàn trưởng chúng ta đối với khu vực này cũng có chút hứng thú, cho nên......"

"Cho nên ngươi có thể cút..." Một thanh âm bình thản, đột nhiên từ bên cạnh vẫn bảo trì lạnh nhạt là Tiêu Viêm, mỉm cười nói một câu.

Không có nhận xét nào: