Trang

Tìm kiếm

31 thg 5, 2013

Chương 195: Bị tập kích - Đấu Phá Thương Khung

Mục lục
================================================
    Sinh vật thần bí phá vỡ nham thạch phát ra một tiếng kêu bén nhọn, bắn mạnh đến người Tiêu Viêm đang ở trên không trung, Đem hồ nham thạch đang yên ả tự nhiên bị bạo liệt ra, từng cột hỏa trụ bắn mạnh lên cao.

    Trên không trung, hai cánh của Tiêu Viêm chấn động, đột nhiên hồ nham thạch bạo liệt, Làm da đầu của Tiêu Viêm một trận tê dại, cắn chặt hàm răng, liều mạng chạy trốn.

    Mặc dù có Tử Vân Dực trợ giúp, Tốc độ của Tiêu viêm cực nhanh,nhưng sinh vật thần bí tuyệt đối sẽ không kém hơn hắn, tại nơi xuất ra tiếng kêu, trong nháy mắt, một thân thể khổng lồ, tốc độ nhanh nhen ngược lại so với thân thể, từ từ đuổi theo Tiêu Viêm, cái miệng đỏ tươi dữ tợn giống như một thanh lợi kiếm đâm ra.

    "Thiếu gia cẩn thận! Nó ở phía sau thiếu gia!" ở phía xa nơi thông đạo, nhìn sinh vật thật lớn sắp đuổi kịp Tiêu Viêm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Lan hoảng sợ kêu lên..

    Một bên, khuôn mặt của Tiêu Đỉnh cũng tràn đầy lo lắng, muốn chạy lại hỗ trợ, nhưng căn bản không đi qua được nên chỉ đành đứng nhìn.

    Tiêu Viêm đang cấp tốc bay nhanh, nghe được thanh âm chói tai của Thanh Lân, cả người cũng rất căng thẳng, cùng lúc đó kình khí nóng chảy bắt đầu bắn tới.

    Khẽ nuốt yết hầu một cái, Tiêu Viêm ngay cả quay đầu cũng không kịp, Tử Vân Dực khẽ chấn động, bàn chân khẽ đạp mạnh vào cột nham thạch, quát lên: "Bạo bước!" Theo thanh âm hạ xuống, thân thể Tiêu Viêm chợt biến thành hình cung, một đạo tiếng nổ vang lên, thân thể Tiêu Viêm đột nhiên giống như một dây cung, tốc độ đột nhiên tăng vọt.

    Mượn phát lực của Bạo bước, Tiêu Viêm may mắn tránh khỏi sự đuổi giết của sinh vật thần bí, đồng thời cũng cách một khoảng xa.

    Nhìn con mồi đã đến miệng chạy thoát, sinh vật bí ẩn kêu lên một tiếng phẫn nộ, cái đuôi thật lớn hung hăng đánh mạnh về phía nham thạch. vô số cột đá ầm ầm bạo liệt mà tan ra.

    Trong lúc cột đá bị bạo liệt, sinh vật thần bí cũng không dừng lại, mà cái đuôi tiếp xúc với các cột đá hung hăng đuổi theo về phía của Tiêu Viêm.

    Phía sau vang lên một trận xé gió, làm cho tâm tình Tiêu Viêm vừa mới nhẹ một chút lại căng lên, linh hồn lực từ trong cơ thể tuôn ra, đem mấy thước xung quanh người bao phủ lại, sau đó thân thể đột nhiên quỷ dị vặn vẹo.

    "Rào ... rào..." một cục đá mang theo thanh âm bén nhọn bắn mạnh vào thân thể, dán phía ngoài thân thể Tiêu Viêm, không ngừng bay qua, mà thân thể tiêu Viêm vừa hung hiểm tránh được các mảnh vụn của nham thạch thay nhau công kích. Mỗi khi nham thạch bay qua thân thể, những đạo kình khí bén nhọn vẫn để lại cho thân thể những đạo vết cắt.

    "Uỳnh!" Một ít đá vụn bay qua, liên tục bắn mạnh vào vách đá, hung hăng đập bể các cột nham thạch. Nhất thời, tiếng ầm ầm bạo liệt mà ra, cuối cùng tạo nên một cái khe giữa nham thạch, bởi vậy có thể thấy kình khí trên các mảnh dung nham rốt cục mạnh đến mức nào. Nếu Tiêu viêm bị đánh trúng, chắc chắn sẽ mất đi lực chiến đấu liền rơi xuống vào hồ dung nham mà hóa thành tro bụi

    Nhìn cái khe của dung nham, Trên trán Tiêu Viêm không ngừng chảy mồ hôi, nếu lúc đầu tại Ma thú sơn mạch không được Dược lão chuyên bày trận cọc gỗ thì sợ rằng hôm nay e rằng sẽ táng thân tại đây.

    "Sinh vật này còn có thể lợi dụng dung nham tấn công.  Rõ ràng trí tuệ không thấp.  nên chết chính là …" Trong đầu hiện lên một đạo suy nghĩ, Tiêu Viêm cảm thấy rất khó giải quyết, đồng thời bàn chân lại đạp mạnh về cột đá, tốc độ một lần nữa lại tăng vọt.

    Mượn tốc độ đang tăng vọt, Tiêu Viêm gian nan quay đầu, ánh mắt nhìn sinh vật thần bí không xa, không nhịn được khẽ hút một ngụm lương khí.

    Sinh vật thần bí trong hồ nham thạch là một loại xà ma thú, hình thể thật dài, nhìn sơ qua cũng dài đến bốn, năm trượng, toàn thân màu đỏ, từ xa nhìn lại thì tháy giống như một khối ngọc màu đỏ, bên ngoài thân thể của nó là những miếng lân phiến đỏ tươi. Làm cho Tiêu Viêm kinh hãi nhất là ma thú này dĩ nhiên có... hai đầu.  Bốn con mắt cuồng bạo sát ý.

    "Cái ma thú này,Rốt cuộc là loại ma thú gì ?" trong đầu hiện lên hoảng sợ, Tiêu Viêm đột nhiên phát hiện tốc độ của hai đầu ma thú kia đột nhiên chậm lại, cái cổ tự nhiên bành trướng ra, tựa hồ như chuẩn bị phun ra cái gì đó.

    Nhìn một màn cổ quái này, Trong lòng Tiêu Viêm lóe ra một chút bất an, lập tức hai cánh rung lên.

    Ngay khi Tiêu viêm hai cánh rung lên, phía sau hắn, miệng của hai đầu xà đột nhiên mở rộng ra, hai đạo hỏa nham giống như núi lửa bộc phát phun ra, hung hăng bắn mạnh về phía Tiêu Viêm.

    "Uỳnh!" một đạo hỏa diễm công kích phía dưới của Tiêu Viêm khoảng hai thước, trong đó ẩn chứa nhiệt độ rất cao, dĩ nhiên là muốn cho hai chân của Tiêu Viêm trong nháy mắt thiêu rụi, trên da tạo ra cảm giác nóng bỏng làm cho Tiêu Viêm hít một hơi lạnh.

    Một đạo mặc dù thất bại, bất quá một đạo khác như tia chớp xuyên qua không trung, lưu lại trên không trung một màu đỏ hồng, mang theo khí thế hủy diệt, hung hăng bắn mạnh về phía Tiêu Viêm.

    Trong thông đạo phía xa, nhìn Hỏa diễm muốn thôn phệ Tiêu Viêm.  Tiêu Đỉnh cùng Thanh Lân không mặt hiện lên vẻ sợ hãi.

   sau lưng đột nhiên có nhiệt độ tăng cao, trực tiếp đem lưng áo phía sau của Tiêu Viêm hóa thành tro bụi, làn da vốn ngăm đen, giờ phút này cũng đã hiện lên màu đỏ.

    " Đáng chết …" Nhiệt độ phía sau lưng đột nhiên nóng chảy, làm Tiêu Viêm mơ hồ, hai cánh liều mạng bay đi, khóe mắt nhìn về phía sau, phát hiện khung cảnh đáng sợ, quanh thân thể vài thước đã bị hỏa diễm vây khốn, trong thời gian ngắn ngủi này, hắn căn bản không thể thoát khỏi sự vây khốn của Hỏa diễm.

    " Sư phụ, nếu người không ra tay, ta chắc chắn sẽ chết !" Hỏa diễm hủy diệt gần trong gang tấc, làm cho đồng tử của Tiêu Viêm khẽ co lại, bất quá hắn vẫn hướng Dược lão quát lên.

    "Ồ, tiểu tử kia rốt cuộc không chống đỡ được nữa sao ?" thanh âm già nua trêu tức, tiếng cười dài trong lòng Tiêu Viêm vang lên

    Khi thanh âm già nua vang lên, một cỗ năng lượng kỳ dị, đột nhiên tiến thẳng vào Tử Vân Dực phía sau Thân thể Tiêu Viêm, Theo một tiếng vang dội rất nhỏ, Tử Vân Dực đột nhiên hiện ra màu tím, vân vụ xuất hiện trên cánh, hai cánh rung lên, một đạo tiếng kêu vang lên, Thân thể Tiêu Viêm cơ hồ xuyên thấu trở ngại, giống như một con cá nhỏ trong hồ nước, nhanh nhẹn bay khỏi vùng hỏa diễm bao phủ …

    Cột hỏa diễm dung nham tấn công thất bại, liền bị bắn vào hồ dung nham, nhất thời một tiếng ầm ầm vang lên, cả địa huyệt đều run lên.

    Dung nham thật lớn rơi vào trong hồ nham thạch, mặt hồ đang bình yên thì vô số các cột dung nham vang lên phía dưới không ngừng cuồn cuộn phun lên.

    Thấy tràng cảnh kinh khủng như vậy, giống như ở phía dưới hồ nham thạch ẩn dấu vô số ngọn núi lửa liên tiếp phun ra.

    Đứng ở trong thông đạo, Tiêu Đỉnh thấy dung nham cuồng bạo như vậy, sắc mặt trở nên hoảng sợ, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, ở trước thiên tai khổng lồ này, Loại người quả thật là rất bé nhỏ.

    "Khó trách Dị hỏa quý hiếm như vậy, muốn lấy dị hỏa ở phía trong tuyệt địa, cơ bản là khó hơn lên trời a…" Tiêu Đỉnh lầm bầm nói.

    Trong lúc hai người đang há hốc mồm, không xa chỗ thông đạo, trong hồ dung nham một cột hỏa diễm bốc lên cao, bắn mạnh ra bốn phía, phô bày ra sự hủy diệt thiên địa.

    Nhìn dung nham té khắp mọi nơi, Tiêu Đỉnh vội vàng kéo Thanh Lân lùi nhanh ra phía sau, rồi mới tránh né những bụi của nham thạch bắn ra.

    "Tiểu Viêm tử thế nào? Người đâu ?" Đứng ở trong thông đạo, dung nham cơ hồ bộc phát che phủ cả tầm mắt của Tiêu Đỉnh, Trong lòng không khỏi nóng như lửa đốt.

    Một bên, Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thanh Lân tái nhợt, chân tay luống cuống, bộ dáng cực kỳ khiếp đảm cùng với lo âu.

    Khi hai người nóng lòng muốn điên lên, một thân ảnh từ trong hồ nham thạch, hung mãnh bay ra.

    Nhìn trong dung nham không chút nhân nhượng hiện lên một đạo bóng người, Tiêu Đỉnh ngạc nhiên vui mừng, trong lòng cũng thở ra một hơi "Tên nhóc này tự nhiên coi thường nhiệt độ nham nóng bỏng ? thật là đáng sợ ?"

    Bóng người được bao phủ bởi đấu khí màu tím, trong nham thạch bay vọt ra trong thông đạo, bàn tay dựa vào vách động, không ngừng thở dốc, thanh âm có chút khàn nói :" Mẹ kiếp ! Tên kia kinh quá …"

    Nhìn quần áo trên người Tiêu viêm lúc này đã bị cháy gần hết, da cũng là từng mảng đỏ ửng, các sợi tóc cũng khô nóng, bộ dạng rất là chật vật.

    "Không việc gì chứ ?" Nhìn Tiêu Viêm không ngừng thở dốc, Tiêu Đỉnh thở phào một hơi, liền vội vàng hỏi.

    Cười khổ gật đầu, Tiêu Viêm dựa lưng vào thông đạo, Ánh mắt nhìn xuống hồ dung nham, có lẽ đột nhiên mất đi mục tiêu, song đầu xà đành chậm rãi du động trong hồ dung nham, đồng tử thật lớn không ngừng quét xung quanh, bởi vì nham thạch che kín, nó lục soát không có kết quả, đành phát ra tiếng kêu phẫn nộ, cái đuôi không ngừng đập mạnh xuống Hồ nham thạch. 

Không có nhận xét nào: