Trang

Tìm kiếm

13 thg 5, 2013

Chương 308: Quan Vũ lần hai bắt thiên tử - Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Mục lục
==============================
Năm Kiến An Hán Hiến Đế thứ mười, Quách Gia suất lĩnh một vạn năm ngàn đại quân, gióng trống khua chiêng tiến công Nam Dương, ý đồ kiềm chế hai vạn quân Lương Châu tinh nhuệ ở phụ cận Uyển thành, Mã Dược tự mình tọa trấn Nam Dương để chống cự với Quách Gia, đồng thời lệnh cho Phương Duyệt, Cao Thuận, Từ Hoa phân biệt phát khởi tấn công mạnh mẽ về phía Hàm Cốc quan, Lạc Dương để uy hiếp Hứa Xương.

Cơ hồ là đồng thời vào lúc Quan Độ chi chiến đang bạo phát, quân Lương và quân Tào cũng bắt đầu đọ sức sinh tử.

Trước Hàm Cốc quan.

Tiến kèn lanh lảnh, tiếng trống rung trời.

Khói đen cuồn cuồn bốc lên, che lấp cả tàn dương ngày đông, trong thiên địa là một mảng u ám.

Trong tiếng gào thét như trời long đất lở, hàng quân Hán Trung đông nghìn nghịt giẫm lên thi thể của đồng bạn ùa về Hàm Cốc quan như thủy triều, mũi tên vô cùng vô tận từ trên tường quan bắn xuống, hàng quân Hán Trung đang ầm ỹ lao lên từng mảng từng mảng ngã rạp, song không có một ai dừng chân cả.

Hai vạn hàng quân Hán Trung đại đa số là tín đồ của Ngũ Đấu Mễ giáo, những tín đồ Ngũ Đấu Mễ giáo này mang áo giáp bằng vải bố rách nát bất kham, phần lớn là tay cầm đao trúc kiếm gỗ, chỉ có một số ít binh sĩ là có đao gỉ kiếm cùn, luận về trang bị thì căn bản là không thể so sánh với quân đoàn Lương Châu tinh nhuệ, thậm chí ngay cả quận tốt bình thường cũng không bằng.

Những giáo đồ này cũng không có kỷ luật nghiêm minh, đẳng cấp sâm nghiêm như đại quân Lương Châu, cũng thiếu hụt huấn luyện quân sự cơ bản, từ trên bản chất thì bọn họ chỉ là nông phu, hoàn toàn là một đội quân ô hợp.

Nhưng, đám giáo đồ Ngũ Đấu này không chỗ nào là không có, dưới sự điều khiến của tư tưởng tôn giáo cuồng nhiệt, nhưng giáo đồ Ngũ Đấu Mễ giáo này đại thể là không biết sợ chết. Trong Hán Trung chi chiến, nếu không phải là Trương Lỗ vì bảo toàn Ngũ Đấu Mễ giáo mà đầu hàng, đám giáo đồ Ngũ Đấu Mễ giáo này có thể sẽ chiến đấu tới tận hơi thở cuối cùng. Quân Lương cho dù là giành được thắng lợi cuối cùng thì cũng phải tử thương thảm trọng.

Trương Lỗ biết thương xót cho sinh tử của giáo đồ, nhưng Mã đồ tể thì lại không, Phương Duyệt dưới tay Mã đồ tể thì lại càng không biết.

Hàng ngàn hàng ngàn hàng quân Hán Trung không biết sợ chết xung phong lên trước, hàng ngàn người ngã xuống trong vũng máu, Phương Duyệt thậm chí ngay cả mắt cũng không chớp lấy một cái, Trương Vệ đau lòng vô cùng, nhưng Phương Duyệt chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Đây chính là chiến tranh, chiến tranh có thể không có người chết ư!"

"Rầm rầm rầm..."

Từng chiếc từng chiếc thang mây được dựng lên tường quan của Hàm Cốc quan. Hàng quân Hán Trung đồng nghìn nghịt giống như là một đàn kiến điên cuồng thuận theo thang mây mà bò lên. Cổ mộc lôi thạch từ trên tường quan được ném xuống như mưa. Các tướng sĩ Hán Trung nhao nhao ngã xuống, gẫy xương nát thịt, lại còn có cả dầu nóng từ trên tường quan được đổ xuống.

Theo hỏa tiễn bắn xuống, dưới tường quan lập tức thành một mảng địa ngục rực cháy, trong lửa đỏ cháy rừng rực, vô số tướng sĩ Hán Trung đang bất lực chạy trốn, gào thét thống khổ. Song, vẫn không có một ai dừng lại, kèn lệnh vẫn không ngừng thổi, trống trận vẫn không ngừng đánh, tín đồ Ngũ Đấu Mễ giáo tuyệt sẽ không dừng tiến công.

"Tướng quân, xin cho phép mạt tướng lĩnh quân xuất chiến!"

"Tướng quân, để mạt tướng lên đi! Mạt tướng nguyên lập quân lệnh trạng, trước khi trời tối nhất định sẽ đoạt được Hàm Cốc quan!"

Dương Nhâm, Dương Ngang sải bước tới trước mặt Phương Duyệt, con mắt của hai người đã đỏ rực, đại lượng hàng quân Hán Trung chiến tử đã kích khởi sát cơ vô tận trong lòng họ. Bọn họ không chịu được tư vị khi thấy binh sĩ dưới trướng đang xung phong hãm trận mà mình lại chui rúc ở hậu trận thờ ơ lạnh nhạt mà nhìn.

"Không, hiện tại vẫn chưa tới lúc các ngươi xuất chiến!"

Phương Duyệt không thèm nhìn vào ánh mắt dữ tợn của Dương Nhâm, Dương Ngang, lập tức cự tuyệt.
...
Đầu thành Hàm Cốc quan, Tào Hưu cả người đẫm máu, cầm kiếm đứng sừng sững.

Lửa cháy rừng rực dưới tường quan khiến cho khuôn mặt anh tuấn của hắn đỏ hồng, nhưng trong lòng hắn lại là một mảng lạnh toát, Tào Hưu tuy trẻ tuổi, nhưng khi còn nhỏ đã bắt đầu theo Tào Tháo đông chinh tây thảo, tới hiện tại cũng tính là trải qua mấy trăm trận lớn nhỏ, nhưng Tào Hưu chưa từng thấy dạng quân đội như thế này.

Trang bị của đám "quân Lương" này thậm chí thậm chí còn không bằng đám giặc Khăn vàng Thanh Châu chạy trốn tới Duyện Châu, cũng không có trận hình nghiêm cẩn, vô luận là đao thuẫn thủ hay là trương thương binh, hoặc là một số ít cung tiễn thủ, căn bản là không có sự phối hợp, yểm hộ với nhau, hoàn toàn giống như ong vỡ tổ mà lao về trước.

Nhưng chính đám quân ô hợp này lại khiến Tào Hưu trước giờ chưa từng sợ hãi cái gì cũng thầm cảm thấy kinh hãi, đây không phải là người, căn bản không phải, bọn họ là một đám dã thú, dã thú điên cuồng! Bọn họ cơ hồ vĩnh viễn không biết sợ tử vong, sự chết trận của đồng bạn căn bản không thể đổi lấy được một chút chùn chân hay do dự nào của bọn họ cả.

"Tùng tung tùng..."

Tiếng trống trận kịch liệt vang lên rầm rập không ngừng, tiếng kèn lệnh thê lương kéo dài liên miên không ngớt, các giáo đồ của Ngũ Đấu Mễ giáo dang chen chúc dưới tường quan cuối cùng cũng lui về như thủy triều, chỉ sau một lát, dưới tường quan không còn một ai. Dưới Hàm Cốc quan, xác chết chất đống, lưa cháy ngút trời, mùi hôi thối do thi thể bị nướng mang theo mùi máu tanh nồng nặc chầm chậm lan tỏa, khiến người ta ngửi thấy mà buồn nôn.

"Phù!" Tào Hưu ngẩng mặt lên trời thở ra một hơi trọc khí đầy mùi máu tanh, nhìn về chân trời ở phía tây, cuối cùng cũng dần dần trở nên ảm đạm. Một ngày dài nhất từ lúc hắn có ký ức tới nay cuối cùng cũng qua đi, Tào Hưu trong lòng không ngờ lại dâng lên cảm giác mệt mỏi như vừa trút được gánh nặng, đây là một chuyện chưa bao giờ xảy ra.

"Người đâu."

Tào Hưu nhẹ nhàng lau đi vết máu dính trên mũi Thanh Hồng kiếm, xoay người quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng.

"Tướng quân có gì phân phó?"

Đột trưởng thân binh cả người đầy vết máu ngọ ngoạy đứng dậy, cố gắng ưỡn thẳng ngực, nhưng đáng tiếc chân trái của hắn trong cuộc ác chiến vừa rồi đã bị thương, để ngăn cản một mũi tên bắn lén thay cho Tào Hưu, hắn đã hi sinh chân trái của mình.

Tào Hưu mặt không chút biểu cảm thoáng liếc qua chân trái của đội trưởng thân binh một cái, phân phó: "Lập tức phái người cấp báo cho Lạc Dương, thế công của quân Lương Châu vượt xa so với dự đoán, án theo tình hình hiện tại của hai quân mà tính, Hàm Cốc quan tối đa chỉ có thể thủ được ba ngày, tuyệt đối không thể chống đỡ được ba tháng, xin Tào Nhân tướng quân khẩn cấp phái viện quân."

"Tuân lệnh."

Đội trưởng than binh dạ một tiếng, lảo đảo bước đi.
...
Lạc Dương.

Tào Nhân đang tuần thị trên thành lâu, đột nhiên có tiếng bước chân gấp rút từ sau người vang lên, quay đầu lại thì thấy đội trưởng thân binh đang rảo bước lên thành lâu, nói với Tào Nhân: "Tướng quân, Mạnh Tân cấp báo, Bình Âm cấp báo, Hàm Cốc quan cấp báo!"

Sắc mặt Tào Nhân cứng đờ, trầm giọng nói: "Nói đi."

Đội trưởng thân binh nói: "Hãn tướng Từ Hoảng của quân Lương dẫn một vạn quân qua Mạnh Tân, đại tướng Cao Thuận của quân Lương lĩnh hai vạn quân đã bức gần Bình Âm. Cự ly của lưỡng quân cách Lạc Dương không quá trăm dặm. Ngoài ra, Tào Hưu tướng quân sai khoái mã tới cấp báo, thế công của quân lương vượt xa so với dự tính, Hàm Cốc quan tối đa chỉ có thể kiên trì được ba ngày!"

Tào Nhân giật nảy mình, đại quân Lương Châu tới nhanh quá!

Mới trong thời gian có mấy ngày, hai lộ đại quân Lương châu không ngờ đã bức gần Lạc Dương trong vòng một trăm dặm, đặc biệt khiến Tào Nhân trong lòng nặng nề là Mã đồ tể không ngờ điều động cả ba vạn đại quân tới tấn công Lạc Dương, trước mắt trong thành Lạc dương chỉ có quân đội năm ngàn người, tự bảo vệ mình còn không đủ, sao có thể điều binh tới Hàm Cốc đây?

Khóe miệng Tào Nhân giật giật mấy cái, nghiến răng nói: "Tào Thái (trưởng tử của Tào Nhân) ở đâu?"

Tào Thái ưỡn ngực tiến lên trước, cao giọng nói: "Hài nhi ở đây, phụ thân đại nhân có gì phân phó?"

Tào Nhân nói: "Lĩnh hai ngàn quân, lập tức lui thủ Hổ Lao quan!"

"Hả?" Tào Thái thất thanh nói: "Chia binh lui thủ Hổ Lao quan ư? Vậy Lạc Dương thủ thế nào?"

"Cái này ngươi không cần phải quan tâm." Tào Nhân lạnh lùng nói: "Ngươi chỉ cần chấp hành quân lệnh là được rồi!"

Tào Thái vội vàng nói: "Phụ thân?"

Tào Nhân quát: "Quân lệnh như sơn!"

Tào Thái bất lực chỉ đành lĩnh mệnh mà đi.

Mắt nhìn Tào Thái đã đi xa, Tào Nhân lại nói: "Người đâu."

Đội trưởng thân binh nói: "Tướng quân có gì phân phó?"

Tào Nhân bi thương nói: "Hỏa tốc sai khoái mã tới Uyển thành cấp báo với quân sư. Hiện giờ năm vạn đại quân của quân Lương áp cảnh, chia binh làm ba lộ mãnh công Hàm Cốc, Lạc Dương. Hàm Cốc thất thủ nội trong ba ngày, Lạc Dương cũng khó mà thủ được lâu, đã lệnh cho Tào Thái chia binh cự thủ Hổ Lao, trấn giữ tấm lá chắn cuối cùng của Hứa Xương, Nhân quyết tâm tử thủ Lạc Dương, cùng địch nhân ngọc nát đá tan."

"Tướng quân?"

Đội trưởng thân binh khiếp sợ không hiểu gì, ngữ khí nói chuyện của Tào Nhân quả thực giống như là đang giao phó hậu sự!

Tào Nhân lạnh lùng nói: "Còn không mau đi đi!"

Đội trưởng thân binh chắp tay vái, quay người rời đi.

Uyển thành bắc hiệu, trong quân trướng của Quách Gia.

"Khụ khụ khụ..."

Một tràng tiếng ho khiến người ta uất nghẹn vang lên, trong trướng lập tức là một mảng tĩnh mịch, ngoài quân trưởng, Tào Chân tay cầm thư tín hỏa tốc, bước chân do đự, không biết có nên vén màn vào trướng hay là quay người bỏ đi?

"Ngoài trướng là công tử à?"

Khi Tào Chân đang không biết làm gì thì trong trướng đột nhiên vang lên giọng nói hữu khí vô lực của Quách Gia, Tào Chân chỉ đành vén rèm vào trướng.

Trong quân trướng, Quách Gia đang uể oải dựa vào đệm nhung ngồi cạnh lò sưởi để sưởi ấm, thấy Tào Chân tiến vào cũng không có sức để hành lễ, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, nói: "Công tử, tại hạ thân thể mệt mỏi, xin thứ cho không thể hành lễ."

Tào Chân vội vàng nói: "Quân sư không cần phải đa lễ."

Quách Gia lại ho khẽ hai tiếng, hỏi: "Công tử, quân Lương ở đối diện có động tĩnh gì không?"

Tào Chân nói: "Quân lương trong vòng một đêm trước sau hai lần tập doanh, đây đều là việc nằm trong ý liệu của quân sư, bản công tử tuân theo sự an bài của quân sư, đã giết cho quân Lương phải lui về rồi."

"Ừ." Quách Gia uể oải gật đầu, nói: "Quân Lương đây là muốn thăm dò hư thực của quân ta, chiến tranh lúc này mới vừa bắt đầu mà thôi, công tử ngàn vạn lần đừng lơ là thiếu cảnh giác."

Tào Chân ôm quyền nói: "Xin nhớ kỹ lời dạy dỗ của quân sư."

Tào Chân ôm quyền nên Quách Gia liền nhìn thấy phong thư hỏa tốc trong tay hắn, không khỏi hỏi: "Công tử, trong tay ngài cầm là văn thư khẩn cấp phải không?"

Tào Chân khó xử nói: "Cái này..."

"Công tử." Quách Gia nói: "Đây đã là lúc nào rồi, mau nói đi, rốt cuộc là phát sinh chuyện gì rồi?"

"Ài." Tào Chân thở dài, nói: "Nhân thúc sai khoái mã tới đưa tin, năm vạn đại quân Lương Châu chia bia ba lộ, tấn công mạnh Hàm Cốc, Lạc Dương. Hàm Cốc quan tối đa chỉ có thể trụ được ba ngày, Lạc Dương cũng khó có thể thủ lâu. Hiện giờ Nhân thúc đã sai Tào Thái hiền đệ chia binh thủ Hổ Lao, đã là tấm lá chắn cuối cùng của Hứa Xương. Nhân thúc tự mình dẫn quân tử thủ Lạc Dương, quyết tâm ngọc nát đá tan với quân địch."

"Bà ngày?" Quách Gia sầu thảm nói: "Chiếu theo thời gian mà tính, Hàm Cốc quan giờ đã thất thủ rồi!"

Tào Chân ảm đạm nói: "Quân sư, e rằng Lạc Dương không cũng đã không giữ được rồi, hiện tại chỉ còn lại Hổ Lao quan, tấm lá chắn cuối cùng mà thôi. Nếu Hổ lao quan cũng thất thủ, năm vạn quân Lương Châu sẽ có thể đánh thẳng một mạch, quân tiên phong bức thẳng tới Hứa đô! Nếu như vậy, quân ta công thế Nam Dương cũng hoàn toàn vô nghĩa!"

"Thật ư?" Quách Gia vẻ mặt sầu thảm, thở dài một tiếng rồi nói với Tào Chân: "Quân Lương có thể công phá Hàm Cốc, Lạc Dương vốn là điều nằm trong ý liệu của bản quân sư rồi, nhưng bản quân sư không ngờ là Hàm Cốc quan và Lạc Dương lại thất thủ nhanh như vậy, quân Lương Châu của Mã đồ tể quả thật là không tầm thường!"

Tào Chân nói: "Quân sư, hiện tại hồi sư Lạc Dương e rằng đã không kịp nữa rồi!"

"Ừ." Quách Gia gật đầu, ngay lập tức nói: "Công tử, hỏa tộc truyền lệnh cho ba quân, ngay đêm khởi binh lui về Dĩnh Xuyên!"
...
Uyển thành, quân trướng của Mã Dược.

"Ha ha ha..."

Tin chiến thắng truyền về, Mã Dược, Giả Hủ, Lý Túc nhìn nhau cười, bầu không khí trong trướng vô cùng nhiệt liệt.

Mã Dược vỗ mạnh một cái lên địa đồ ở trên bàn, mãn nguyện nói: "Phương Duyệt công phá Hàm Cốc, Cao Thuận công hãm Lạc Dương, Từ Hoảng dẫn ba ngàn khinh kỵ binh đang đêm bôn tập Hổ Lao. Một khi tấm lá chắn cuối cùng này sụp đổ, cả Hứa Xương sẽ giống như một mụ đàn bà bị lột trần, lõa lồ lộ ra dưới 'thương sắt' của quân ta.

Lý Túc mặt mày hồng hào tiếp lời: "Nếu như vậy, công thế của Quách Gia ở Nam Dương sẽ biến thành không còn ý nghĩa, cho dù hắn có thể kềm chế hai vạn quân tinh nhuệ của chúa công tại Uyển thành thì sao chứ? Cũng không thể giúp Hứa Xương không bị sụp đổ. Quách Gia cho dù là kỳ tài ngút trời, tính toán không để bỏ xót, nhưng hắn thủy chung không thể thay đổi sự chênh lệch quá lớn về thực lực giữa quân Tào và quân ta!"

Giả Hủ nói: "Không sai, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả âm mưu quỷ kế đều không có đất dụng võ."

"Quách quỷ tài rồi cũng chỉ có vậy mà thôi!" Mã Dược xua tay, cao giọng nói: "Tào Tháo bại vong đến nơi rồi, mối hoạ tâm đầu này một khi được tiêu trừ, cô cuối cũng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ha ha ha..."

"Báo..." Mã Dược đang cười to thì Cú Đột bước vào trong trướng, quỳ xuống nói vội: "Chúa công, quân Tào ngay đêm nhổ trại, lui về phía Dĩnh Xuyên rồi!"

"Quách Gia muốn chạy ư?" Mã Dược vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng nói: "Không có cửa đâu, Điển Vi đâu rồi?"

Điển Vi bước vào, cao giọng nói: "Chúa công có gì phân phó?"

Mã Dược nói: "Truyền lệnh, toàn quân lập tức tập kết, truy kích quân Tào!"

Lý Túc nói: "Chúa công, quân ta trong một đêm đã xuất kích hai lần, đã cực kỳ mệt mỏi rồi. Lần này còn truy kích e rằng sẽ bại vào tay quân Tào mất."

"Không thể nào đâu! Quân Tào lui như vậy tất không có lòng ham chiến, cứ yên lòng mà truy kích!" Mã Dược nói đến đây thì dừng lại, mắt lộ ra tinh quang khiến người ta sợ hãi, cười lạnh nói: "Cơ hội tốt do trời ban thế này, hắc hắc, há có thể để cho Quách Gia yên thân mà lui? Cho dù tổn hại hai vạn quân đội, cũng phải bắt sống Quách Gia cho bằng được!"

Giả Hủ đồng ý nói: "Quách Gia nếu chết, Tào Tháo lập tức giống như một con ác điểu gãy cánh, không còn gì đáng sợ cả!"

Mã Dược phất tay, cao giọng nói: "Lập tức tập kết quân đội, đuổi theo!"
...
Dĩnh Xuyên, Quan Vũ đang xuất lĩnh một ngàn khinh kỵ nam hạ Hứa Xương.

Khi Quan Vũ đang giục ngựa phi nhanh thì đằng sau đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, quay đầu lại nhìn thì thấy Hạ Hầu Đức dưới sự vây quanh của mấy chục thân kỵ đang đuổi tới, cao giọng nói: "Quan Vũ tướng quân xin chậm bước!"

Quan Vũ ghìm ngựa lại, hỏi: "Hạ Hầu tướng quân có gì phân phó?"

Hà Hầu Đức đưa tay ra chỉ về hướng đông, chất vấn: "Quan Vũ tướng quân có phải là đi sai đường rồi không? Tới Mang Nãng sơn thì phải đi theo quan đạo đó, quan đạo này là đi Hứa Đô mà!"

"Không sai."Chòm râu đẹp dưới cằm Quan Vũ không có gió mà tự nhiên lay động, "Quan mỗ chính là muốn đi con đường này."

"Hả." Hạ Hầu Đức nhíu mày nói: "Tướng quân đây là có ý gì?"

Đôi mắt phượng đang nhắm hờ của Quan Vũ đột nhiên mở ra, Thanh Long Yển Nguyệt Đao trong tay hóa thành một chiếc cầu vồng xanh, giống như thiểm điện chém qua cổ Hạ Hầu Đức. Hạ Hầu Đức lập tức trợn tròn hai mắt, nhìn Quan Vũ với vẻ không dám tin, tựa hồ như đến lúc chết cũng không dám tin rằng Quan Vũ không ngờ lại dám hạ sát thủ đối với hắn!

"Phốc!"

Đầu lâu của Hạ Hầu Đức vụt sang một bên, lộp bộp rơi xuống đất, máu từ cái cổ không đầu phun ra như suối, hóa thành một màn sương máu, dưới ánh sáng của tàn dương ngày đông ánh ra vẻ mỹ lệ thê lương. Mấy chục thân binh của Hà Hầu Đức giật mình bừng tỉnh, khi đang muốn phản kích thì thân binh của Quan Vũ sớm đã ùa lên, dùng loạn đao chém chết.

Quan Vũ tập kết năm trăm kỵ binh mà Hạ Hầu Đức mang theo lại, sau đó ném mấy chục cái đầu của Hạ Hầu Đức và kỵ thân binh của hắn ra thị chúng, cao giọng quát: "Hà Hậu Đức âm mưu phản bội thừa tướng, giờ đã bị Quan mỗ chém chết rồi, từ hôm nay trở đi, các ngươi phải nghe theo quân lệnh của bản tướng quân, ai trái lệnh... giết chết không tha!

Đôi mắt phượng của Quan Vũ trợn lên, trong mắt lộ ra sát cơ, năm trăm tướng sĩ khiếp đảm, nhao nhao tỏ ý nguyện hàng.
...
Quan Độ.

Tào Tháo có được tin tình báo của Hứa Du, biết quân lương của Viên Thiệu chất ở Ô Sào, liền lệnh cho đại tướng Tàng Bá thủ chắc đại doanh, tự mình dẫn năm ngàn khinh kỵ ngay đêm giết tới Ô Sào để đốt lương thảo của Viên Thiệu. Thủ Tướng Ô Sào là Thuần Vu Quỳ nghe tin Tào Tháo tự mình dẫn tinh binh tập kích Ô Sào, vội vàng sai khoái mã tới đại doanh cầu cứu, Viên Thiệu nghe tin vội vàng triệu tập các mưu sĩ, võ tướng để thương nghị đối sách.

Quân sư Điền Phong nói: "Chúa công, lương thảo ở Ô Sào rất quan trọng, mau mau sai trọng binh tới cứu."

Trương Cáp cũng khuyên: "Lời của quân sư rất đúng, Ô Sào không thể không cứu được."

Mưu Sĩ Phủng Kỷ đảo mắt, đột nhiên nghĩ ra một kế hiến cho Viên Thiệu: "Chúa công, Tào Tháo đã tự mình dẫn tinh kỵ bôn tập Ô Sào, đại doanh Quan Độ tất nhiên phòng ngự trống rỗng, không bằng nhân cơ hội này mãnh công đại doanh của quân Tào đi? Đại Doanh của quân Tào lo sợ, tất sẽ cấp báo cho Tào Tháo, Tào Tháo sợ đại doanh sẽ mất tất sẽ quay binh về cứu, Ô Sào không cần đánh mà tự được giải nguy!"

Thẩm Phối cũng nói: "Kế này rất diệu, chúa công hãy sai trọng binh tấn công mạnh đại doanh của quân Tào, mà không cần phải lao sư tập viễn đi cứu viện Ô Sào làm gì."

Viên Thiệu thấy thủ hạ có ý kiến trái nhau, nhất thời do dự khó quyết, thấy mưu sĩ Tân Bình từ ngoài trướng tiến vào, mắt lập tức sáng lên, hỏi: "Trọng Trì (tự của Tân Bình) tới đúng lúc lắm, Tào A Man tự mình dẫn kỵ binh tinh nhuệ tập kích Ô Sào, cô nên phái binh cứ viện Ô Sào hay là nên nhân cơ hội mà tấn công đại doanh của quan Tào ở Quan Độ đây?"

Tân Bình nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Ô Sào có hai vạn tinh binh của Thuần Vu tướng quân trấn thủ, Tào Tháo cho dù tự mình dẫn tinh kỵ tới tập kích cũng chưa chắc có thể đắc thủ, chúa công không bằng phái một nhánh quân yểm trợ tới Ô Sào, cắt đứt đường lui của quân Tào, lại sai trọng binh nhân cơ hội tấn công đại doanh của quân Tào ở Quan Độ, như vậy, Tào Tháo trước sau đều gặp khó khăn, tất bại vô nghi!"

"Hay!" Viên Thiệu vỗ bàn nói: "Cứ theo ý của Trọng Trì đi, Trương Cáp, Tương Kỳ, Hàn Mãnh nghe lệnh!"

"Mạt tướng ở đây!"

Ba tướng bọn Trương Cáp bước lên trước, đứng sánh vai trước mặt Viên Thiệu.

Điều Phong ở bên cạnh lắc đầu, mắt lộ ra vẻ buồn bã, hiện tại Viên Thiệu càng lúc càng không thèm nghe lời khuyên của hắn nữa rồi.

Viên Thiệu lạnh lùng nói: "Mỗi người dẫn ba vạn tinh binh từ ba hướng bắc, tây, đông đồng thời khởi xướng tấn công đối với đại doanh quân Tào, nhất định phải công phá được Tào doanh trước khi đại quân của Tào Tháo công phá Ô Sào, bức quân Tào hội sư tự cứu!"

"Tuân lệnh!"

Ba tướng bọn Trương Cáp ầm ầm lĩnh mệnh, quay người lại bước đi thật nhanh. Trương Cáp tuy phản đối việc nhân lúc đại doanh của quân Tào trống rỗng mà tấn công, nhưng Viên Thiệu đã quyết định như vậy rồi thì hắn cũng chỉ đành phụng mệnh mà hành sự.
...
Hứa Xương.

Khi Quan Vũ suất lĩnh một ngàn khinh kỵ xuất hiện ở ngoài bắc môn, tự nhân là phụng mệnh Tuân Úc quay về Hứa Xương phục mệnh, giáo úy thành môn không nghĩ ngợi gì mở cửa thành ngay, kết quả bị Quan Vũ một đao chém thành hai mảnh. Giáo đao thủ theo sau hắn giống như hổ lạc vào giữa bầy dê, chém tận giết tuyệt thủ tốt thành môn bất ngờ không kịp đề phòng.

Thành công đánh lén bắc môn, Quan Vũ quay đầu lại nói với nghĩa tử Quan Bình: "Quan Bình nghe lệnh."

Quan Bình giục ngựa lên, trước, nói: “Hài nhi ở đây, phụ thân đại nhân có gì phân phó?”

Quan Vũ nói: "Dẫn năm trăm kỵ binh giết tới hoàng cung, sau khi cướp được thiên tử (lúc này đang là lúc thượng triều, văn võ bá quan đang họp trên triều đường) và văn võ bá quan thì lập tức ra khỏi Hứa Xương đi về phía nam, nếu có người dám ngăn cản, giết hết cho ta!"

"Tuân lệnh!" Quan Binh ôm quyền lĩnh mệnh, quay đầu lại giơ trường đao trong tay về phía trước, cao giọng nói: "Các huynh đệ, theo mỗ nào!"

Ngay lập tức có năm trăm kỵ binh theo Quanh Binh giết vào hoàng cung. Quan Vũ quay đầu lại nói với năm trăm kỵ binh còn lại: "Các tướng sĩ còn lại, theo bản tướng quân tới tướng phủ, giết!"

"Giết giết giết..."

Năm trăm kỵ binh hô vang, đuổi theo sau Quan vũ như lang như hổ giết tới tướng phủ của Tào Tháo.

Không có nhận xét nào: