Trang

Tìm kiếm

21 thg 5, 2013

Chương 360: Chuẩn bị cho đại chiến - Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Mục lục
==============================
Quá trình nghiên cứu và chế tạo để cải tiến máy bắn đá không hề thuận lợi, do Mã Dược chỉ có thể nói ra khái niệm mơ hồ, thậm chí các chi tiết nhỏ như bàn tời nên lắp đặp ở phần trước hay là phần sau máy bắn đá, phối trọng của dây kéo nên dùng cơ cấu gì để chống đờ đều không rõ. Mà loại máy bắn đá cải tiến này có thể nói là hoàn toàn khác hẳn với máy bắn đá dùng sức người để kéo. Cho nên Trần Quần phụ trách chế tác cụ thể chỉ có thể trong thí nghiệm không ngừng dần dần hoàn thiện.

Do mục tiêu đả kích của máy bắn đá cải tiến của Mã Dược là lâu thuyền cỡ lớn của thủy quân Ngô, Sở, cho nên đạn đá mà lọai máy bắn đá này ném ra tất nhiên phải đủ nặng mới có thể đảm bảo xuyên thùng được sàn thuyền của chiến thuyền thủy quân. Cự ly ném đá của máy bắn đá cũng phải vượt qua xạ trình bình thường của cung tiễn ít nhất là một nửa, như vậy mới có thể tiên phát chế nhân.

Trần Quần đã làm qua thí nghiệm đơn giản, chỉ có khối đá vượt ba hai trăm cân (khoảng bốn mươi kg) từ độ cao hơn năm trượng rơi xuống, mới có thể kích xuyên loại ván gỗ dày như vách thuyền, sàn tàu của chiến thuyền thủy quân. Sợ rằng vách trong và phần đáy của ván thuyền của chiến thuyền thường thường đều được buộc thêm dây, do đó trên thực tế trọng lượng cần thiết của đạn đá ít nhất cũng phải đạt tới ba trăm cân (ước chừng sáu mươi kg).

Mà xạ trình của cung tiễn bình thường là một trăm bước, vượt quá một nửa tức là một trăm năm mươi bước.

Cũng chính là nói, máy bắn đá cải tiến của họ Mã ít nhất phải ném được đạn dá nặng ba trăm cân ra xa ngoài một trăm năm mươi bước. Như vậy cần cần bật cực kỳ chắc chắn và có độ dài đầy đủ. Trần Quần trải qua nhiều lần thí nghiệm đã phát hiện ra rằng, cần bật đơn thể dưới tiền đề phải chịu trọng lượng của bản thân và ít nhiều chịu hạn chế, rất khó chịu được sự trùng kích lớn như vậy.

Đúng vào khi Trần Quần đang thúc thủ vô sách thì Khoái Lương cho hắn một kiến nghị cực kỳ quan trọng, Khoái Lương đam mê nghệ thuật kiến trúc từ trong kết cấu của xà nhà đã có được gợi ý, kiến nghị Trần Quần chế tác cần bật kiểu ghép lại. Nguyên lý chính là dùng hai cần bật hướng dọc tương đối nhỏ, nhẹ, và xếp song song làm chủ thể, ở giữa hai cần bật này sẽ buộc dây ngang để giữ chắc. Sau đó bên ngoài lại bọc thêm da thú, lấy gân thú buộc chặt lại. Gân thú khi bị hong gió sẽ tự nhiên co rút lại, như vậy có thể cường hoành buộc chặt hai cánh cần bật và dây ngang buộc thêm ở giữa thành một thể.

Dạng cần bật kiểu ghép được chế tạo ra, vô luận là cường độ hay là độ co giãn của nó đề được tăng lên nhiều, đặc biệt là trọng lượng của nó so với cần bật đơn thể thì nhẹ hơn nhiều, song khi ném ra cũng càng nhẹ hơn, nhanh hơn.

Trần Quần áp dụng kiến nghị của Khoái Lương, trải qua mấy tháng thí nghiệm, cuối cùng cũng chế ra một chiếc máy bắn đã mẫu thô lậu.

Sau khi máy mẫu được chế thành, Trần Quần thử bắn mấy lần. Hiệu quả hoàn toàn không tồi, liền mời Mã Dược và văn võ bá quan cùng tới xem thử.

Trong ngoài công trường ở đông hiệu Lạc Dương, sự giới bị lúc này đúng là cực kỳ sâm nghiêm. Trên tường trại cao hơn ba trượng tràn đầy kim qua võ sĩ. Cửa lớn trước sau để ra vào công trường thì cứ cách năm ba bước lại có một trạm gác. Trừ ba ngàn cấm vệ quân vốn luôn đóng ở đây ra, lại tăng thêm ba vàn thiên ngự lâm vệ do Vệ tướng quân Điển Vi suất lĩnh. Gần sáu ngàn quân Lương tinh nhuệ đã hoàn toàn phỏng tỏa cả công trường.

Không có thánh dụ của thiên tử, bất kỳ ai cũng không được phép ra vào. Người không phận sự dám tới gần công trường mười bước đều giết chết không tha!

Bên trong công trường.

Lương thái tổ Mã Dược cùng với bọn văn võ bá quan Giả Hủ, Lý Túc, đang vây quanh một cỗ khí giới khổng lồ, miệng không ngừng tấm tắc bình phẩm.

Cỗ khí giới này cao hơn bốn trượng, đáy rộng hơn hai trượng, chiều dài hơn năm trượng. Phần chóp của khí giới dùng một xích bện khổng lồ để cố định một cần bật khổng lồ dài hơn năm trượng.

Phần trước của cần bật nhô lên, bên trên đặt một cái giỏ khổng lồ. Trong giỏ đựng đầy đá, độ dài rộng của chiếc giỏ phải hơn một bộ (một bộ bằng 5 thước), đá đựng ở bên trong e rằng tổng cộng cũng phải mấy vạn cân. Xích sắt thông qua ròng rọc của phần đầu máy bắn đã kéo dài lên trụ chống hoạt động ở phần đáy.

Khi máy bắn đá phát xạ, binh sĩ chỉ cần đập bật trụ chống không cố định là được.

Phần sau của cần bật cơ hồ là ép xuống tới tận đất, phần đỉnh cũng cố định một cái giỏ, có điều lại nhỏ hơn rất nhiều, trong giỏ đặt một tảng đá xanh bốn mặt ba góc đã trải qua gọt dũa đặc biệt (có bốn mặt, hình kim tự tháp). Hiển nhiên, Trần Quần đã dốc rất nhiều tâm huyết vào cỗ máy bắn đá này. Thậm chí ngay cả hình trạng của đạn đá cũng cải tiến thành hình bốn mặt ba góc có lực sát thương lớn nhất.

Trong ánh mắt chờ mong của thiên tử và bá quan, Trần Quần hít sâu một hơi, giơ cao tay phải lên rồi phất xuống, quát: "Phóng!"

"Bình!"

Binh sĩ giơ thiết chùy lên rồi đập mạnh lên cột trống không cố định.

Trong sự tĩnh lặng khiến người ta ngạt thở, đột nhiên vang lên một tiếng rít chói tai, khối đá nặng mấy vạn cân nhanh chóng rơi xuống, giá đỡ khổng lồ của máy bắn đá kịch liệt bắn một cái, mang theo tiếng rít thê lương, khối đá xanh bốn mặt ba góc nặng hơn ba trăm cân được đặt ở trong gió ném đã rời khỏi giỏ bắn cao lên không trung, sau đó quay cuồng ở trong không trung rồi bay về phía trước gần hai trăm dặm rồi mới hết đà rơi xuống.

"Rầm!"

Trong tiếng nổ đinh tai nhức óc, khối đá bốn mặt ba góc lăng không rơi xuống chuẩn xác bắn trúng một chiếc "thuyền bia" cỡ nhỏ mà Trần Quần đã sai người chuẩn bị từ trước. Trong khoảnh khách đã đập nát bấy cột buồm cùng sàn thuyền của chiếc "thuyền bia" này, ván gỗ vỡ vụn và cột buồm vỡ nát bay tứ tán, trông rất hùng tráng. Văn võ bá quan đang vây quanh Mã Dược để quan sát đều bật tiếng hoan hô, Mã Dược cũng không khỏi lộ ra nét mặt mừng rỡ.

"Bệ hạ, chư vị đại nhân chớ có nôn nóng, đợi sắc trời tối hơn sẽ ném thùng dầu hỏa, tới lúc đó lửa đốt trời cao, tràng diện đó mới hùng tráng."

Mắt thấy thiên tử và bá quan ai ai cũng mừng ra mặt, Trần Quần khó tránh khỏi cảm thấy đắc ý trong lòng.

"Ồ?" Mã Dược đang ngồi trên long ỷ, vui vẻ nói: "Vậy trẫm cũng phải trợn mắt đón xem rồi. Người đâu, ban tọa, lệnh cho bá quan cùng trẫm thưởng thức màn biểu diễn của Trần ái khanh, ha ha ha..."
...
Tương Dương, đại trại thủy quân.

Cam Ninh kết thúc thao luyện cho thủy quân ở Tương Dương xong, vừa về tới phủ tướng quân, còn chưa kịp ngồi xuống uống ngụm trà nóng thì liền có gia tướng bước vào bẩm báo công bộ tả thị lang Tư Mã Ý Tư Mã đại nhân tới thăm.

"Tư Mã đại nhân ư?" Cam Ninh hoang mang lúc lắc đầu, cao giọng nói: "Để hắn đợi ở thiên tính."

"Tuân lệnh."

Gia tướng lĩnh mệnh rời đi.

Thiên tính.

Khi Tư Mã ý đang đợi có chút sốt ruột thì đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, khi quay đầu lại nhìn thì thấy Cam Ninh rảo bước vào, vội vàng đứng dậy chắp tay vái chào: "Hạ quan tham kiến Cam đại đô đốc."

"Tư Mã đại nhân." Cam Ninh giang tay nói: "Mời ngồi."

"Tạ đại đô đốc."

Tư Mã Ý cảm ơn xong, hai người chia chủ khách rồi ngồi xuống. Cam Ninh lúc này mới hỏi: "Không biết đại nhân từ xa tới Tương Dương là có việc gì?"

Tư Mã Ý chắp tay về phía bắc, cao giọng nói: "Phụng ý chỉ của thánh thượng, tới Tương Dương đốc tạo chiến thuyền kiểu mới."

Tư Mã Ý thong thả lấy một tấm lụa từ trong tay áo, đặt lên bàn rồi mở ra. Cam Ninh chăm chú nhìn thì chỉ thấy trên mặt lụa trắng có một bản vẽ, rõ ràng là một chiến thuyền thủy quân kỳ quái.

Tư Mã ý chỉ vào bản vẽ rồi nói với Cam Ninh: "Mời đại đô đốc nhìn, loại chiến thuyền kiểu mới này là do bệ hạ tự mình đưa ra ý tưởng. Sau đó do công bộ bổ sung và hoàn thiện. Có điều quan viên công bộ đại đa số là không thạo thủy chiến, trong đó khó tránh khỏi sẽ có sơ hở hoặc là có chỗ trái với thường thức của thủy chiến. Cho nên vẫn phải cần có đại đô đốc căn cứ vào kinh nghiệm thực tế về thủy chiến để đề xuất ý kiến nhằm cải tiến."

Cam Ninh chỉ vào thứ thứ giống như là bánh xe trên bản vẽ, hỏi: "Tư Mã đại nhân, thứ này trông giống như là thủy xa, nhưng cái thứ lắp ở bên cạnh lai không phải là ống trúc múc nước, rõ ràng là một tấm ván gỗ, không biết đó là vật gì?"

"Đây là bánh chèo." Tư Mã Ý nói: "Chiến thuyền hiện tại đều là binh sĩ dùng tay để chèo, có loại bánh chèo này, có thể dùng chân đạp. Lợi ích của việc dùng chân đạp là có thể dựa vào thể trọng của bản thân binh sĩ mà đạp, so với dùng tay chèo thì có lực hơn, lại trụ được lâu hơn, hơn nữa còn nhanh hơn. Ý tưởng của bệ hạ là đơn độc chế tạo hai chiếc chiến thuyền có thân thuyền hẹp dài, sau đó với khoảng cách nhất định cố định hai chiếc chiến thuyền lại, không gian trống ở giữa thì dùng để lắp mười tới hai mươi chiếc bánh chèo, bên ngoài thì che da thú để phòng hỏa. Sau đó ở đầu thuyền cố định chàng chùy (chùy dùng để đập khi va chạm) bén nhọn, dựa vào tốc độ phóng thuyền thật nhanh mà đâm vỡ vách thuyền của chiến thuyền quân địch."

"Cái này..." Cam Ninh nhíu mày nói: "Chế tác dạng chiến thuyền này cũng không khó, kỳ thực là tạo hai chiếc mông trùng hẹp dài, sau đó thì cố định chúng lại với nhau với khoảng cách nhất định, trên đầu thuyền thì lắp chàng chùy, ở giữa lắp bánh chèo thì cũng được. Nhưng vấn đề cái gọi là bánh chèo này có thực sự là có lực và duy trì được lâu hơn là dùng tay để chèo và tốc độ chèo thuyền có đúng là nhanh hơn không?"

Tư Mã Ý nói: "Cái này chắc không có vấn đề."

"Được rồi." Cam Ninh gật đầu: "Bản đốc sẽ bảo công tượng của xưởng đóng tàu chế tạo một chiến thuyền như vậy để xem thử."
...
Đông hiệu Lạc Dương, công xưởng của công bộ.

Trần Quần cao giọng hô: "Châm lửa."

Sớm đã có binh sĩ cầm đuốc bước lên châm lửa, dầu hỏa ở trong giỏ của máy bắn đá lập tức cháy rực, Trần Quần nghiêm giọng quát: "Phóng!"

"Bùm!"

Dạ không đen kịt lại một lần nữa vang lên tiếng rung chấn thiên.

Thùng dầu hỏa rực cháy dưới sức ném của cần bật bay lên, hỏa diễm trong không trừng kéo ra một vì sao chổi dài dài, giống như là lưu tinh xẹt qua dạ không với một quỹ tích chói mắt, gào rít bắn ra xa. Khi vầng hỏa diễm chạy rực dần dần biến thành nhỏ lại rồi gần như là biến mất thì thùng dầu hỏa cuối cùng cũng đập lên cột buồm của thuyền bia, sau đó ầm rầm nứt ra, dầu hỏa văng khắp nơi, trong khoảnh khắc háa thành hỏa tinh ngập trời.

Nhìn thấy cảnh này, Mã Dược giống như là quay về xã hội hiện đại, đang xem bắn pháo hoa.

"Hay!"
"Hay lắm!"
"Hùng tráng quá!"
"Thiên triều ta có được kỳ kỹ này, cớ gì mà nam man bất định, Ngô Sở bất diệt?"
"Bệ hạ hồng phúc tề thiên, Đại Lương quốc vận hưng thịnh..."

Văn võ bá quan của Lương triều may mắn được chứng kiến cảnh này bắt đầu nhao nhao ca tụng công đức, giống như là có máy bắn đá sắc bén, Ngô, Sở ở dĩ nam Trường Giang đã không còn đáng lo, nhấc tay một cái là diệt được. Song, Mã Dược thân là người thống trị tối cao của đế quốc Đại Lương lại không dám lơ là chút nào. Nếu không có sự ngăn cản của lạch trời Trường Giang, liên quân Ngô, Sở đúng là không kham nổi một kích, có lẽ chỉ cần thái tử Mã Chinh dẫn mười vạn Tây Lương thiết kỵ nam chinh là đủ để giải quyết vấn đề rồi.

Song, có sự ngăn trở của lạch trời Trường Giang, cục diệu lại tuyệt nhiên bất đồng.

Nếu không thể tiêu diệt thủy quân của Ngô, Sở, đả thông lạch trời Trường Giang, trăm vạn kỵ bộ của đế quốc Đại Lương không thể vượt qua Lôi Trì được nửa bước. Cho dù miễn cưỡng lén lút đưa mấy vạn thậm chí là mười mấy vạn kỵ bộ đại quân qua sông, cho dù không tiếc dùng chiến thuật khát máu dĩ chiến dưỡng chiến hi sinh bách tính Giang Nam, thì kết quả của nó cũng chỉ có thể là bị liên quân Ngô, Sở chặt đứt đường lui, sao đó trong bốn bề thụ địch toàn quân bị tiêu diệt.

Cho nên, muốn bình định Ngô, Sở thì chỉ có thể tiêu diệt thủy quân của Ngô, Sở.

Mà muốn diệt thủy quân của Ngô, Sở, chỉ bằng thủy quân của Cam Ninh thì còn lâu mới đủ. Thủy quân của Cam Ninh thành quân chưa lâu, vẫn không thể sánh bằng thủy quân Ngô, Sở. Cho nên, quân Lương nhất định phải dùng đường tắt để bù đắp sự chênh lệch về lực lượng. Cho nên Mã Dược mới nghĩ tới việc cải tiến máy bắn đá và chiến thuyền thủy quân. Song máy bắn đá và chiến thuyền sau khi được cải tiến liệu có thật sự phát huy được tác dụng nên có hay không?

Trước khi quyết xuất thắng phụ cuối cùng, tất cả vẫn chưa thể biết được. Điều duy nhất mà Mã Dược có thể làm chính là lo trước tính sau, gắng sức làm tốt công tác chuẩn bị trước đại chiến.

Nếu thua trận quyết chiến thủy quân này, Đại Lương đế quốc đương nhiên sẽ không bị thương tới nguyên khí. Song ngày nhất thống chỉ sợ sẽ trì hoãn tới ít nhất là hai mươi năm. Mã Dược giờ đã gần năm mươi rồi, hắn rất lo lắng mình không sống được tới lúc đó. nếu không thể nhất thống vào lúc còn sống, cái này chẳng phải sẽ thành điều tiếc nuối vĩnh viễn trong lòng Mã Dược sao?
...
Ba tháng sau, Tương Dương.

Một chiếc mông trùng chiến thuyền kỳ quái đang lặng lẽ bỏ neo ở trong xưởng đóng tàu.

Chiếc mông trùng này so với mông trùng chiến thuyền bình thường thì rộng gấp đôi, dài gấp hai, nhìn từ mặt nghiêng thì giống như một chiếc mông trùng chiến thuyền bình thường, nhưng nhìn từ chính diện thì lộ ra có chút quỷ dị.

Từ chính diện mà nhìn, kết cấu phần trên của chiếc chiến thuyền này liền thành một thể, mà phần dưới thì lạị tách ra. Hai bên trái phải thân thuyền đều được thiết kế có hạm thủ sắc bén. Trên hạm thủ thì lắp dặt hai hàng chàng chùy. Nhìn từ xa giống như một con cá lớn dữ tợn đáng sợ, đang há cái miệng to như máu, lộ ra hai hàm răng sắc nhọn.

Trên thực tế, ở dưới mặt nước còn ẩn giấu hai hàng chàng chùy to và dài hơn, hai hàng chàng chùy này mới là đòn sát thủ chân chính của mông trùng chiến thuyền.

Bên cạnh chiếc mông trùng chiến thuyền kỳ quái này còn có một chiếc mông trùng chiến thuyền bình thường đang bỏ neo.

Trên một chiếc lâu thuyền năm tầng cách đó không xa, Cam Ninh, Tư Mã Ý dưới sự vây quanh của mấy chục tướng lĩnh thủy quân đang đứng nghiêm.

Thấy hai chiếc mông trùng chiến thuyền đã chuẩn bị xong xuôi, Cam Ninh mới hạ lệnh: "Bắt đầu đi!"

Tướng lĩnh thủy quân đứng ở bên cạnh Cam Ninh lập tức giơ một chiếc tam giác lệnh kỳ màu đỏ lên, dùng lực phất về phía trước. Trong nháy mắt, tiếng kèn lệnh thê lương và tiếng trống trận sục sôi vang vọng. Trong tiếng trống trận khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, từng chiếc từng chiếc mái chèo từ trong lỗ chèo của chiếc mông trùng chiến thuyền bình thường thò ra, bắt đầu chèo điên cuồng, tần xuất rẽ nước rõ ràng với tốc độ chạy nước rút.

Trong tiếng mái chèo rẽ nước điên cuồng, mông trùng chiến thuyền từ tĩnh chuyển thành động, bắt đầu tăng tốc.

Mà hai bên thành của chiếc mông trùng chiến thuyền to lớn cổ quái lại không hề có mái chèo thò ra. Đúng vào lúc Cam Ninh và thướng lĩnh thủy quân vô cùng tất vọng thì trong ống thoát ở phần đuôi của chiếc chiến thuyền cổ quái đột nhiên phun ra sóng nước màu trắng, sau đó cả chiếc thuyền trượt đi như tên, cơ hồ là từ lúc bắt đầu, mông trùng chiến thuyền bình thường đã bị bỏ lại phía sau, hơn nữa cự ly giữa hai chiếc chiến thuyền nhanh chóng bị kéo giãn.

Trên phi lư của lâu thuyền năm tầng, Cam Ninh hung hăng vung vẩy thiết quyền, nhãn thần đột nhiên lộ ra vẻ dữ tợn. Tướng lĩnh thủy quân ở phía sau Cam Ninh thì nhao nhao lớn tiếng hoan hô, ai ai cũng vỗ tay chúc mừng. Khi tướng lĩnh thủy quân đang không ngừng hoan hô thì chiếc mông trùng chiến thuyền cổ quái đang nhanh chóng lướt về phía trước đã nặng nề va chạm với một chiến thuyền dùng để làm bia đang bỏ neo nằm ngang.

Chỉ nghe thấy rầm một tiếng, trên mạn huyền của chiếc thuyền làm bia đã bị hai hàng chàng chùy sắc bén đập ra mấy chục cái lỗ, lực va chạm khổng lồ khiến thân của chiếc mông trùng chiến thuyền đột nhiên dừng lại, sau đó trong lỗ thoát nước ở đầu thuyền bắt đầu đảo ngược phun ra bọt sóng màu trắng, thân thuyền vừa dừng lại rất nhanh liền bắt đầu lui ra sau. Chàng chùy khổng lồ được rút ra, nước sông băng lãnh nhanh chóng từ lỗ thủng tràn vào trong khoang thuyền của chiếc thuyền làm bia.

Không tới một thoáng, chiếc thuyền dùng làm bia liền chìm vào đáy sông.
...
Đông hiệu Lạc Dương, công trường.

Lương thái tổ Mã Dược lại một lần nữa ngự giá thân lâm, suất lĩnh văn võ bá quan tới tham quan mười máy bắn đá cùng bắn một lúc. Hiệu quả kích thích thị giác do mười chiếc máy bắn đá bắn cùng lúc sinh ra tất nhiên là hùng tráng hơn một máy bắn nhiều. Có điều Mã Dược đột nhiên lờ mờ cảm thấy có chỗ nào đó không thỏa đáng lắm. Tựa hồ, tràng diện phát xạ của một chục chiếc máy bắn đá này so với tràng diện máy bắn đá phát xạ trong hồi ức của mình có chút khác biệt nhỏ.

Cụ thể là ở đâu thì Mã Dược trong thoáng chốc không nghĩ ra được.

Lúc này thái tử Mã Chinh đột nhiên vô ý hỏi Trần Quần một câu: "Trần thượng thư, vì sao không làm cần bật dài ra một chút?"

Trần Quần nói: "Thái tử có điều chưa biết đấy thôi, cần bật này không thể kéo dài hơn được nữa. Nếu độ dài của cần bật gia tăng thêm một trượng, vậy thì cường độ cần thiết của cần bật sẽ tăng thêm hai lần, độ khó chế tác của cần bật lại tăng thêm bốn lần, cả trọng lượng bản thân của máy bắn đá sẽ tăng thêm sáu lần, hơn nữa tăng thêm một trượng sẽ không giúp xạ trình của máy bắn đá tăng thêm quá nhiều."

Mã Chinh hỏi: "Xạ trình lớn nhất hiện tại là bao nhiêu?"

"Xạ trình lớn nhất là một trăm tám mươi bước." Trần Quần đáp: "Hạ quan sau nhiều lần thí nghiệm đã phát hiện, sáu trượng đã là độ dài lý tưởng nhất của cần bật rồi. Khi độ dài của cần bật ngắn hơn sáu trượng, xã trình sẽ giảm bớt đi một cách rõ rệt, mà khi độ dài của cần bật hơn sáu trượng, thì độ dài tăng thêm cũng không khiến xạ trình tăng thêm rõ rệt. Ngoài ra, xạ trình của cung tiễn chỉ ở vào khoảng một trăm hai mươi bước, xạ trình của máy bắn đá của quân ta đã đủ để áp chế rồi."

"Không đúng!" Mã Dược cuối cùng cũng nghĩ ra vấn đề nằm ở đâu, vỗ bàn nói: "Xạ trình của máy bắn đá này ít nhất có thể tăng thêm một trăm bước!"

"Cái gì?" Trần Quần ngạc nhiên nói: "Tăng thêm một trăm bước ư? Thế phải tăng độ dài của cần bật lên bao nhiêu thì mới làm vậy được?"

"Không." Mã Dược lắc đầu nói: "Ý tứ của trẫm là không cần gia tăng độ dài của cần bật mà vẫn có thể khiến xạ trình của máy bắn đá biến thành xa hơn."

Trần Quần nói: "Sao có thể như vậy được?"

"Vì sao lại không thể?" Mã Dược hỏi lại: "Nếu ở chuôi cần bật buộc thêm hai sợi dây thừng, lại buộc đầu kia của dây thừng vào giỏ ném. Một khi như vậy, khi máy bắn đá phát xạ chẳng phải là tương đương với độ dài vốn có của cần bật cộng thêm độ dài của dây thừng sao? Có độ dài tăng thêm ngoài định mức này, xạ trình của máy bắn đá chẳng phải là tăng thêm nhiều ư?

Mã Dược cuối cùng cũng nhớ ra, khi máy bắn đá trong điện ãnh phát xạ không phải trực tiếp dùng cần bật ném đá đi, mà là thông qua cần bật kéo dây thừng, lại do dây thừng ném đạn đá ở trong giỏ ra. Do khi máy bắn đá ở trạng thái phát xạ, cần bật cơ hồ là dán chặt vào mặt đất, mà giỏ bắn buộc dây thừng thì ở phần trước của máy bắn đá.

Cho nên khi cần bật bắn lên, thì sẽ tác động lên dây thừng, tạo cho giỏ ném một phương hướng hướng ra sau cơ hồ là lực khiên dẫn ban đầu bình hành với mặt đất. Dưới tác dụng của lực khiên dẫn ban đầu, giỏ ném sẽ dùng phần cán của cần bật làm tâm vòng tròn với độ dài của dây thừng làm bán kính để lay động phương hướng tiếp tuyến, mà lúc này cần bật cũng đang bật lên trên, hai loại vận động này đồng thời tiến hành.

Khi cần bật đạt tới cao điểm, bắt đầu nhận được sự kìm hãm của phối trọng mà giảm tốc, tiếp tuyến của dây thừng buộc ở vần đuôi cần bật lại không giảm tốc, cuối cùng dây thừng sẽ hình thành một trực tuyến với cần bật, nếu lúc này đạn đá ở trong giỏ ném vừa hay rời khỏi sự ràng buộc của giỏ ném, vậy thì trường độ thực tế của cần bật sẽ là độ dài vốn có của cần bật cộng thêm độ dài của dây thừng.

Độ dài thực tế của cần bật tăng thêm, xạ trình của nó tất nhiên cũng tăng thêm. Nan đề duy nhất cần giải quyết ở bên trong là làm thế nào đảm bảo rằng đạn đá ở trong giỏ ném sẽ bay đi khi cần bật và dây thừng nằm thẳng nhau.

Trần Quần rõ ràng là không hiểu nguyên lý vật lý học này, đầu óc mù mờ hỏi: "Buộc dây thừng ở phần đuôi cần bật, để dây thừng kéo giỏ ném? Như vậy có thể là tăng thêm xạ trình ư?"

"Đương nhiên." Mã Dược đáp một cách chắc như đinh đóng cột: "Ngươi cứ thử là biết ngay."

Không có nhận xét nào: