Trang

Tìm kiếm

24 thg 5, 2013

Chương 83: Tiêu gia Tiểu Phường chủ - Đấu Phá Thương Khung

Mục lục
================================================
Sau khi ngưng huyết tán bán ra không được một tháng, Tiêu gia đã chiếm lĩnh 70% thị trường thuốc chữa thương, lợi nhuận cực lớn, làm cho Tiêu gia vui mừng,  số lượng người thưa thớt trước kia, bây giờ lại liên miên không dứt, náo nhiệt như một cái thị trấn.

So sánh với Tiêu gia, gia tộc Gia Liệt lại là một mảnh u ám, bởi vì hành vi bạo lợi trước kia, làm phần lớn lính đánh thuê ghét bỏ, hơn nữa ngưng huyết tán của Tiêu gia, công  hiệu so với hồi xuân tán, cũng mạnh hơn không ít, cho nên, sản nghiệp thuốc chữa thương của gia tộc Gia Liệt, vẫn bị Tiêu gia chèn ép đến mức không thể động đậy, nếu  không phải thuốc chữa thương của Tiêu gia cung ứng có hạn lượng, sợ rằng gia tộc Gia Liệt chỉ có thể húp cháo.

Tuy sản nghiệp thuốc chữa thương có bị chèn ép, nhưng lợi nhuận vẫn không nhỏ, thứ gia tộc Gia Liệt đau đầu nhất, vẫn là lượng lớn dược liệu cần thiết để luyện dược.

Làm tư nguyên khố lớn nhất trong thành: phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ đã cự tuyệt hợp tác cùng họ, đối với loại phong tỏa dược liệu này, gia tộc Gia Liệt cũng giận đến  nghiến răng nghiến lợi, nhưng dù họ có giận thế nào đi nữa, họ cũng không dám bắt buộc phòng đấu giá Mễ Đặc Nhĩ, phải biết rằng, thế lực đằng sau phòng đấu giá, là một trong những thế lực cường đại đứng đầu ở đế quốc Gama, một cái tiểu gia tộc ở Ô Thản thành, còn không có lá gan lớn đến mức chọc giận bọn họ.

Lộ số ở đấu giá trường đã không đi được, gia tộc Gia Liệt bất đắc dĩ phải dùng giá cao hơn mấy lần giá thị trường, thu mua tất cả dược liệu trong các dược điếm ở Ô  Thản thành, dù vậy, đây cũng chỉ là kế sách tạm thời, dù sao những dược điếm này, cũng không có thực lực cung ứng lâu dài số lượng dược liệu khổng lồ như vậy.

Hơn nữa, điểm trọng yếu nhất, tất cả mọi người ở Ô Thản thành đều nhìn ra gia tộc Gia Liệt và Tiêu gia hỏa khí sát ý ngập trời, trợ giúp gia tộc Gia Liệt lúc này, không thể  nghi ngờ là đắc tội với Tiêu gia, cho nên sau lần đầu cung cấp cho gia tộc Gia Liệt, rất nhiều dược điếm, cũng không dám cung cấp một số lượng lớn như vậy nữa, mà  hành động như thế, càng làm cho gia tộc Gia Liệt, như thêm sương trên tuyết.

Kể từ đó, nguồn cung cấp dược liệu cho gia tộc Gia Liệt, gần như đã bị chặt đứt tám phần, hai phần còn lại, đã không đủ thỏa mãn nhu cầu luyện chế thuốc chữa thương,  vì vậy, gia tộc Gia Liệt bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể lấy giá cao, từ các thành thị khác mua dược liệu, như thế, mới miễn cưỡng giải trừ nguy cơ dược liệu không đủ,  nhưng chính vì thế, lợi nhuận của gia tộc Gia Liệt. lại một lần nữa kém đi, nếu không có số lãi trước đó chống đỡ, gia tộc Gia Liệt, sợ rằng đã sớm phá sản.

Ô Thản thành bây giờ, Tiêu gia mượn gió đông của thuốc chữa thương, địa vị tăng cao, thậm chí có biểu hiện vượt mặt hai đại gia tộc khác.
…..
Trong khu buôn bán ồn ào, Tiêu Viêm lười biếng đi trên ngã tư đường, phía sau hắn, đi theo là bảy tám người vạm vỡ mặc trang phục hộ vệ của Tiêu gia, trên ngực của mấy người vạm vỡ  này, đều không ngoại lệ có 4 mảnh kim tinh, hiển nhiên, những người vạm vỡ này, đều ít nhất có thực lực tứ tinh đấu giả.

Trên đường, dòng người đông đúc, rất nhiều lính đánh thuê hung hãn cả người tản ra huyết tinh mùi vị, khi nhìn thấy vị thiếu niên uể oải hai tay gác sau đầu, đều hòa ái cười với hắn, một số người khá quen thuộc, càng lớn tiếng trêu đùa: “Tiểu phường chủ, lại đi dạo phố à?”

Mỗi lần nghe loại xưng hô này, Tiêu Viêm đều bất đắc dĩ bĩu môi, sau đó phát ra một tiếng thở dài, nửa tháng trước, Tiêu Chiến đột nhiên bảo hắn  đến quản lý khu buôn bán này, đối với hành động này của Tiêu Chiến, Tiêu gia vẫn tranh luận rất lâu, hơn mười 16 tuổi đã quản lý một khu buôn bán, việc này tại Tiêu gia chưa từng có, nhưng nhớ đến Tiêu Viêm bây giờ đã không  giống trước kia, một số người cũng chỉ có thể đáp ứng, Vì vậy, Tiêu Viêm đang nghỉ ngơi thư giãn ở gia tộc, lại phải đến đây.

Mặc dù khu buôn bán rất lớn, nhưng làm Tiêu Viêm vui mừng, là việc quản lý cũng không quá mệt nhọc, một số ngã tư đường đông người, cùng với giá cả của một số khu  vực đông khách, hắn đều giao cho lão quản gia mà phụ thân chuyên môn phái tới, mỗi ngày ngẫu nhiên mang theo một đám hộ vệ đi xem xét, quản lý vấn đề an toàn  trong khu buôn bán, cuộc sống cũng khá an ổn thong thả.

Tiêu Viêm nhìn như tính tình bình thản lạnh nhạt, nhưng lại cực kỳ thích cùng các lính đánh thuê nói chuyện đến mạo hiểm kích thích khi làm nhiệm vụ, ma thú kỳ dị, cùng với  một số ít sơn động, có công pháp mà tiền nhân lưu lại, những thứ này, làm máu mạo hiểm trong người Tiêu Viêm nóng lên, hận không thể ngay bây giờ tiến vào trong rừng  sâu, đi tìm những công pháp cùng đấu kĩ thần bí mà cường đại đó.

Tiêu Viêm tuổi còn nhỏ, khuôn mặt thanh tú non nớt vốn làm người ta khó sinh ra ác cảm, hơn nữa người này mỗi khi cao hứng lại lấy ra một đống thuốc chữa thương tặng  cho người khác, cho nên, điều này làm cho những lính đánh thuê tính tình hào sảng đối với hắn rất có hảo cảm, lâu dài, khu buôn bán này, số lượng khách quen, gần  như là cao nhất trong những khu buôn bán của Tiêu gia.

Nhớ lại những việc của nửa tháng nay, Tiêu Viêm hơi cảm thán, loại cuộc sống này, kéo dài không lâu lắm a, nhiều nhất là hơn một tháng sau, hắn sẽ cùng Dược Lão xuất ngoại tu hành, sau này, sợ rằng trong một hai năm, cũng sẽ không trở về.

Đem phiền muộn trong lòng ném ra ngoài, Tiêu Viêm ngẩng đầu, một thân ảnh hơi hèn mọn nhỏ gầy, đột nhiên từ trong đám người chạy lại đây

Dừng cước bộ nhìn vị nam tử nhỏ gầy này, Tiêu Viêm nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Khắc Lỗ, sao không đi làm đại nghiệp phát tài của ngươi, đến chỗ ta làm gì?”

Nam tử hèn mọn trước mặt, là "ngón tay vàng" nổi danh trong khu buôn bán, à nói chính xác là trộm vặt, với loại nghề nghiệp sinh sống trong bóng ma này, Tiêu Viêm cũng không  muốn bọn họ hoàn toàn bị loại bỏ, trong lòng hắn rõ ràng, mọi việc đều có mặt trái mặt phải, loại nghề nghiệp này dù bị mọi người xem thường, nhưng tin tức bọn họ cung cấp, lại cực kỳ linh thông, trong Ô Thản thành bất kể xảy ra việc gì, bọn họ cũng có thể biết chút ít.

“Khà khà, tiểu thiếu gia.” Nịnh nọt cười với Tiêu Viêm, nam tử nhỏ gầy tên Khắc Lỗ cười gian xảo: “Tiểu nhân đến đây báo cho ngài một việc, vừa rồi ta nghe thủ hạ nói, mấy  người Huân Nhi tiểu thư, ở bên ngoài khu buôn bán, bị một nam tử xuất ngôn khinh bạc, tiểu nhân lúc đấy mới nhanh chân đến báo tin.”

“A, đúng rồi, Gia Liệt Áo của gia tộc Gia Liệt, cũng ở đó, xem bộ dáng hình như hắn cũng quen biết tên nam tử đó, bọn họ có không ít người.

Hai mắt híp lại, sắc mặt lạnh nhạt của Tiêu Viêm chậm rãi biến thành âm hàn, quay đầu lại, nhẹ giọng nói: “Tiêu Lực, gọi người, chỉ cần còn sống, toàn bộ gọi đến cho ta!”

“Dạ!” Một người vạm vỡ cung kính đáp, sau đó nhanh chóng xoay người chạy vào sâu trong khu buôn bán.

“Dẫn đường.” Quay đầu, Tiêu Viêm hất hất cằm với Khắc Lỗ, nhàn nhạt nói.

Nhìn sắc mặt Tiêu Viêm đột ngột trở nên âm lãnh, Khắc Lỗ vội vàng gật đầu, không dám nói thêm gì, vội vàng dẫn đường phía trước.

“Đám rùa rút đầu này, cũng dám đến địa bàn của Tiêu gia ta đùa giỡn người của Tiêu gia, Tiêu Viêm ta hôm nay nếu cho các người bình yên vô sự rời khỏi đây, vậy ta  cũng không cần làm phường chủ nữa!” Liếm môi, Tiêu Viêm lạnh lùng nhẹ giọng nói, làm cho Khắc Lỗ phía trước thân hình run lên, tốc độ càng nhanh hơn

Không có nhận xét nào: