Trang

Tìm kiếm

19 thg 6, 2013

Chương 297: Mộc Chiến - Đấu Phá Thương Khung

    Một góc khác của đại sảnh. Nạp Lan Kiệt cùng lui tới cùng với khách nhân nói cười. Ngẫu nhiên ánh mắt phiêu động. Đột nhiên dừng phương hướng chỗ Tiêu Viêm ba người. Nhìn ba người nọ bộ dáng chuyện trò vui vẻ náo nhiệt. Khẽ cau mày. Cười đem khách nhân trước mặt cáo biệt. Sau đó lui ra phía sau vài bước. Đi tới bên cạnh Nạp Lan Túc cùng Nạp Lan Yên Nhiên.

    "Yên Nhiên. Nham Kiêu tiểu hữu cùng Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn rất quen nhau sao?" Nạp Lan Kiệt thấp giọng dò hỏi.

    Nạp Lan Yên Nhiên đôi mắt sáng lưu chuyển. Liếc mắt một cái nhìn chỗ Tiêu Viêm. Nhấp một ngụm hồng tửu trong tay. Lắc đầu. nói: "Con nghĩ hẳn không phải là cùng Mễ Đặc Nhĩ Đằng Sơn quen biết. Mà là quen Nhã Phi. ngài chẳng lẽ quên. lúc đầu Nham Kiêu là do Nhã Phi giới thiệu lại đây sao."

    "Ặc..." Nhíu mày. Nạp Lan Kiệt thấp giọng mắng: "Đằng Sơn lão gia hỏa kia dĩ nhiên sử dụng mỹ nhân kế? Thật đúng là vô sỉ..."

    "Ai. Lấy Nham Kiêu tiềm lực. Ngày sau tiền đồ khó có thể hạn lượng a. Người tài giỏi như thế nếu là bị gia tộc Mễ Đặc Nhĩ lôi kéo. Như vậy thật sự khiến người ta đau lòng a."

    "Ha ha. Bọn họ sử dụng mỹ nhân kế. Chúng ta nơi này cũng không phải có đại mỹ nhân sao..." Nạp Lan Túc vui đùa nói.

    "Phụ thân. Người nói bậy bạ gì vậy!" Hung hăng liếc Nạp Lan Túc một cái. Nạp Lan Yên Nhiên sẵng giọng.

    "Hừ.. Nha đầu kia? Hay là thôi đi. Mấy ngày nay gặp mặt. Người ta Nham Kiêu căn bản là cấp cho ngươi nửa điểm hòa nhã cũng không có,chẳng lẽ lại phải tự thân áp lại hắn sao?" Nạp Lan Kiệt bĩu môi. Khẽ nói.

    "Người... Người già mà không nên nết! Còn dám nói hươu nói vượn. Đừng trách người ta không khách khí!" Nạp Lan Kiệt lời này. Lập tức làm cho Nạp Lan Yên Nhiên mỉm cười mất tự nhiên, thẹn quá hóa giận, mày liễu dựng lên. Ngọc thủ giơ giơ. Tựa hồ rất muốn đem bộ râu mép thật dài của hắn nhổ sạch.

    "Khụ..." Một bên. Nạp Lan Túc ho khan vài tiếng. Nhắc nhở này hai người chú ý hoàn cảnh. Đợi sau khi hai người an tĩnh lại. Hắn đột nhiên nói: "Bất quá Nhã Phi cô gái nhỏ mấy năm nay cũng càng ngày càng xinh đẹp. Thủ đoạn giao tiếp ngay cả thế hệ trước như chúng ta cũng phải thán phục. Điểm ấy. Yên Nhiên không thể bì kịp."

    "Gia tộc của nàng là buôn bán lập nghiệp. Tự nhiên am hiểu giao tiếp. Để cho ta cùng nàng ấy so sánh cái này như thế nào được? Huống hồ cho dù ta đồng ý, lão sư cũng sẽ không đáp ứng." Nhãn châu quét về phía bên góc. Nhìn Tiêu Viêm cùng Nhã Phi bộ dạng cười nói. Nạp Lan Yên Nhiên bất đắc dĩ. Nàng tự tin dung mạo khí chất sẽ không kém hơn Nhã Phi. nhưng Nham Kiêu lại thủy chung chưa từng cho nàng sắc mặt tốt. Mặc dù coi nàng thân phận căn bản không cần cố ý lấy lòng Nham Kiêu. Bất quá nội tâm cao ngạo của Nạp Lan Yên Nhiên. Nhưng lại không muốn chứng kiến chính mình nhan sắc bị một nam tử không thèm để ý. Ngược lại tại trước mặt một người phụ nữ khác. Mỉm cười nói chuyện. đây có lẽ là loại tâm lý ganh đua của mỗi nữ nhân

    "Ai. Tận lực nghĩ biện pháp. đừng làm cho Nham Kiêu chạy đến gia tộc Mễ Đặc Nhĩ. Ngẫm lại đan vương Cổ Hà nhiều năm như vậy cấp cho Vân Lam tông bao nhiêu chỗ tốt. ta tin tưởng lấy tiềm lực Nham Kiêu. ngày sau thành tựu. cũng không so với Cổ Hà thấp hơn." Nạp Lan thở dài nói.

    "Vâng." Nạp Lan Túc khẽ gật đầu.

    "Còn có. Yên Nhiên. Chú ý Liễu Linh một chút. Hắn tựa hồ bởi vì ngươi. Đối Nham Kiêu ôm một ít địch ý. Tiểu tử này. Thiên phú mặc dù cũng không tệ, nhưng lòng dạ lại có một chút hẹp hòi.Nếu như hắn bỏ ra thế lực sau lưng cùng Tiêu Viêm là địch. Ta cũng không xem trọng hắn." Nạp Lan Kiệt liếc mắt nhìn mọi người cùng nhau vây quanh thành một vòng tròn trong đại sảnh. Trung ương vòng tròn. Chính là Liễu Linh cùng tiểu công chúa.

    "Vâng. Con sẽ tận lực." Nạp Lan Yên Nhiên mày liễu gật đầu. Nàng cùng Liễu Linh ở chung đã nhiều năm thời gian. tự nhiên là minh bạch tính tình của hắn. Người này tham muốn chiếm hữu quá mạnh mẽ.

    "Được rồi. Vì sao người của Mộc gia còn chưa có đến? Ta nhớ đã mời bọn họ rồi ?" Tầm mắt tại trong đại sảnh quét qua một vòng. Nạp Lan Kiệt cau mày nói.

    Mộc gia. Một trong tam đại gia tộc của đế quốc Gama. Phần lớn đều là cuồng nhân chiến tranh. Rất có thế lực trong quân đội Gia Mã.

    "Hôm nay ta nghe nói Mộc gia Mộc Chiến từ tây bắc biên cảnh trở về." Nạp Lan Yên Nhiên đột nhiên nói.

    "Mộc Chiến? Cái tên nói đánh là đánh, nói giết thì giết hả.Còn đem Ca công tử ở kinh đô giáo huấn ngoan ngoãn.Nghiễm nhiên trở thành cầm đầu của cả đám công tử?" Nghe vậy. Nạp Lan Kiệt sửng sốt. nói.

    "Vâng. Chính là cái tên man nhân làm nhiều người đau đầu..."

    "Ặc... Ta nhớ rồi... Hắn tựa hồ đối gia tộc Mễ Đặc Nhĩ Nhã Phi có điểm ý tứ thì phải? Lúc đầu rời khỏi thánh thành Gama. Còn lớn tiếng cảnh cảo ai dám chạm Nhã Phi. Tựu làm thịt người đó ?" Nhớ tới lúc trước tại kinh đô vì chuyện này mà xôn xao. Nạp Lan Túc khóc cười không được nói.

    "Vâng. Không biết tên man nhân này tại đế quốc biên cảnh kinh lịch thời gian hai năm hiện giờ biến thành như thế nào. hẳn là sẽ không giống như hai năm trước không nói đạo lý chứ?" Nạp Lan Yên Nhiên cười nói.

    "Hô... Ta nghĩ buổi tối hôm nay tựa hồ sẽ xảy ra chút việc ngoài ý muốn phát sinh a." Nạp Lan Kiệt vuốt bộ râu mép đã hoa râm. Ánh mắt nhìn phía chỗ Nhã Phi ba người. Lắc đầu nói.

    Nạp Lan Yên Nhiên cười híp đôi mắt đẹp. Khẽ cười nói:"Nhìn có vẻ... hẳn là như vậy."

    "Hy vọng đừng làm quá lớn. Nham Kiêu không phải giống như quý tộc thiếu gia lúc trước bị Mộc Chiến đánh tàn phế. Mặc dù tiếp xúc thời gian không dài. Nhưng mà chắc hẳn tiểu gia hỏa kia động nộ lên cũng rất đáng sợ a." Nạp Lan Kiệt trầm ngâm nói:"Hơn nữa có thể dạy ra loại đệ tử này.Sư phụ của Nham Kiêu hẳn cũng không phải là thường nhân. Tại trước mặt một cao cấp luyện dược sư có thể so sánh được với Cổ Hà. Mộc gia cũng không dám quá mức càn rỡ a."

    "Đúng vậy.." Nạp Lan Yên Nhiên tràn đầy đồng cảm gật đầu. Tại Vân Lam tông nhiều năm như vậy. Nàng minh bạch loại cấp bậc luyện dược sư như Cổ Hà có được loại nào năng lực.

    "Ha ha. Ta sẽ làm cho người ta chú ý." Nạp Lan cười cười. sau đó tiến lại gần cùng một khách nhân chạm chén uống một hớp. Sau đó cùng nhau nói cười lên.

    "Liễu Linh đại ca. Đó chính là gia hỏa đã thắng nhà ngươi à? Nhìn qua rất bình thường." Ở đại sảnh trong một vòng tròn. Một người thanh niên thân hoa phục. Liếc mắt nhìn về phía chỗ Tiêu Viêm một cái. xem thường bĩu môi. nói.

    "Ha ha. Tài nghệ không bằng người a. Không có biện pháp." Liễu Linh bưng chén rượu. Cười nói.

    "Nói không chừng là tên kia là dùng biện pháp gì chúng ta không biết. Liễu Linh đại ca là đệ tử của Cổ Hà đại sư. như thế nào có thể thất bại trước loại người vô danh này" Một người thanh niên khác phụ họa cười lớn nói.

    Liễu Linh mỉm cười, không có thay Tiêu Viêm giải thích cái gì.

    "Bất quá tên kia diễm phúc không ít a. Dĩ nhiên có thể cùng gia tộc Mễ Đặc Nhĩ Nhã Phi tiểu thư thân cận như vậy." Một nam tử từng có chủ ý với Nhã Phi. Nhìn bộ dáng hai người cười đùa. Không khỏi miệng đầy khí chua tức giận nói.

    Tiểu công chúa nhợt nhạt nhấp một ngụm hồng tửu. ngón tay khẽ bắn tại chén thủy tinh. Phát ra tiếng vang thanh thúy. Nàng biếng nhác liếc nhìn Tiêu Viêm một cái. Khẽ cười nói: "Hôm nay buổi tối có lẽ sẽ phát sinh chút chuyện thú vị gì đó..."

    "Là ý gì?" Nghe vậy. Liễu Linh sửng sốt.

    "Hãy chờ xem..." Tiểu công chúa cười thần bí. Đem hồng tửu trong chén. Uống một hơi cạn sạch.

    Theo thời gian tụ hội chậm rãi trôi qua. gia tộc Nạp Lan chỗ đại môn. Trên ngã tư đường đèn dầu thắp sáng. Một huyết hồng đại mã đột nhiên từ mặt khác ngã tư đường một bên hung hăng xông tới. Dọc hai bên đường. Người qua đường đều kinh hoàng vội vã né tránh.

    Bạo lược mà qua, huyết hồng đại mã sắp tới đại môn của gia tộc Nạp Lan. Lúc này đột nhiên tĩnh lặng. Một đạo thanh sắc nhân ảnh. Từ trên lưng ngựa mạnh mẽ nhảy xuống. Ngẩng đầu nhìn đại môn. Dưới ngọn đèn chiếu xuống. Lộ ra một khuôn mặt người tuổi trẻ cùng với nhãn châu lúc này. Ánh lên vẻ hung bạo giống như mãnh hổ.

    Vị thanh niên này tuổi khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu. Không chút nào nhìn phía thủ vệ bên cạnh đại môn. Tiện tay lấy ra một cái thẻ bài. Sau đó đạp bước tiến vào Nạp Lan gia.

    Trong đại sảnh náo nhiệt phi thường. thanh y thanh niên mở rộng đại môn đi vào. Khoanh tay. trề môi nhìn những người bên trong. Miệng lầm bầm vài tiếng. Nếu tiến lại gần thì có thể nghe thấy hắn nói: "Một đám ngu ngốc......"

    Ngay lúc thanh niên tiến vào đại sảnh. Có vài đạo ánh mắt. Lặng lẽ sáng lên...

    Tầm mắt tại trong đại sảnh vội vàng đảo qua. Thanh niên tựa hồ là đang tìm tìm cái gì. sau một lát tầm mắt đọng lại. Khóe miệng nứt ra. trên khuôn mặt. nhất thời sát khí dày đặc.

    Trên bữa tiệc bữa tiệc an tĩnh. Tiêu Viêm cùng Nhã Phi tươi cười đàm luận. Một lát sau, bưng chén rượu trên bàn nhấp một ngụm. Khuôn mặt đang cười đột nhiên cứng ngắc. Nhãn đồng an tĩnh. chợt co rút nhanh lên.

    Không có bất cứ cái gì báo hiệu. Thanh sắc đấu khí. Đột nhiên từ trong cơ thể Tiêu Viêm bạo dũng ra. Trong tay chén rượu "Rắc" một tiếng. Vỡ tan ra. Thân thể mạnh mẽ xoay chuyển,lòng bàn tay nắm chặt thành quyền tạo thành tiếng xé gió bén nhọn. Hung hăng hướng kình khí phía sau đang hung mãnh đánh tới.

    "Ầm!"

    Một tiếng trầm đục. Năng lượng mạnh mẽ từ nắm tay Tiêu Viêm bắn mạnh ra mọi nơi. Những cái bàn chung quanh. Trong giây lát. Đều dưới luồng kình phong răng rắc bạo liệt.

    Chỗ nắm tay truyền đến kình khí hung hãn. Làm cho Tiêu Viêm phải lui ra phía sau vài bước mới hóa giải hoàn toàn. Khuôn mặt đang mỉm cười từ từ âm trầm. Ngẩng đầu lên. Nhìn người vừa đánh đến một chưởng. Tên thanh niên vẻ mặt hung lệ đang hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Viêm. Trong nhãn châu đen kịt. Sát ý âm lãnh, cuồn cuồn tỏa ra.


Mục lục

bình luận dau pha thuong khung đấu phá thương khung

Không có nhận xét nào: