Trong sơn động, tiếng hít thở nặng nề vang lên, sau một lúc lâu mới dần nhẹ đi, Tiêu Viêm đầy mồ hôi trán ngồi bệt trên tảng đá, trầm tư.
Đại điện khổng lồ trước kia, hẳn là Hồn điện thần bí, với việc vì sao bản thân có thể tiến vào đó một chốc, Tiêu Viêm chỉ có thể giải thích là nhờ linh hồn ấn ký của Dược lão trong ngọn lửa dẫn phát vượt không gian. Còn khung cảnh bị chấn vỡ nát, có lẽ do kẻ canh giữ điện phá hoại, về phần hắn có phải điện chủ hay không, Tiêu Viêm cũng không rõ, dù sao điều duy nhất hắn biết, đó là hiện giờ thực lực đề thăng, nhưng vẫn chưa đủ khả năng là đối thủ của cường giả đó.
- Hồn điện quả nhiên cường giả trùng trùng, linh hồn khủng bố kia, có lẽ còn kinh khủng hơn cả Vụ hộ pháp...
Tiêu Viêm thấp giọng thì thào, lát sau, xoa trán thở dài, mặc kệ cục diện bất ổn thế nào, hắn cũng biết được Dược lão còn sống!
Chỉ cần còn sống, vậy thì còn cơ hội.
- Lão sư, chờ đệ tử. . . . . .
Nắm chặt tay, Tiêu Viêm kiên nghị đứng dậy, thở ra một hơi dài, đấu khí hùng hồn trong cơ thể như hồng thủy trào ra, đuổi đi cái sợ hãi kia. Hiện tại hắn đã là Đấu Hoàng chân chính, vả lại còn rất trẻ, chỉ cần có đủ thời gian, Tiêu Viêm tin chắc lần tới gặp hồn điện khủng bố kia, sẽ không có kết cục thê thảm như hiện tại không chút lực trả đòn!
Đuổi hết tạp niệm trong lòng, Tiêu Viêm khẽ động thân hình, khai thông cửa động bị đá bịt kín:"Phá!"
"Ầm!"
Tiêu Viêm quát lên, đất đá nổ ầm ầm vang vọng, cự thạch hóa thành đá vụn bay đầy động khẩu, tro bụi tràn ngập, sơn động đã mở ra!
Chậm rãi bước ra, Tiêu Viêm híp mắt, ngắm nhìn ánh mặt trời, tùy ý đứng giang rộng hai tay. Cảm giác ấm áp ngập tràn cơ thể, khiến tâm tình Tiêu Viêm thoải mái vô cùng.
Hưởng thụ ánh mặt trời một lát, Tiêu Viêm lững thững bước tới đảo mắt qua thâm cốc, một chiếc kén màu tím vẫn nằm đó, hắn biết cô nàng Tử Nghiên vẫn chưa tiến hóa hoàn thành, quả thật không dễ dàng.
"Thải Lân đâu? Chẳng lẽ đi ra ngoài?"
Ánh mắt tìm kiếm xung quanh, Tiêu Viêm khẽ cau mày, vẫn chưa phát hiện bóng dáng Medusa, lúc còn nghi hoặc không hiểu, hắn chợt nhìn thấy một quyển trục nằm trên một cự thạch gần đó.
Lật tay hút lấy quyển trục, Tiêu Viêm hơi nghi hoặc chậm rãi mở ra, ánh mắt lướt qua những dòng chữ trên đó, lát sau chân mày giãn ra, nhẹ giọng thì thào:
"Ra là xà nhân tộc đã xảy ra chuyện, bất quá theo như lời nàng, sự tình giải quyết xong sẽ lại trở về, chẳng lẽ đến bây giờ vẫn còn chưa hoàn thành?"
Nghĩ đến đây, Tiêu Viêm sắc mặt cũng hơi đổi, lấy thực lực Medusa vẫn không thể giải quyết nhanh chóng, có lẽ xà nhân tộc gặp phiền toái không nhỏ a.
Nắm bắt sơ tình hình một chút, Tiêu Viêm cất quyển trục vào nạp giới, nhìn thoáng qua chiếc kén, bất đắc dĩ lắc đầu:
"Quên đi, phải bảo hộ ngươi một thời gian nữa, nếu không bây giờ rời đi ta hoàn toàn không an tâm, vừa hay mới đột phá Đấu Hoàng, cũng nên làm quen đấu khí trong cơ thể..."
Tiêu Viêm thân hình vừa động, liền xuất hiện trên cự thạch, chậm rãi nhắm mắt.
Tiêu Viêm thuận lợi xuất quan, hơn nữa thành công tiến vào cảnh giới Đấu Hoàng, nhưng lo lắng tiểu Tử Nghiên, hắn chưa rời đi, mà là lại lựa chọn ở lại sơn cốc, canh chừng Tử Nghiên, nhân lúc này ma luyện đấu khí trong cơ thể
Thời gian trong sơn cốc vẫn lặng yên trôi qua, bất quá trong đó hiện giờ có thêm chút sinh khí, những tiếng động phá hoại ầm ầm do Tiêu Viêm thi triển đấu kỹ để dần quen với đấu khí trong người tạo thành.
Theo thời gian tu luyện nhanh chóng trôi qua, bất giác lại thêm nửa tháng, chiếc kén bất chợt có động tĩnh khiến Tiêu Viêm kinh hỉ, hào quang ngày càng đậm, rồi có những vết nứt nhỏ lan ra.
Xem tình huống, tựa hồ Tử Nghiên sắp phá kén chui ra.
Giữa không trung sơn cốc, một thân ảnh áo đen nhẹ nhàng đứng trên cự thạch, hai tay kết ấn, tốc độ xẹt đi, chỉ lưu lại một tàn ảnh.
Tiêu Viêm nghiêm trọng nhìn thủ ấn trong tay, khuôn mặt đỏ lên, mồ hôi đổ ra tinh mịn, thủ ấn này tiêu hao đấu khí khá lớn.
Tiêu Viêm lớn tiếng hét: "Phiên Hải ấn!"
Thủ ấn tạo thành một vòng cung quái lạ, bàn tay đẩy ra không trung, đấu khí cực mạnh xuất hiện, bao phủ bàn tay, tập trung năng lượng, một lớp vảy xanh biếc ngưng tụ!
Vảy xanh kỳ dị bao lấy bàn tay Tiêu Viêm, rồi nháy mắt bạo phát bắn ra!
Quang ấn này, có màu xanh biếc của thủy tinh, huyễn lệ phi phàm, ẩn chứa năng lượng dồi dào, khiến cho người ta sợ hãi, lướt qua không gian để lại một chút vặn vẹo, không khí bị ép thành một đường cong.
Lục tinh quang ấn thiểm lược trên không, cuối cùng va chạm vào tầng không gian phong tỏa, phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, cuồng phong đột ngột xuất hiện, dao động lan tràn như mặt hồ. Lát sau, không gian phong tỏa do Medusa tạo thành cư nhiên bị Tiêu Viêm đánh ra một cái lỗ to một trượng!
Ngẩng đầu nhìn kia không gian vặn vẹo thành một cái lỗ trống, Tiêu Viêm lúc này thở dài nhẹ nhõm một hơi, Phiên Hải ấn là ấn thứ hai trong Đế Ấn quyết, uy lực quả nhiên cao hơn Khai Sơn ấn nhiều, không hổ là đấu kỹ phải cần thực lực Đấu Hoàng mới có thể luyện tập. Nửa tháng nay, phần lớn thời gian Tiêu Viêm đều dành để luyện đấu kỹ này, nhưng có thể thi triển được, đây là lần đầu tiên, dù vẫn chưa hoàn chỉnh cũng đã có uy lực như thế. Nếu tu luyện lô hỏa thuần thanh, thì uy lực còn đến thế nào nữa?
Năm đó tu luyện Khai Sơn ấn, Tiêu Viêm đã lãnh hội khó khăn Đế Ấn quyết, bởi vậy tâm lý đã chuẩn bị từ sớm, hiện tại Phiên Hải ấn một chút thành tựu cũng chưa có, cùng người đối địch có lẽ khó mang lại hiệu quả cao.
Xem ra phải tu luyện cho tốt, nếu gặp cường giả Đấu Tông, Phiên Hải ấn có thể tạo hiệu quả bất ngờ.
"Sắc trời không còn sớm, hôm nay dừng tu luyện ở đây đi." Ngẩng đầu nhìn bầu trời, Tiêu Viêm nhẹ giọng cười, vừa muốn nhảy xuống dưới, đột ngột cả sơn cốc rung lắc dữ dội!
Cảm nhận chấn động bất thình lình, Tiêu Viêm cũng trố mắt kinh ngạc, nhìn về một góc trong sơn cốc, chiếc kén màu tím kia đang phát ra cường quang rực rỡ!
"Tấn giai thành công rồi sao?" Nhìn màn đột ngột này, Tiêu Viêm vui mừng càng đậm, cô bé này cuối cùng cũng có động tĩnh .
Cường quang trên kén càng lúc càng đậm, cuối cùng một tiếng rắc nhỏ vang lên, cái khe trên kén mở rộng ra, ánh sáng tím rực rỡ bắn về phía chân trời, nhưng có không gian phong tỏa ngăn lại tránh được sự chú ý từ bên ngoài.
Khe nứt càng lúc càng rột, một mảng kén lớn bóc ra, kén nhanh chóng đứt vỡ bùng nổ, một cột sáng tím chiếu thẳng lên cao, chạm vào không gian phong tỏa, phát ra dao động cường liệt.
Tiêu Viêm nhìn chằm chằm cột sáng kia, với nhãn lực của hắn đã thấy trong đó có một bóng người mơ hồ.
Cột sáng nhạt dần, rồi hoàn toàn tiêu tán, người con gái trong đó cũng hiện rõ trong mắt Tiêu Viêm.
Ngọc thể trần trụi, tử quang nhàn nhạt lượn lờ trên cơ thể, mang đến cho nàng vẻ đẹp yêu mị, mái tóc dài mềm mại xõa xuống tới mông, thân thể trưởng thành phong tình vạn chủng hơn hẳn cô nương đáng yêu lúc trước. Dung mạo có vài phần quen thuộc, rõ ràng là tiểu Tử Nghiên đã trưởng thành!
"Đây là Tử Nghiên?"
Tiêu Viêm trợn mắt há mồm nhìn bóng dáng xinh đẹp còn đang mơ màng. Khó có thể tưởng tượng, cô bé đáng yêu kia khi trưởng thành, lại đẹp đến mê người.
Đại điện khổng lồ trước kia, hẳn là Hồn điện thần bí, với việc vì sao bản thân có thể tiến vào đó một chốc, Tiêu Viêm chỉ có thể giải thích là nhờ linh hồn ấn ký của Dược lão trong ngọn lửa dẫn phát vượt không gian. Còn khung cảnh bị chấn vỡ nát, có lẽ do kẻ canh giữ điện phá hoại, về phần hắn có phải điện chủ hay không, Tiêu Viêm cũng không rõ, dù sao điều duy nhất hắn biết, đó là hiện giờ thực lực đề thăng, nhưng vẫn chưa đủ khả năng là đối thủ của cường giả đó.
- Hồn điện quả nhiên cường giả trùng trùng, linh hồn khủng bố kia, có lẽ còn kinh khủng hơn cả Vụ hộ pháp...
Tiêu Viêm thấp giọng thì thào, lát sau, xoa trán thở dài, mặc kệ cục diện bất ổn thế nào, hắn cũng biết được Dược lão còn sống!
Chỉ cần còn sống, vậy thì còn cơ hội.
- Lão sư, chờ đệ tử. . . . . .
Nắm chặt tay, Tiêu Viêm kiên nghị đứng dậy, thở ra một hơi dài, đấu khí hùng hồn trong cơ thể như hồng thủy trào ra, đuổi đi cái sợ hãi kia. Hiện tại hắn đã là Đấu Hoàng chân chính, vả lại còn rất trẻ, chỉ cần có đủ thời gian, Tiêu Viêm tin chắc lần tới gặp hồn điện khủng bố kia, sẽ không có kết cục thê thảm như hiện tại không chút lực trả đòn!
Đuổi hết tạp niệm trong lòng, Tiêu Viêm khẽ động thân hình, khai thông cửa động bị đá bịt kín:"Phá!"
"Ầm!"
Tiêu Viêm quát lên, đất đá nổ ầm ầm vang vọng, cự thạch hóa thành đá vụn bay đầy động khẩu, tro bụi tràn ngập, sơn động đã mở ra!
Chậm rãi bước ra, Tiêu Viêm híp mắt, ngắm nhìn ánh mặt trời, tùy ý đứng giang rộng hai tay. Cảm giác ấm áp ngập tràn cơ thể, khiến tâm tình Tiêu Viêm thoải mái vô cùng.
Hưởng thụ ánh mặt trời một lát, Tiêu Viêm lững thững bước tới đảo mắt qua thâm cốc, một chiếc kén màu tím vẫn nằm đó, hắn biết cô nàng Tử Nghiên vẫn chưa tiến hóa hoàn thành, quả thật không dễ dàng.
"Thải Lân đâu? Chẳng lẽ đi ra ngoài?"
Ánh mắt tìm kiếm xung quanh, Tiêu Viêm khẽ cau mày, vẫn chưa phát hiện bóng dáng Medusa, lúc còn nghi hoặc không hiểu, hắn chợt nhìn thấy một quyển trục nằm trên một cự thạch gần đó.
Lật tay hút lấy quyển trục, Tiêu Viêm hơi nghi hoặc chậm rãi mở ra, ánh mắt lướt qua những dòng chữ trên đó, lát sau chân mày giãn ra, nhẹ giọng thì thào:
"Ra là xà nhân tộc đã xảy ra chuyện, bất quá theo như lời nàng, sự tình giải quyết xong sẽ lại trở về, chẳng lẽ đến bây giờ vẫn còn chưa hoàn thành?"
Nghĩ đến đây, Tiêu Viêm sắc mặt cũng hơi đổi, lấy thực lực Medusa vẫn không thể giải quyết nhanh chóng, có lẽ xà nhân tộc gặp phiền toái không nhỏ a.
Nắm bắt sơ tình hình một chút, Tiêu Viêm cất quyển trục vào nạp giới, nhìn thoáng qua chiếc kén, bất đắc dĩ lắc đầu:
"Quên đi, phải bảo hộ ngươi một thời gian nữa, nếu không bây giờ rời đi ta hoàn toàn không an tâm, vừa hay mới đột phá Đấu Hoàng, cũng nên làm quen đấu khí trong cơ thể..."
Tiêu Viêm thân hình vừa động, liền xuất hiện trên cự thạch, chậm rãi nhắm mắt.
Tiêu Viêm thuận lợi xuất quan, hơn nữa thành công tiến vào cảnh giới Đấu Hoàng, nhưng lo lắng tiểu Tử Nghiên, hắn chưa rời đi, mà là lại lựa chọn ở lại sơn cốc, canh chừng Tử Nghiên, nhân lúc này ma luyện đấu khí trong cơ thể
Thời gian trong sơn cốc vẫn lặng yên trôi qua, bất quá trong đó hiện giờ có thêm chút sinh khí, những tiếng động phá hoại ầm ầm do Tiêu Viêm thi triển đấu kỹ để dần quen với đấu khí trong người tạo thành.
Theo thời gian tu luyện nhanh chóng trôi qua, bất giác lại thêm nửa tháng, chiếc kén bất chợt có động tĩnh khiến Tiêu Viêm kinh hỉ, hào quang ngày càng đậm, rồi có những vết nứt nhỏ lan ra.
Xem tình huống, tựa hồ Tử Nghiên sắp phá kén chui ra.
Giữa không trung sơn cốc, một thân ảnh áo đen nhẹ nhàng đứng trên cự thạch, hai tay kết ấn, tốc độ xẹt đi, chỉ lưu lại một tàn ảnh.
Tiêu Viêm nghiêm trọng nhìn thủ ấn trong tay, khuôn mặt đỏ lên, mồ hôi đổ ra tinh mịn, thủ ấn này tiêu hao đấu khí khá lớn.
Tiêu Viêm lớn tiếng hét: "Phiên Hải ấn!"
Thủ ấn tạo thành một vòng cung quái lạ, bàn tay đẩy ra không trung, đấu khí cực mạnh xuất hiện, bao phủ bàn tay, tập trung năng lượng, một lớp vảy xanh biếc ngưng tụ!
Vảy xanh kỳ dị bao lấy bàn tay Tiêu Viêm, rồi nháy mắt bạo phát bắn ra!
Quang ấn này, có màu xanh biếc của thủy tinh, huyễn lệ phi phàm, ẩn chứa năng lượng dồi dào, khiến cho người ta sợ hãi, lướt qua không gian để lại một chút vặn vẹo, không khí bị ép thành một đường cong.
Lục tinh quang ấn thiểm lược trên không, cuối cùng va chạm vào tầng không gian phong tỏa, phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, cuồng phong đột ngột xuất hiện, dao động lan tràn như mặt hồ. Lát sau, không gian phong tỏa do Medusa tạo thành cư nhiên bị Tiêu Viêm đánh ra một cái lỗ to một trượng!
Ngẩng đầu nhìn kia không gian vặn vẹo thành một cái lỗ trống, Tiêu Viêm lúc này thở dài nhẹ nhõm một hơi, Phiên Hải ấn là ấn thứ hai trong Đế Ấn quyết, uy lực quả nhiên cao hơn Khai Sơn ấn nhiều, không hổ là đấu kỹ phải cần thực lực Đấu Hoàng mới có thể luyện tập. Nửa tháng nay, phần lớn thời gian Tiêu Viêm đều dành để luyện đấu kỹ này, nhưng có thể thi triển được, đây là lần đầu tiên, dù vẫn chưa hoàn chỉnh cũng đã có uy lực như thế. Nếu tu luyện lô hỏa thuần thanh, thì uy lực còn đến thế nào nữa?
Năm đó tu luyện Khai Sơn ấn, Tiêu Viêm đã lãnh hội khó khăn Đế Ấn quyết, bởi vậy tâm lý đã chuẩn bị từ sớm, hiện tại Phiên Hải ấn một chút thành tựu cũng chưa có, cùng người đối địch có lẽ khó mang lại hiệu quả cao.
Xem ra phải tu luyện cho tốt, nếu gặp cường giả Đấu Tông, Phiên Hải ấn có thể tạo hiệu quả bất ngờ.
"Sắc trời không còn sớm, hôm nay dừng tu luyện ở đây đi." Ngẩng đầu nhìn bầu trời, Tiêu Viêm nhẹ giọng cười, vừa muốn nhảy xuống dưới, đột ngột cả sơn cốc rung lắc dữ dội!
Cảm nhận chấn động bất thình lình, Tiêu Viêm cũng trố mắt kinh ngạc, nhìn về một góc trong sơn cốc, chiếc kén màu tím kia đang phát ra cường quang rực rỡ!
"Tấn giai thành công rồi sao?" Nhìn màn đột ngột này, Tiêu Viêm vui mừng càng đậm, cô bé này cuối cùng cũng có động tĩnh .
Cường quang trên kén càng lúc càng đậm, cuối cùng một tiếng rắc nhỏ vang lên, cái khe trên kén mở rộng ra, ánh sáng tím rực rỡ bắn về phía chân trời, nhưng có không gian phong tỏa ngăn lại tránh được sự chú ý từ bên ngoài.
Khe nứt càng lúc càng rột, một mảng kén lớn bóc ra, kén nhanh chóng đứt vỡ bùng nổ, một cột sáng tím chiếu thẳng lên cao, chạm vào không gian phong tỏa, phát ra dao động cường liệt.
Tiêu Viêm nhìn chằm chằm cột sáng kia, với nhãn lực của hắn đã thấy trong đó có một bóng người mơ hồ.
Cột sáng nhạt dần, rồi hoàn toàn tiêu tán, người con gái trong đó cũng hiện rõ trong mắt Tiêu Viêm.
Ngọc thể trần trụi, tử quang nhàn nhạt lượn lờ trên cơ thể, mang đến cho nàng vẻ đẹp yêu mị, mái tóc dài mềm mại xõa xuống tới mông, thân thể trưởng thành phong tình vạn chủng hơn hẳn cô nương đáng yêu lúc trước. Dung mạo có vài phần quen thuộc, rõ ràng là tiểu Tử Nghiên đã trưởng thành!
"Đây là Tử Nghiên?"
Tiêu Viêm trợn mắt há mồm nhìn bóng dáng xinh đẹp còn đang mơ màng. Khó có thể tưởng tượng, cô bé đáng yêu kia khi trưởng thành, lại đẹp đến mê người.
bình luận dau pha thuong khung đấu phá thương khung
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét