Trang

Tìm kiếm

1 thg 4, 2014

Chương 1000: Thiên Sơn đài - Đấu Phá Thương Khung

    Tiêu Viêm đem ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm lão nhân mặc áo xám, một lát sau, mới cười một tiếng, ôm quyền nói: "Vị lão tiên sinh này hẳn là tiền bối Kim Thử tộc rồi?"

    Thiên Mục Sơn Mạch áp chế thực lực trên Đấu Hoàng cấp đi vào, mà thực lực của vị lão nhân trước mặt lại vượt khỏi giới hạn này, chắc hẳn không phải là người từ bên ngoài đến, một khi đã như vậy, hẳn là thuộc loại cường giả bản địa. Mà hiện nay Thiên Mục Sơn Mạch là địa bàn của Kim Thử tộc, người này chắc hẳn cũng là tộc nhân Phệ Kim Thử.

    Nghe vậy, lão nhân áo xám cũng sững sờ, chợt từ trên nhánh cây nhảy xuống, di chuyển vòng quanh Tiêu Viêm khoảng mười vòng, cười híp mắt nói: "Tiểu tử ngươi ánh mắt cũng khá độc đáo."

    Tiêu Viêm cười cười, đem lời nói lúc trước của Nạp Lan Yên Nhiên ghi nhớ trong lòng, tự nhiên hắn sẽ không muốn đắc tội với tộc nhân Phệ Kim Thử, hơn nữa thực lực người này không tệ, chắc hẳn địa vị ở trong tộc cũng không thấp. Nếu đắc tội với hắn, sợ là không có kết quả tốt đẹp gì.

    “Vãn bối Tiêu Viêm, đem nơi này biến thành bộ dáng như vậy, cũng là do tiểu tử lỗ mãng, mong rằng lão tiên sinh không trách móc" Tiêu Viêm cười một tiếng, một cái bình ngọc nhanh chóng hiện ra ở trong tay, sau đó rất là khách khí đưa tới, nói: "Đây là một chút "Khí Tu Đan" mặc dù có lẽ không lọt vào pháp nhãn của lão tiên sinh, nhưng dùng để hồi phục đấu khí, cũng có hiệu quả không tệ"

    Khí Tu Đan, thuộc loại đan dược Ngũ phẩm thuộc tính tiêu hao, đối với Đấu Hoàng thậm chí Đấu Tông đều có hiệu quả khôi phục lại một ít đấu khí, là một loại đan dược tiêu hao tương đối cao giai.

    Nhìn thấy Tiêu Viêm hành động như vậy, lão nhân áo xám chợt ngẩn người ra, bất quá nghe được cái tên Khí Tu Đan, ánh mắt nhất thời phát sáng rực lên, đan dược đối với ma thú cường đại mà nói càng thêm trân quý. Vì chỉ có Luyện Dược Sư thiên tài của nhân loại mới có được, mặc dù nói có một ít ma thú dựa vào một chút thiên phú cũng có thể luyện chế đan dược, nhưng dù sao phẩm cấp của Khí Tu Đan này cho dù không cao lắm, nhưng tác dụng hồi phục đấu khí của nó, cũng đã làm cho lão nhân áo xám có chút động tâm.

    "Hà hà, tiểu tử kia, ở thời điểm đầu tiên khi ta nhìn thấy ngươi cũng đã cảm thấy rất thuận mắt" lão nhân áo xám liếm liếm môi, cười hà hà, sau đó cũng không chút khách khí tiếp nhận bình ngọc từ trong tay Tiêu Viêm, sau đó nhìn thoáng qua chung quanh, khua tay nói: "Không sao, nơi này ta sẽ cho người dọn dẹp, tiểu tử ngươi không cần lo lắng gì, về phần những thứ đồ đáng ghét này, ta cũng sẽ giúp ngươi thu xếp một chút”

    Tiêu Viêm mỉm cười gật đầu, hướng về phía lão nhân áo xám ôm quyền thanh âm cung kính nói: "Đã như vậy thì đa tạ lão tiên sinh rồi"

    "Lão phu gọi là Kim Cốc, đừng gọi lão tiên sinh này nọ nhá" lão nhân áo xám cười hà hà, chợt đi vòng quanh người Tiêu Viêm một vòng, đột nhiên nói: "Tiểu tử kia, ngươi là Luyện Dược Sư? Loại mùi vị này, người bình thường không thể có được!"

    Tiêu Viêm chần chờ một chút, ở phương diện khứu giác đối phương rõ ràng có thiên phú đặc biệt, hắn cũng không có giấu diếm, khẽ gật đầu xác nhận.

    "hà hà, Luyện Dược Sư a, vật kia thật sự là rất hiếm lạ" Nhìn thấy Tiêu Viêm gật đầu, nhất thời trong mắt Kim Cốc xẹt qua chút ít tia sáng kỳ dị, chợt cười híp mắt nói: "Ngươi đi vào trước đi, còn tiểu nữ oa kia có Thông Linh Bạch Hồ dẫn đường, thông qua mê trận thì không thành vấn đề, nhưng muốn thành công đến Thiên Sơn Huyết Đàm, còn có không ít trở ngại đó, yên tâm, lão phu không phải người lấy đồ mà không làm việc, sẽ thông báo cho người vào chiếu cố một chút"

    Nghe vậy, Tiêu Viêm trong lòng cũng vui hẳn lên, đan dược này xuất ra cũng không thiệt thòi, quả nhiên địa vị lão nhân này tại trong tộc Phệ Kim Thử không thấp, nếu đã lấy được được thứ cần có, hắn cũng không ở lâu hơn nữa, hướng về phía Kim Cốc chắp tay, sau đó liền xoay người tiến vào bên trong cổng gỗ.

    Nhìn thân ảnh Tiêu Viêm biến mất ở sau cổng gỗ, Kim Cốc không khỏi vỗ về cái đầu của mình, mặt lộ vẻ do dự, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Tên tiểu tử này là Luyện Dược Sư, cũng không biết có thể hay không đạt tới yêu cầu chúng ta cần, nếu như có thể vượt qua trở ngại, cũng có thể bớt đi không ít phiền toái"

    Cước bộ vừa mới bước vào cổng gỗ, trước mắt Tiêu Viêm đột nhiên sáng ngời, chợt trong đầu hơi ít cảm giác choáng váng, đến khi tinh thần phục hồi lại thì kinh ngạc nhìn thấy không gian chung quanh, cư nhiên đều bị một tầng sương mù dày đặc tràn ngập khắp cả không gian.

    Này sương mù dày đặc so với bên trong dãy núi không chỉ gấp mười lần, hơn nữa làm cho Tiêu Viêm cảm thấy khó giải quyết nhất là, nơi này sương mù dày đặc, thậm chí ngay cả linh hồn lực lượng khó có thể xuyên thấu, khuếch tán, giống như bị một lực rất lớn nào đó ngăn cản lại, căn bản khó có thể đạt được hiệu quả dò xét.

    "Đây gọi là mê trận sao, quả nhiên khó giải quyết" Ánh mắt ngưng trọng đảo qua bốn phía, Tiêu Viêm thấp giọng nói.

    Đột nhiên cảm giác được bàn tay lành lạnh nắm lấy mình, thanh âm êm ái của Nạp Lan Yên Nhiên truyền đến từ bên cạnh: "Không cần sợ, là ta đây"

    Cánh tay căng thẳng chậm rãi thả lỏng, ánh mắt Tiêu Viêm nhìn theo phương hướng âm thanh truyền đến, nhưng ngạc nhiên không có nửa bóng người, dù vậy cảm giác trên bàn tay rất rõ ràng, Nạp Lan Yên Nhiên thật sự đang ở bên cạnh.

    "Không cần nhìn, mê trận này có thể cản trở tầm mắt, mặc dù chúng ta cách nhau rất gần nhưng cũng nhìn không thấy mặt của đối phương đâu, ta kéo ngươi đi nha, có Thông Linh Bạch Hồ dẫn đường, muốn đi ra ngoài cũng không khó” Như biết nghi hoặc trong lòng Tiêu Viêm, thanh âm thản nhiên của Nạp Lan Yên Nhiên từ từ truyền đến.

    Nghe vậy, Tiêu Viêm lúc này mới khẽ gật đầu, trong lòng cảm thấy may mắn, hoàn hảo đi chuyến này gặp được Nạp Lan Yên Nhiên, nếu không hắn đã bị nhốt bên trong mê trận rồi. . .

    Sương mù dày đặc tràn ngập, bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại, giống như cầm một khối thượng giai Ngọc Thạch, cảm giác mềm mại như có loại mùi vị làm người ta yêu thích không buông tay, làm cho trong lòng Tiêu Viêm không kềm được rung động, bất quá loại cảm xúc này vừa mới xuất hiện, liền bị Tiêu Viêm nhanh chóng áp chế, để cho Nạp Lan Yên Nhiên lôi kéo, đi chậm rãi từng bước một tiến lên.

    Cứ như vậy im lặng tiến lên kéo dài gần nửa giờ, Tiêu Viêm mới phát hiện sương mù dày đặc sát chung quanh tựa hồ dần dần trở nên nhạt rất nhiều.

    "Ra khỏi mê trận rồi" Bên cạnh truyền đến giọng nói như trút được gánh nặng của Nạp Lan Yên Nhiên.

    Nạp Lan Yên Nhiên vừa dứt lời, một trận gió nhẹ liền quét qua trước mặt, sương mù dày đặc ở chung quanh nhất thời kịch liệt dao động, chợt bay lui về phía sau, cảnh vật chung quanh cũng chậm rãi hiện lên.

    Hiện ra trước mặt hai người Tiêu Viêm, là một ngọn núi cực kỳ hùng vĩ, mà giờ khắc này hai người đang ở giữa ngọn núi, phía dưới hai bên sơn đạo khá hiểm trở, không ngừng có Kim Thử cự đại chạy tán loạn.

    "Phệ Kim Thử này đừng thương tổn chúng nó, bằng không sẽ chọc giận Phệ Kim Thử tộc" Đôi mắt đẹp nhìn mấy cái kim sắc cự Thử bên kia, Nạp Lan Yên Nhiên nhắc nhở nói.

    "ừ" Tiêu Viêm khẽ gật đầu.

    "Đi thôi, chỗ giữa sườn núi chính là Thiên Sơn Đài, ở đây, Phệ Kim Thử tộc sẽ bày một ải, chỉ có người thành công xông qua, mới có tư cách đi tới đỉnh núi Thiên Sơn Huyết Đàm" Nạp Lan Yên Nhiên ôm chồn bạc trong lồng ngực, ngọc thủ chỉ hướng sườn núi cười nói.

    "Thiên Sơn Đài?" Nghe vậy, Tiêu Viêm híp đôi mắt lại, bắt đầu nơi này chính là Thiên Sơn Đài theo lời Đường Ưng nói, mà hắn nói chỗ này có lẽ sẽ có cơ hội hợp tác, chỉ sợ chính là nói hợp tác thông qua trạm kiểm soát.

    "Hiện tại đó có lẽ có không ít người a, Phệ Kim Thử tộc thiết lập trạm kiểm soát có chút khó khăn, tuy nói người có thể đi tới chỗ này không phải kẻ yếu, nhưng muốn đem nó đột phá, vẫn là có không ít khó khăn" Nạp Lan Yên Nhiên mỉm cười nói.

    Tiêu Viêm cũng cười cười, trong mắt háo hức, cuồng ngạo nói: "Đã như vậy, thì đã sao nào, cũng đừng để cho người khác vượt lên chiếm tám danh ngạch …"

    Tiếng nói vừa dứt, mũi chân điểm trên bậc thang một cái, thân hình hóa thành một đạo hắc ảnh, hướng về phía giữa sườn núi nhanh chóng lao đi. Sau đó, Nạp Lan Yên Nhiên cũng theo sát lên.

    Giữa sườn núi Thiên Mục Sơn là một phiến khán đài cực kỳ rộng lớn, khán đài sử dụng nham thạch đều đặn dựng thành, mà cuối khán đài, trên đỉnh Thiên Mục sơn là những nấc thang bằng đá thẳng lên, bất quá giờ phút này chỗ những bậc thang cũng bị một số Phệ Kim Thử thân người đầu chuột canh gác nghiêm trang.

    Trên khán đài, có gần hai mươi đạo bóng người túm tụm lại, hình thành những vòng tròn lớn nhỏ.

    Những người này tản ra trên khán đài, lúc rỉ tai thì thầm, lúc tương trợ cho nhau, ánh mắt cũng không ngừng quét tới dốc đứng ở lối đi vào khán đài, dựa theo thời gian, cũng sắp sửa tới thời điểm mê trận đóng cửa rồi, mà đến lúc mê trận vừa đóng, cũng chính là bắt đầu vượt ải rồi...

    Trong đám người, một bóng người mặc áo lụa bảy màu xinh đẹp, làm người khác chú ý, giống như loại khí chất cao quý của Phượng Hoàng, làm cho nàng dễ dàng trở thành một trong những nhân vật chính trong sân, mà nàng này, tự nhiên chính là Phong Lôi Các Phượng tiểu thư.

    Đang cùng một người bên cạnh tám chuyện với nhau, nữ tử xinh đẹp y phục rực rỡ cũng không ngừng đảo mắt qua ở chỗ bậc thang, khóe môi có một chút ý trào phúng nhàn nhạt, một lát sau, khẽ khẽ lắc đầu, xem ra nàng cũng có chút xem trọng người kia, không ngờ ngay cả Thiên Sơn Đài này, hắn cũng không đến được. . .

    "Booong!"

    Một tiếng chuông chậm rãi ở trên khán đài vang dội, một đạo vóc người có chút thấp bé già nua, trì hoãn độ hiểu rõ đi ra, ánh mắt nhàn nhạt nhìn lướt qua trong sân, chợt nói: "Đã đến giờ, vượt ải bắt đầu đi”

  Nghe được người này mở miệng, nữ tử y phục rực rỡ kia cũng thông suốt, thu hồi ánh mắt. Xem ra người nọ quả nhiên như sở liệu, cũng chỉ dựa vào cường đại linh hồn thôi, mà ưu thế kia, trong Thiên Mục Sơn Mạch, cũng không dùng được gì.

    Ngay lúc ánh mắt mọi người dời đi, đột nhiên có tiếng động xé gió vang lên, chợt hai đạo thân ảnh như mủi tên từ dưới bậc thang xông ra, cuối cùng từ từ dừng trên khán đài, một đạo tiếng cười trong trẻo, cũng là tùy tiện truyền ra. "Thật có lỗi, chậm một chút, hi vọng không có trì hoãn đi vào vượt ải?"

    Nghe được tiếng cười này, nữ tử xinh đẹp y phục rực rỡ kia ánh mắt ngưng tụ, chậm rãi quay đầu, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi cười không ngớt kia, một lát sau, chỉ hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.





---------------
Mục lục

bình luận dau pha thuong khung đấu phá thương khung

Không có nhận xét nào: