Trang

Tìm kiếm

2 thg 4, 2014

Chương 1024: Phát giác thân phận - Đấu Phá Thương Khung

    Vương Trần nhẹ nhàng cười nói, vô số ánh mắt mang theo sự ngạc nhiên không thể tin được dừng lại ở trên người Tiêu Viêm.

    - Tiêu Viêm? Chính là tên Tiêu Viêm có xích mích với Phong Lôi các?

    - Chính là tên Tiêu Viêm đã mạnh mẽ phá vỡ Cửu Thiên Lôi Ngục Trận của tam đại trưởng lão Phong Lôi Các, hơn nữa còn thoát khỏi tay Phí Thiên?

    Dưới sàn đấu, vô số người trong nháy mắt đều trợn mắt há hốc mồm lên, không ai ngờ tới, người trẻ tuổi xa lạ đánh bại Vương Trần kia, tự nhiên đó lại là Tiêu Viêm đã gây nên ồn ào huyên náo ở Bắc Vực, hơn nữa điều làm cho bọn hắn khó tin nhất là, người này biết rõ hiềm khích với Phong Lôi các mà còn dám đến đây? Cái này là tự chui đầu vào lưới sao?

    - Người này lại có thể là Tiêu Viêm sao? Hắn điên rồi sao?

    Đường Ưng miệng cũng là hơi hơi mở ra, nhìn Tiêu Viêm, trên khuôn mặt băng lãnh cũng là xuất hiện một nét kinh ngạc.

    - Tên ngu xuẩn này thế mà cũng đến đây?

    Trên khuôn mặt cười xinh đẹp tuyệt trần của Mộ Thanh Loan kia cũng hơi thất sắc, nàng cho dù thế nào cũng không ngờ được, người kia  còn dám đến Lôi Sơn .

    - Nguyên lai là hắn. Khó trách…không ngờ lá gan của hắn cũng lớn đến mức này, xem ra thật đúng là không hề để Phong Lôi các của ta vào trong mắt a.

    Đôi mắt đẹp của Phượng Thanh Nhi cũng dừng ở Tiêu Viêm, khóe môi cũng là chậm rãi hiện ra một đường cong rất nhỏ, mơ hồ để lộ ra một tia lãnh ý cùng với cao ngạo. Đối với người này, nàng cũng đều muốn chân chính đánh nhau một lần, để có thể vãn hồi lại thanh danh của Phong Lôi các, chỉ đáng tiếc là chưa có cơ hội.

    Lúc mà đám người ở dưới ồ lên một tiếng, đám người Lôi Tôn giả ngồi ở trên ghế cũng là có chút ngần ngừ, một lát sau cũng là chậm rãi phục hồi tinh thần lại, nét mỉm cười trên khuôn mặt cũng là chậm rãi thu lại, mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm Tiêu Viêm trên quảng trường, ngón tay nhẹ nhàng gõ ở trên khung ghế, mặc dù thanh âm rất nhỏ cũng là gây cho người khác áp lực vô cùng lớn.

    Đối với người có tên Tiêu Viêm này, Lôi tôn giả cũng là có nghe nói qua, có thể bằng vào lực lượng bản thân một người khiến cho Phong Lôi các phải rơi vào tình trạng chật vật như hiện nay, bản lĩnh này, không phải người bình thường có thể làm được.

    - Phí Thiên, đó là tên Tiêu Viêm kia?

    Hơi hơi nghiêng đầu, trong ánh mắt của Lôi tôn giả thoáng hiện lên chút lôi điện, nhìn về Phí Thiên, thản nhiên hỏi.

    Rõ ràng có thể cảm nhận được trong giọng nói của Lôi tôn giả ẩn chứa sự tức giận, mà Hoàng Tuyền tôn giả khuôn mặt vốn lãnh cảm, trong lòng nhất thời cũng thấy họa mà cười cười. Không ngờ tên tiểu tử này lại là Tiêu Viêm gần đây gây nên ồn ào náo nhiệt, cứ như vậy mà nói ra, chuyện hôm nay xem ra thú vị đây.

    Nghe được lời nói của Lôi tôn giả, Phí Thiên đang mặc ngân bào cũng vội vàng đứng dậy, giờ phút này sắc mặt của hắn có chút khó coi. Bởi vì việc của Tiêu Viêm, hắn đã không chỉ một lần phải chịu sự la mắng của Lôi tôn giả, hơn nữa còn bị hai vị bên cạnh đây cười nhạo, không ngờ hiện giờ chuyện này còn bị khơi ra.

    Mà Phong tôn giả cùng với Kiếm tôn giả bên cạnh cũng bởi vì chuyện này mà giật mình, ánh mắt có chút kỳ dị nhìn vào đánh giá Tiêu Viêm, nhưng vẫn chưa mở miệng nói chuyện, việc này tính ra cũng là chuyện của Phong Lôi các, bọn họ tốt nhất là không nên nói gì.

    Nắm chặt áo bào trong tay, Phí Thiên bước lên hai bước, ánh mắt âm trầm nhìn vào Tiêu Viêm trong sân, âm thanh lạnh lùng nói.

    - Tiểu tử, trên mặt ngươi đang mang cái gì đó, gỡ xuống cho bổn tọa!

    Ánh mắt của toàn trường cũng là khẽ động, toàn bộ đều dừng ở trên thân thể của Tiêu Viêm, những người ở chỗ này, phần lớn đều biết ân oán của Tiêu Viêm với Phong Lôi các, nếu như thân phận của người này được xác nhận, tiểu tử này hôm nay chỉ sợ sẽ không hay ho gì, mặc kệ hắn có cường đại đến đâu, nhưng tuyệt đối là không có khả năng thuận lợi ở trước nhiều cường giả của Phong Lôi các như vậy mà thuận lợi chạy trốn!

    Dưới cái nhìn chăm chú của vô số ánh mắt kia, ánh mắt của Tiêu Viêm cũng có chút âm trầm, hắn không ngờ việc lại bị Vương Trần nhận ra, nghĩ lại chắc là do Dị Hỏa đi, lúc trước hai người cũng đã từng có giao thủ. Vương Trần cũng đã biết sự áp chế hiệu quả của Dị Hỏa trong khi chiến đấu, tự nhiên là có ấn tượng rất sâu sắc.

    Ánh mắt lạnh lẽo của Tiêu Viêm lướt qua khuôn mặt đang cười cười của Vương Trần, chợt có một bóng ảnh lướt đến sau thân người, Lâm Diễm cầm trường thương trong tay, sắc mặt ngưng trọng xuất hiện ở bên cạnh, trầm giọng nói.

    - Liều mạng xông ra?

    Tiêu Viêm lắc đầu, lấy thực lực của hai người bọn họ, nếu như xông ra, sợ rằng xác suất vô cùng thấp.

    - Cứ giao cho ta.

    Phất tay, Tiêu Viêm chậm rãi ngẩng đầu, chợt cười lạnh một tiếng, bàn tay đặt ở trên khuôn mặt, lấy cái mặt nạ bằng da xuống, lộ ra khuôn mặt thật của Tiêu Viêm. Nếu như đã che giấu không được, tự nhiên cũng không cần che giấu nữa.

    - Sao? Phí Thiên các chủ lại muốn ra tay với ta nữa ư?

    Nhìn thấy được khuôn mặt của Tiêu Viêm mà mình đã dị thường khắc sâu trong trí nhớ của mình, sắc mặt của Phí Thiên đã rốt cuộc âm lãnh hoàn toàn, từ yết hầu phát ra tiếng cười rống giận, thân hình khẽ động, từng tiếng sấm vang lên, thân hình đột ngột tiêu tán đi!

    Nhìn thấy thân hình của Phí Thiên biến mất, sắc mặt của Tiêu Viêm cũng khẽ biến đổi, một chưởng đánh lui Lâm Diễm bên cạnh, lôi mang trên bàn chân lóe ra, thân thể khẽ động.

    Thân thể vừa khẽ động, thân ảnh Phí Thiên như quỷ dị xuất hiện ở phía sau, một trảo lượn lờ lôi quang đưa ra, mạnh mẽ đánh vào lồng ngực của Tiêu Viêm, chỉ đáng tiếc không hề có dính máu tươi.

    - Tàn ảnh?

    Cánh tay chấn động, đạo tàn ảnh này vỡ ra, Phí Thiên chậm rãi xoay người, ánh mắt âm hàn nhìn vào Tiêu Viêm đang trôi nổi trên không trung cách đó mấy trượng, cười lạnh nói.

    - Mấy tháng không gặp, thực lực đã tinh tiến không ít, khó trách lại kiêu ngạo như vậy.

    - Phong Lôi các, không hơn gì việc cậy già hiếp trẻ, lấy đông hiếp ít!

    Tiêu Viêm ánh mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm Phí Thiên, đột nhiên cười, ánh mắt đưa lên, trực tiếp nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Lôi Tôn giả đang ngồi trên ghế, cười nói:

    - Lôi tôn giả nếu cảm thấy quả thật tiểu tử có đại cừu với Phong Lôi các như lời người nói, sao không chính mình động thủ đi? Lấy thực lực cảnh giới Đấu Tôn của người, tiểu tử tất nhiên không phải là đối thủ, cần gì phải phiền toái mấy vị lâu la?

    Tiêu Viêm vừa nói xong, trực tiếp làm cho đám người ở ngoài phải ồ lên. Không ít người cảm thấy Tiêu Viêm bị ấm đầu, người này lúc này đây còn dám khiêu khích Lôi tôn giả? Mà vài người có đầu óc, cũng là thầm khen một tiếng. Lôi tôn giả có thân phận gì? Cường giả Đấu Tôn, là một phương thế lực tại Trung Châu Đại Lục, thân phận của hắn, Tiêu Viêm là không thể đong đo so sánh cùng, mặc kệ là thực lực hay thanh danh, cũng chính là như thế. Tiêu Viêm sau khi nói ra lời này xong, chỉ cần Lôi tôn giả còn muốn giữ mặt mũi, hắn sẽ không dám chân chính ra tay đối với Tiêu Viêm.

    Nói cách khác, Tiêu Viêm nói lời này, chính là vì chính mình mà chặt đứt con đường nguy hiểm nhất, lấy thực lực hiện giờ của hắn, chỉ cần không phải là cường giả Đấu Tôn ra tay, mặc dù Phí Thiên cũng là một cường giả đỉnh phong, hắn cũng có thể chạy trốn được.

    - Tiểu tử này cũng rất giảo hoạt.

    Kiếm tôn giả khẽ cười một cái, liếc mắt nhìn sang Lôi tôn giả sắc mặt vẫn như trước cũng không có chút động tĩnh nào.

    - Không cần trước mặt bổn tôn mà làm trò xiếc này, cầm giữ ngươi, còn không cần đến lượt bản tôn ra tay.

    Ánh mắt thản nhiên nhìn Tiêu Viêm đang nhìn chăm chú, âm thanh của Lôi tôn giả cũng không tạo ra dao động quá to lớn.

    - Có bậc tiền bối như Bắc các chủ ra tay, tất nhiên là không cần Lôi tôn giả ra tay, dù sao đây cũng là việc hay làm của Phong Lôi các, hơn nữa nếu Bắc các chủ không được thì vẫn có Tây các chủ, Nam các chủ đó thôi.

    Tiêu Viêm cười nói.

    - Ha ha, tiểu tử, đừng mang những lời này ra nói, đây là chuyện của Bắc các, Tây Nam nhị các cũng sẽ không nhúng tay.

    Ngồi ở ghế phía trên, một gã to con ở trần thân hình cường tráng, âm thanh như sấm cười to nói, hắn chính là các chủ của Phong Lôi Tây các.

    Nghe được tiếng cười này, Phí Thiên khẽ cau mày, thân phận của hắn và Tiêu Viêm cũng có chênh lệch rất lớn, lúc trước ra tay, cũng là có chút bất đắc dĩ, không ngờ cuối cùng hắn lại có thể chạy thoát, đây chính là làm cho hắn rất mất mặt. Bởi vậy hiện giờ vừa mới thấy mặt đã nhịn không được ra tay, lúc sau chợt nghĩ lại, đúng là tiến thoái lưỡng nan. Hôm nay cho dù người khác không có ra tay, nhưng nếu hắn thật sự phải ra tay, cũng sẽ rơi vào tiếng xấu là ỷ mạnh hiếp yếu, Phong Lôi các cũng không phải là Hoàng Tuyền các, đối với thanh danh mặt mũi, vẫn rất là coi trọng.

    Cứ theo tình thế này trên sân, nếu là hắn không ra tay, như vậy những cường giả cùng thế hệ với hắn trong Phong Lôi các nếu không được Lôi tôn giả hạ lệnh cũng sẽ không chủ động ra tay, cứ như vậy, ra tay hay không ra tay, đối với hắn mà nói cũng là một việc rất đau đầu.

    Trong lòng nghĩ một chút, ánh mắt của Phí Thiên cũng hiện lên nét ngoan độc, lúc này Tiêu Viêm đã làm cho thanh danh của Phong Lôi Bắc các hao tổn rất nhiều, hôm nay dù như thế nào cũng không thể bỏ qua.

    Từ trong tâm của Phí Thiên đã có chủ định, một cỗ khí thế đáng sợ dị thường cũng là từ trong cơ thể dâng lên, ngay khi cỗ khí thế này phát ra, tầng tầng mây đen từ chân trời xa xa cũng là ầm ầm vang lên, trong đó từng đợt tiếng sấm, từng đợt ánh chớp lóe ra!

    Nhìn thấy một màn này, ánh mắt của Tiêu Viêm cũng là hơi trầm lại, hắn thật không ngờ, lão già này, lại không để ý đến thanh danh mà lại ra tay với chính mình.

    - Tiêu Viêm, chạy đâu!

    Giữa sân, Phí Thiên chợt quát, thực lực của Phí Thiên quả rất là khủng bố, cho dù Tiêu Viêm đã tiến vào Đấu Tông, nhưng sự chênh lệch đó vẫn là như trước khó lường được, hai người giao thủ, Tiêu Viêm cơ hồ không có chút cơ hội sống sót.

    Tiêu Viêm chậm rãi lắc đầu, giờ phút này là đang ở trên Lôi Sơn, hơn nữa còn là tổng bộ của Phong Lôi các, muốn đào thoát, nói còn dễ hơn làm, nếu như mà buông tay, không bằng chiến đấu còn có chút đường sống.

    Hơn nữa…

    Ánh mắt của Tiêu Viêm, hơi hơi trông về phía xa, cuối cùng dừng lại một Phong tôn giả mặc áo xanh tiêu sái ngồi trên ghế, người này, rốt cuộc có như lời của lão sư đã nói, là người đáng tín nhiệm?

    Trước mọi người, Tiêu Viêm tự nhiên sẽ không nói ra tên Dược lão, lập tức hít sâu một hơi, ôm quyền trầm giọng nói:

    - Phong Tôn Giả, tiểu tử muốn mời người xem một vật!

    Nhìn thấy Tiêu Viêm đột nhiên đổi câu chuyện sang mình, Phong tôn giả cũng là ngẩn ra, chợt mỉm cười, nói.

    - Tiểu tử, đây là chuyện của ngươi cùng với Phong Lôi các, hình như không có quan hệ gì với bản tôn a?

    Lão với Tiêu Viêm không hề quen biết, tự nhiên sẽ không có chuyện vì Tiêu Viêm mà đắc tội với Phong Lôi các, mặc dù lão chẳng ngán gì.

    Tiêu Viêm cười cười, từ ngón tay gỡ chiếc nhẫn màu đen cổ xưa của Dược Lão xuống, sau đó ném về phía Phong tôn giả. Nếu thật sự như lời của Dược lão nói, đây là người hoàn toàn có thể tín nhiệm, vậy hành động kế tiếp, người này hẳn sẽ muốn kiểm chứng vài thứ từ mình. Đương nhiên, nếu kết quả không giống với suy nghĩ, vậy chuyện này, cũng vẫn chỉ cần một mình Tiêu Viêm vượt qua.

    Hơi nhíu mày nhìn vật tối đen đang bay tới, Phong tôn giả dưới vô số ánh mắt đang chăm chú nhìn vào, một tay chụp lấy, sau đó nhẹ nhàng mở ra. Nhất thời, chiếc nhẫn tối đen vô cùng quen mắt đang lặng im nằm đó.

    Sau khi thấy chiếc nhẫn tối đen đó, chỉ trong chốc lát khuôn mặt đang mỉm cười thản nhiên của Phong tôn giả chậm rãi khựng lại, tựa hồ không gian nơi này chỉ còn lão và chiếc nhẫn kia mà thôi.

    Chỉ trong chốc lát, thân thể của Phong tôn giả, liền giống như bức tượng điêu khắc, ánh mắt gần như ngây ngốc nhìn chằm chằm vào đạo linh hồn ấn ký trong chiếc nhẫn, một cỗ gió lốc đáng sợ từ trên đỉnh đầu đang gào thét thành hình.

    Tuy rằng vẫn chưa có nửa câu nói nào, nhưng bất cứ ai cũng có thể biết, trong lòng của vị Phong tôn giả kia đang khó có thể giấu nổi tâm tình đang bị khuấy động dữ dội!

    Dưới cái nhìn chăm chú của vô số ánh mắt kia, sau một lúc sau, thân thể của Phong tôn giả rốt cuộc đã giãn ra, bàn tay gắt gao nắm chiếc nhẫn, nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế, hai mắt dần nhắm lại, một âm thanh nhẹ nhàng, mang theo một sự đe dọa đáng sợ, chậm rãi truyền ra.

    - Người này, không ai được đụng đến hắn!




---------------
Mục lục

bình luận dau pha thuong khung đấu phá thương khung

Không có nhận xét nào: