Trang

Tìm kiếm

2 thg 4, 2014

Chương 1026: Tuổi trẻ so tài - Đấu Phá Thương Khung

    Nhìn thấy Tiêu Viêm lại có thể không chút nào rụt rè, Phong tôn giả cũng là hơi hơi ngẩn ra, trong ánh mắt thoáng hiện lên vẻ thích thú không dễ dàng phát hiện được. Hắn cũng đang tò mò không biết vì sao người này lại có thể làm đệ tử của một vị cường giả danh chấn với tiêu chuẩn cao như Dược Trần. Nhưng với dũng khí hiện tại, coi như cũng chấp nhận được.

    Lấy nhãn lực cao của Phong tôn giả, tự nhiên là có thể biết được thực lực của Phượng Thanh Nhi rất mạnh, tuy nói Tiêu Viêm cũng đã đột phá tới Đấu Tông, nhưng trận chiến này ai thắng ai thua, vẫn không thể nào đoán trước được.

    Đối với một ít sự tích của Tiêu Viêm, Phong tôn giả cũng là có nghe thấy, nhưng mà theo hắn nghe được, đây là bởi vì có liên quan đến một linh hồn nào đó cường đại, mà hiện giờ đây lại là tỷ thí, cũng lại bị Lôi tôn giả cấm dùng, kể từ đó mà ra thì sức chiến đấu của Tiêu Viêm suy yếu.

    Ánh mắt quét qua người của Tiêu Viêm, Phong tôn giả mơ hồ có thể cảm nhận được sự tồn tại của một linh hồn rất mạnh, nhưng lại làm cho hắn thất vọng, bởi vì linh hồn này cũng không phải là của Dược lão.

    - Cẩn thận một chút, thưc lực của người này không thường, nếu như ta đoán không sai, sau khi trải qua lần hấp thu Thiên Sơn Huyết Đàm, nàng cũng đã chân chính tiến vào Đấu Tông, hơn nữa với thân phận của nàng, sức chiến đấu cũng hơn xa những Đấu Tông bình thường.

    Phong tôn giả nghiêng đầu nhẹ nhàng dặn dò nói.

    - Nếu như không địch lại được, cũng không cần mạnh mẽ kháng cự, thiên phú của Phượng Thanh Nhi, ta đây cũng đã từng chứng kiến, rất nổi bật. Ngay cả là Thanh Loan cũng có sự chênh lệch, bại dưới tay nàng, thật ra cũng không phải là việc mất mặt lắm.

    Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, chợt mỉm cười gật đầu, Vương Trần kia có thể mượn Thiên Sơn Huyết Đàm mà bước vào bán Đấu Tông, lấy thiên phú khủng bố của Phượng Thanh Nhi, có thể đột phá tới Đấu Tông cũng không phải là chuyện tình không có khả năng, nhưng mà cái thân phận theo lời của Phong tôn giả, thật ra có chút làm hắn tò mò.

    Đương nhiên, trên mặt gật đầu, thân thể của Tiêu Viêm vẫn cứ hướng tới trước. Phượng Thanh Nhi có cao ngạo của nàng, Tiêu Viêm hắn cũng có ngạo khí của riêng mình. Hiện giờ mới gặp Phong tôn giả, tuy nói đối phương ra sức bảo vệ mình nhưng chính mình cũng phải có chút biểu hiện để cho người khác đáng giá coi trọng. Loại biểu hiện này, thực sự Tiêu Viêm cũng không muốn khoe khoang, theo như hắn suy nghĩ, chính là muốn chứng minh ánh mắt nhìn người của lão sư mà thôi. Đặc biệt là trước mặt Phong tôn giả.

    Hít một hơi, bàn tay Tiêu Viêm nắm chặt, Huyền Trọng Thước phá không xuất ra, một khi thân phận đã bại lộ, vậy thì Huyền Trọng Thước cũng có thể tùy ý thi triển.

    Bàn chân đạp lên hư không, dưới ánh mắt chăm chú của vô số người, chậm rãi đi xuống, sau đó cước bộ nhẹ nhàng dừng ở phía trên sàn đấu, nhìn nữ tử cao ngạo mặc bộ y phục rực rỡ, cây thước trong tay cũng là chậm rãi dùng lực nắm lại.

    Lúc bàn chân của Tiêu Viêm dừng ở trên sàn đấu, không khí chung quanh sàn đấu nhất thời cũng im lặng, ai cũng có thể cảm nhận được không khí giương cung bạt kiếm.

    Tiếng tăm của Phượng Thanh Nhi, mấy năm nay hầu như đã là đỉnh cấp giới trẻ Bắc vực Trung Châu. Trong tứ các, cũng không có người có thể so sánh được. Nghe nói, nàng đã từng cùng với một vị trưởng lão nhị tinh Đấu Tông trong Phong Lôi các giao đấu, tuy rằng chưa thắng nhưng lại cũng là không bại. Mà lúc đó nàng, còn chưa đột phá tới Đấu Tông, chiến tích này, cũng là tương đối làm người kiêu ngạo, huống chi hiện giờ đã bước chân vào cảnh giới này, sức chiến đấu tất nhiên là càng thêm mạnh mẽ!

    Đương nhiên, Phượng Thanh Nhi mạnh, Tiêu Viêm cũng không hề yếu, tuy nói gần đây thanh danh mới nổi, nhưng những chuyện làm qua, đều làm cho người khác rung động không thôi. Từ lúc mới đến Thiên Bắc Thành, đánh bại thiên tài Hồng Trần của Hồng gia, đánh chết hai gã cường giả Đấu Tông chân chính Trầm Vân, Hồng Thiên Khiếu, sau đó phá đi Cửu Thiên Lôi Ngục Trận được ba gã trưởng lão của Phong Lôi các bày ra, lại chạy thoát khỏi tay truy đuổi của Bắc các chủ Phí Thiên. Những việc này, người thường xem thấy chỉ có thể nói "không cần bàn cãi" mà nghĩ. Dù có nhiều tin đồi cho rằng do Tiêu Viêm có một linh hồn cường đại âm thầm ra tay tương trợ, nhưng cũng không khiến nhiều người hoài nghi năng lực của hắn.

    Hiện giờ hai vị này đều nhân tài kiệt xuất có thanh danh không nhỏ trong giới trẻ cùng trang lứa ở Bắc vực, cũng tại trên Lôi Sơn này gặp nhau. Bầu không khí đối chọi gay gắt kia, ngay cả người ngoài cũng có thể cảm giác được, mà trận chiến này, không thể nghi ngờ là trận đại chiến hấp dẫn nhất từ lúc Tứ phương các đại hội bắt đầu. Những người ở đây, chỉ sợ, không ai là không muốn biết hai vị này, hầu như đã là người đỉnh trong giới trẻ, nếu như giao thủ, kết quả thắng lợi rốt cuộc sẽ là của ai?

    Vừa nghĩ đến đây, không ít người có cảm giác nhiệt huyết sôi trào, Tiêu Viêm cùng Phượng Thanh Nhi, hứa hẹn sẽ là trận quyết chiến đỉnh phong của giới trẻ Bắc vực.

    Giữa sân, Phí Thiên sau khi nghe lời nói của Lôi tôn giả, tuy rằng có chút không cam lòng, nhưng chỉ có thể hung hăng liếc mắt nhìn Tiêu Viêm một cái, sau đó thân hình khẽ động, bay về mang theo tâm trạng tức giận ngồi lại trên ghế.

    Đối với Phí Thiên lòng tràn đầy tức giận, Lôi tôn giả cũng chưa từng hiểu, ánh mắt thản nhiên nhìn lướt qua trên người Tiêu Viêm, chợt liếc mắt nhìn Phong tôn giả, mày nhịn không được cau lại, hắn đến bây giờ đều còn không rõ, vì sao Phong tôn giả hội đột nhiên ra mặt ủng hộ Tiêu Viêm, hơn nữa lão ta rất kiên quyết, có vẻ không thể nào thương lượng được.

    “Tiểu tử này, đến tột cùng là người như thế nào với Phong tôn giả?”

    Trong lòng mờ mịt thì thào nói một tiếng, Lôi Tôn Giả nghiêng đầu liếc mắt nhìn Phí Thiên, thản nhiên nói.

    - Giận gì mà giận, Thanh Nhi thay ngươi ra tay, lại trừ đi được việc ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của ngươi.

    - Tiểu tử đó quá đáng giận, ngay cả Trầm Vân trưởng lão cũng là chết trong tay hắn, loại sự tình như vậy như thế nào bỏ qua được.
    Phí Thiên trầm giọng nói.

    - Nếu như ngươi thấy được việc khai chiến với Tinh Vân các đem đến cho ta được chỗ tốt gì, thì cứ mà làm.
    Lôi Tôn Giả lạnh giọng trách mắng.

    Nghe vậy, Phí Thiên bị kiềm hãm, chỉ đành không cam lòng cắn chặt răng, Phong Tôn Giả ra mặt, xem như hoàn toàn triệt tiêu ý niệm đuổi tận giết tuyệt đối với Tiêu Viêm.

    - Chẳng qua hiện giờ giao thủ, đao kiếm không có mắt, trong chiến đấu có chút tổn thương là không thể tránh khỏi, cho dù là Phong tôn giả, cũng không có lời nào để nói.
  Lôi tôn giả thoáng hiện lên nét âm trầm, nhìn qua Phượng Thanh Nhi cùng với Tiêu Viêm giữa sân, thanh âm trầm thấp nói.

    - Ý tứ của các chủ là?
    Phí Thiên giật mình, hai mắt chớp lên.

    - Ta đã dặn Thanh Nhi, nếu có cơ hội, thì xuống tay nặng cũng không tính là gì. Tuy nói tiểu tử đó cũng tiến vào Đấu Tông, nhưng mà không có lực lượng của linh hồn thần bí kia hỗ trợ, cũng không thể là đối thủ của Thanh Nhi. Mà ở trong chiến đấu xuất hiện thương vong cũng là việc cực kỳ bình thường.
    Lôi tôn giả chậm rãi nói.

    Phí Thiên khẽ gật đầu, trên khuôn mặt cũng là thoáng hiện lên tia cười âm trầm, nhìn Tiêu Viêm trước mắt, khí tức của đối phương, mạnh hơn ngày đó bị hắn truy đuổi ở Hóa Cốt thành rất nhiều, khó trách lại có can đảm đến Lôi Sơn này.

    - Tuy không biết vì sao ngươi lại có thể khiến cho Phong tôn giả hậu thuẫn, nhưng nếu chỉ dựa vào điểm này mà ngươi có thể không cố kỵ giương oai ở Lôi Sơn, thì hình như còn quá khờ dại.

    Thanh âm của Phượng Thanh Nhi vẫn thanh thúy dễ nghe, giống như một con phượng hoàng, lộ ra một cỗ cao ngạo và tôn quý khó có thể che giấu.

    Đối với lời nói của nàng, Tiêu Viêm cũng chẳng để vào tai, ánh mắt thản nhiên nhìn người phía trước, đấu khí trong thể nội giống như một con rồng đang ngủ say từ từ thức tỉnh lại, chậm rãi vận chuyển, mà theo sự khởi động của đấu khí trong cơ thể, một cỗ khí tức cường đại cũng lặng yên xuất hiện, bắn thẳng lên trời cao.

    - Theo như ta biết về ngươi, dường như chỉ có thể không ngừng dùng ngoại lực, tạo ra thanh thế cho chính mình, cái linh hồn kia chính là như vậy mà Phong tôn giả cũng là như vậy. Nói cách khác, ngươi cũng chỉ là tên cáo mượn oai hùm, nhưng hôm nay, cái khí thế giả dối đó, cũng không còn có tác dụng.

    Bộ dáng Tiêu Viêm thong dong bình thản làm cho hàng lông mày của Phượng Thanh Nhi nhíu lại, cười lạnh. Nàng cũng không thích một người cùng thế hệ lại làm ra bộ dáng đáng ghét như vậy trước mặt nàng.

    Tiêu Viêm giương mắt liếc Phượng Thanh Nhi một cái, đột nhiên nhếch miệng cười, nói:

    - Không ngờ ngươi cũng là loại nữ nhân chua ngoa như vậy, một khi đã thế, ta đây cũng nói với ngươi lời thật, nếu là không có Phong Lôi Các hoặc là chút gia cảnh chống lưng, lấy dung mạo của ngươi, trở thành cái bình hoa độc chiếm của nam nhân, có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất.

    Trên khuôn mặt tuyệt mỹ kia, chậm rãi hiện lên tia sát ý, đôi mắt đẹp lạnh như băng của Phượng Thanh Nhi nhìn Tiêu Viêm, một cỗ khí tức hùng hậu không chút kém cỏi nào như là một tòa núi lửa bị kíp nổ dẫn lấy, từng đợt tiếng sẩm nổ ầm ầm gào thét vang lên!

    Đôi mắt băng lãnh nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, sau một lúc, trên khuôn mặt của Phượng Thanh Nhi cũng thoáng hiện lên nét lạnh băng.

    - Tin ta đi, ngươi sẽ vì lời nói này mà hối hận.

    Tiêu Viêm mỉm cười, nhẹ giọng nói, mà trong đó cũng ẩn chứa ý tứ đối chọi gay gắt không chút nào lùi bước.

    - Ta chờ đây!

    Theo lời nói này của Tiêu Viêm, nét lạnh băng trên hai má của Phượng Thanh Nhi càng đậm, mà đôi mắt đẹp cũng chậm rãi nhắm lại. Không khí trong sân, cũng là tự dưng bị nén lại, một cỗ sát khí sắc bén khiến lòng người phải lạnh thổi quét qua không trung!

    Bá!

    Nhắm mắt trong phút chốc, hai tròng mắt của Phượng Thanh Nhi đột nhiên mở ra, giờ phút này, hai đồng tử cũng đã chuyển sang màu xanh bạc quỷ dị!

    Cỗ sát ý lạnh lẽo sắc bén kia đã lên tới đỉnh!









---------------
Mục lục

bình luận dau pha thuong khung đấu phá thương khung

Không có nhận xét nào: