Trang

Tìm kiếm

7 thg 4, 2014

Chương 1136: Mảnh đồng kỳ lạ - Đấu Phá Thương Khung

    Nhìn thân ảnh Tiêu Viêm dần biến mất trong cầu thang lên tầng trên, lão nhân này vẫn không nói một lời nào, mặc dù trong lòng cũng hơi tiếc nuối. Lão thừa hiểu loại giao dịch này, ai có thể chịu đựng được liền chiếm lợi thế. Dục cầm cố túng (Muốn bắt phải thả)! Mọi người đều là cao thủ, ai có thể nhịn được đến cuối cùng sẽ trở thành người giành thắng lợi.

    Sự trầm tư của lão cũng không khiến Tiêu Viêm cảm thấy bất ngờ, hắn chẳng vì thế mà dừng lại, lập tức đi lên tầng cao nhất.

    Trên cầu thang dẫn đến tầng trên cùng có hai lão áo vàng đứng gác. Khuôn mặt hiền lành của hai người luôn nở nụ cười hòa ái, nhưng trên ngực áo không có huy chương Luyện dược sư. Cảm nhận được đấu khí mạnh mẽ toát ra, rõ ràng hai người này đều có thực lực Đấu Tông. Hai lão nhìn đoàn người Tiêu Viêm liền ngẩn ra, huy chương Thất phẩm trung cấp lóng lánh trên ngực Tiêu Viêm khiến cho bọn họ kinh ngạc.

    - Năm nay, Luyện dược sư Thất phẩm xuất hiện không ít a…?!

    Hai người quan sát Tiêu Viêm một lát liền chuyển hướng nhìn sang ba người Diệp Trọng, Tiểu Y Tiên và Thiên Hỏa tôn giả. Đặc biệt, khi bọn họ nhìn sang hai người bên cạnh Diệp Trọng thì chợt nheo mắt. Mặc dù bọn họ không thể nhận ra được thực lực chính xác của hai người này nhưng cũng hiểu được họ chính là Đấu Tôn.

    - Ha ha, các vị định lên tầng cao nhất?

    Một trong hai lão tiến lên, chắp tay khách khí cười nói.

    Tiêu Viêm mỉm cười, ôm quyền đáp lễ, gật đầu.

    - Các vị thoạt nhìn rất lạ mặt. Có phải đây là lần đầu đến hội giao dịch Luyện dược sư?

    Một lão nhân cười, hỏi.

    - Sao vậy? Chẳng lẽ tầng cao nhất phải là khách quen mới được vào?

    Tiêu Viêm chau mày, nói.

    - Khà khà, các hạ nói đùa. Lão hủ chẳng qua thuận miệng hỏi thôi. Các vị nếu muốn đi lên tầng cao nhất, xin mời theo ta!

    Nghe thế, lão nhân kia vội vàng lắc đầu bước tới rồi nói. Mặc dù thực lực của lão không kém nhưng người có thể đi vào tầng cao nhất đều không phải hạng tầm thường. Lão tự nhiên không dám đắc tội.

    Dứt lời, lão liền xoay người đi trước dẫn đường. Đoàn người Tiêu Viêm chậm rãi đi theo sau. Sau đó cả nhóm thuận lợi đi qua một thông đạo.

    Thông đạo không dài, chỉ hai mươi mét nhưng Tiêu Viêm lại cảm nhận được năm luồng khí tức mờ mịt lướt qua nhóm mình.

    - Xem ra, hội giao dịch Luyện dược sư quả nhiên có chút bối cảnh!

    Tiêu Viêm nhủ thầm, đoạn chậm rãi bước đến cuối thông đạo, tầng cao nhất hiện ra trong tầm mắt hắn.

    Tầng cao nhất đầy thần bí của Luyện dược sư giao dịch hội này so với hai tầng dưới thì không rộng lắm nhưng được trang trí cực kỳ tinh xảo. Tầng này không chói mắt như tầng hai, các gian hàng được phủ kín bởi những mảnh ôn ngọc màu xanh nhạt. Khi bước đi trên đó, một cảm giác mát lạnh tràn vào lòng bàn chân, khiến cả người hắn thoải mái lạ thường. Ở nơi này, những gian hàng được ôn ngọc phủ kín rất ít, nhìn qua cũng có thể đếm hết.

    “Hơn mười gian hàng mà thôi!”

    Tiêu Viêm biết chủ nhân của những gian hàng này nếu như ở bên ngoài sẽ gây ra oanh động rất lớn. Đơn giản vì họ chính là những cường giả hoặc đại sư luyện dược.

    Đám người Tiêu Viêm xuất hiện khiến không ít người chú ý. Khi nhìn thấy huy chương trên ngực Tiêu Viêm cùng đám người Tiểu Y Tiên ở sau hắn, trong mắt những người ở đây thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Đội hình gồm một gã Luyện dược sư Thất phẩm trung cấp cùng hai cường giả Đấu Tôn là tương đối mạnh a! Không biết là thế lực nào đây?

    Đương nhiên, dù trong lòng có tò mò thế nào đi nữa nhưng họ đều hiểu quy củ ở đây nên không ngu ngốc đến mức đi hỏi hay tìm hiểu tin tức gì. Những chuyện như vậy chính là cấm kỵ ở nơi này.

    - Ha ha, các vị… Nếu như cần gì thì cứ nói với ta! Không chừng ta có thể cung cấp một ít tin tức cho các vị!

    Lão nhân áo vàng cười nói.

    Nghe vậy, Tiêu Viêm thoáng trầm ngâm, gật đầu:

    - Ta cần hai loại dược liệu là Vạn Niên Thanh Linh Đằng và Tuyết Cốt Sâm!

    - Vạn Niên Thanh Linh Đằng?! Tuyết Cốt Sâm?!

    Lão nhân áo vàng thì thào, trầm tư một lúc rồi mới đáp:

    - Hai thứ này đều là những dược liệu hiếm có, hẳn dùng để luyện đan dược cao cấp. Vạn Niên Thanh Linh Đằng ta không có tin tức gì, nhưng Tuyết Cốt Sâm thì không thể không nói là vận khí của các hạ không tệ. Hôm nay, ở tầng giao dịch này có một gốc Tuyết Cốt Sâm.

    - Sao?

    Hai mắt Tiêu Viêm sáng lên. không ngờ lại có được tin tức của Tuyết Cốt Sâm.

    - Ha ha, xin mời đi theo ta!

    Lão nhân áo vàng cười nói, sau đó xoay người đi về hướng Bắc.

    Nhóm Tiêu Viêm vội vàng đi theo sau, cuối cùng dừng lại ở trong một góc phòng phía Bắc. Hiện tại nơi này có một ngọc đài lượn lờ hàn khí tán ra xung quanh khiến nhiệt độ chung quanh nơi này giảm đi không ít.

    Trên ngọc đài có một số dược liệu, quyển trục, thậm chí cả đan dược được đặt ngay ngắn, thoạt nhìn tựa hồ không phải vật tầm thường. Ở chung quanh ngọc đài có không ít người xúm lại, hiển nhiên bọn họ rất hứng thú với những vật này.

    Ánh mắt Tiêu Viêm lướt qua ngọc đài, dừng lại trên thân người lão nhân áo xám. Trang phục người này vô cùng lôi thôi xộc xệch, bộ dáng lười nhác đang nằm ườn ra trên ngọc đài, không để ý đến những người vây quanh, mặc họ tùy ý kiếm chọn.

    - Ha ha, Yến lão… Khách khứa hôm nay không tệ chứ?

    Lão áo vàng chen vào ngọc đài, cười nói với lão nhân áo xám.

    - Tốt con mẹ nó! Bọn kia chỉ xem chứ không mua, lại còn chê đắt. Phi! Giá cả tiện nghi đến thế mà còn chê đắt!

    Lão nhân áo xám đảo cặp mắt trắng dã, không thèm để ý hình tượng của mình, nhổ toẹt ra một bãi nước bọt.

    Một số người thấy thế không khỏi xấu hổ. Ở nơi này, không thể tranh cãi với lão ta nên chỉ có thể ngượng ngùng rời khỏi. Tiêu Viêm cũng sửng sốt bởi thái độ thẳng thắn nhưng thô lỗ của lão già, liếc nhìn lên ngực đối phương. Đồng dạng, trên ngực lão nhân gắn một mai huy chương Thất phẩm, nhưng lại là một mai huy chương Luyện dược sư Thất phẩm cao cấp.

    - Tiên sinh, đây là người rao bán Tuyết Cốt Sâm nhưng chẳng qua giá cả Yến lão đưa ra rất cao. Tiên sinh nên chuẩn bị tâm lý!

    Lão áo vàng chỉ vào nơi hàn khí lượn lờ trên ngọc đài, chỗ đó có một cái hộp ngọc, bên trong chứa một gốc nhân sâm toàn thân trắng như tuyết, tựa như một khúc xương đang yên tĩnh nằm trong hộp.

    Tiêu Viêm chăm chú nhìn gốc nhân sâm trắng như tuyết kia, một lúc sau mới chậm rãi gật đầu. Theo hào quang lưu chuyển trên gốc sâm thì hẳn là Tuyết Cốc Sâm rồi.

    - Khỏi cần xem! Nơi này của ta không bán đồ giả!

    Lão nhân áo xám liếc nhìn Tiêu Viêm, ánh mắt chợt dừng lại ở tấm huy chương trên ngực hắn, nhếch miệng nói:

    - Nếu muốn Tuyết Cốt Sâm, một viên đan dược Thất phẩm cao cấp là được!

    Nghe vậy Tiêu Viêm khẽ cau mày. Đan dược Thất phẩm cao cấp? Đúng là giở công phu sư tử ngoạm mà!

    - Lão tiên sinh, Tuyết Cốc Sâm tuy rằng trân quý nhưng chỉ là một loại dược tài dùng để luyện chế đan dược, cùng lắm chỉ chế ra đan dược Thất phẩm cao cấp, mà còn chưa nói phải phối hợp với những loại dược liệu trân quý khác. Điều kiện trao đổi của tiên sinh có chút quá rồi!

    Tiêu Viêm mỉm cười, nói.

    - Hắc hắc, tiểu tử chưa gì đã dùng lý lẽ rồi! Lão nhân ta sẽ lui một bước, Thất phẩm trung cấp đi! Nhưng điều kiện tiên quyết phải là đan dược vừa ý ta.

    Lão nhân áo xám cười nói. Tiếng cười vừa dứt, lại nói:

    - Hiển nhiên, điều kiện Thất phẩm cao cấp ta đưa ra lúc nãy chỉ là muốn giỡn với ngươi một chút thôi!

    Nghe được lời này, Tiêu Viêm khẽ gật đầu. Hắn có thể chấp nhận dùng đan dược Thất phẩm trung cấp đổi lấy Tuyết Cốt Sâm. Nhưng hắn cũng không lập tức đáp ứng mà ánh mắt chậm rãi quét qua ngọc đài. Lão nhân này tuy rằng dáng vẻ lôi thôi nhưng không thể phủ nhận những thứ lão bán ra đều là hàng cao cấp. Tiêu Viêm nhìn qua những thứ này cũng chợt thoáng ngây người. Những dược liệu này, chỉ e rằng có giá không thấp hơn Tuyết Cốt Sâm.

    Ánh mắt Tiêu Viêm chậm rãi di động, mãi đến khi hắn chuẩn bị dừng lại liền chú mục vào một góc trên ngọc đài. Nơi đó, có một mảnh đồng màu vàng nhạt pha một chút xanh. Nhìn kỹ thì có thể thấy một ít hoa văn kỳ dị bên trên.

    Những thứ bày ra trên ngọc đài đều không tệ, nhìn qua đều không phải vật phàm. Chỉ có mảnh đồng màu vàng nhạt này nhìn qua lại như đồ bỏ đi, bình thường không có ai chú ý đến. Khi ánh mắt Tiêu Viêm dừng lại trên mảnh đồng liền chau mày. Sau khi cẩn thận quan sát kỹ một phen, hắn cũng không nhận ra được mảnh đồng này có chỗ gì đặc biệt. Khi hắn nhìn thấy mảnh đồng thì gần như cảm giác nó chỉ là một vật bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Nhưng loại cảm giác này lại khiến cho Tiêu Viêm có thấy hơi quái dị.

    - Tiêu Viêm, nếu như có thể hãy thu lấy mảnh đồng này. Đồ văn trên đó ta đã từng thấy qua, nó xuất xứ từ thời viễn cổ. Mặc dù không biết tác dụng của nó là gì nhưng chỉ cần là đồ vật từ thời viễn cổ đều không đơn giản!

    Trong khi Tiêu Viêm đang nghi ngờ cảm giác của mình, đột nhiên hắn nghe được một âm thanh vang lên bên tai.

    Nghe được Thiên Hỏa tôn giả truyền âm, trong lòng Tiêu Viêm chấn động nhưng vẫn bất động thanh sắc. Một lát sau hắn mới chậm rãi gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ cuồng nhiệt chưa từng thấy.

  


---------------
Mục lục

bình luận dau pha thuong khung đấu phá thương khung

Không có nhận xét nào: