Trang

Tìm kiếm

10 thg 4, 2014

Chương 1173: Tử Nghiên, Hùng Chiến - Đấu Phá Thương Khung

    Nghe thanh âm vang vọng từ trong rừng kia, sắc mặt Mộ Cốt lão nhân cũng hơi đổi, ánh mắt đảo qua xung quanh, sau đó dừng lại trên một thân cây cổ thụ cách đó không xa. Chỉ thấy nơi đó, một tiểu cô nương mặc quần áo tím đang ngồi thoải mái trên cành cây, hai chân còn không ngừng đung đưa lên xuống.

    Nhìn thấy tiểu cô nương này, dù lấy định lực của Mộ Cốt lão nhân cũng không khỏi giật mình, trong mắt che kín vẻ kinh nghi. Chỉ có Luyện Dược sư tham gia Đan hội mới có thể tiến vào Đan giới, mà tiểu cô nương trước mặt rõ ràng không nằm trong số này. Nàng vào đây bằng cách nào?

    Đối với ánh mắt kinh nghi của Mộ Cốt lão nhân, tiểu cô nương cũng chẳng thèm để ý, hai tay khẽ chống vào cành cây, thân thể nhỏ nhắn nhảy từ trên cao xuống, nhẹ nhàng dừng lại trước mặt Tiêu Viêm. Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của người kia, không khỏi cười khoái trá làm một cái mặt quỷ với hắn, nhìn cực kỳ đáng yêu.

    “Tử Nghiên… tại sao ngươi lại ở đây?” Tiêu Viêm một tay đem cô bé đã mất tích khá lâu này kéo đến bên cạnh, tỉ mỉ đánh giá, bộ dáng vẫn phấn điêu ngọc trác như trước, đáng yêu như một con búp bê bằng sứ.

    “Ta trốn ra đấy. Hì hì, biết chắc lần này ngươi sẽ tham gia Đan hội, nên ta tới nơi này chờ sẵn.” Tử Nghiên hai mắt híp lại, cười như một con tiểu hồ ly.

    “Ta thật đáng thương a, sau khi rời khỏi, không có thuốc ngon để ăn, mỗi ngày còn bị mấy lão già đáng giận kia bắt ăn những thứ ghê tởm muốn chết nữa.”

    Tử Nghiên bắt lấy ống tay áo của Tiêu Viêm, đôi mắt thủy linh trở nên ngập nước. Khoảng thời gian này, cuộc sống trong mắt nàng quả thật thê thảm vô cùng, trái ngược hoàn toàn so với lúc ở bên cạnh Tiêu Viêm. Bởi vậy, vừa có cơ hội, nàng liền nhanh chóng chuồn đi.

    “Tộc nhân của ngươi?” Tiêu Viêm ngẩn ngơ, rồi chợt hiểu ra, kinh ngạc hỏi.

    Tử Nghiên hung hăng gật đầu, xem ra nàng rất ghét cách tộc nhân đối đãi với mình. Nhưng nếu điều này để tộc nhân của nàng biết, chỉ sợ sẽ tức đến mức hộc máu mà chết bất đắc kỳ tử. Trên thế giới này, quả nhiên là làm người tốt cũng không được báo đáp a.

    Tiêu Viêm bất đắc dĩ lắc đầu, hắn cũng hiểu tính cách của Tử Nghiên, chuyện gì qua miệng nàng cũng bị phóng đại rất nhiều lần nên cũng chẳng tin lắm. Ít nhất, nhìn nàng bây giờ vẫn sanh long hoạt hổ, tốt hơn rất nhiều so với lúc trước khi rời đi.

    “Này, tâm sự đủ chưa cô trẻ, người này cũng không dễ đối phó a...” Trong lúc hai người nói chuyện, vị cường giả to con tráng kiện bên cạnh không kiên nhẫn quay đầu nhìn họ nói.

    “To con, đánh hắn, thu thập tên này xong thì nhiệm vụ của ngươi cũng gần hoàn thành...” Tử Nghiên bĩu môi, sau đó chỉ vào Mộ Cốt lão nhân cách đó không xa. Nghe vậy, khuôn mặt người kia và Mộ Cốt lão nhân đều cứng ngắc lại.

    “Ngươi đánh giá cao ta rồi, ta có thể ngăn hắn một lúc đã là quá tốt.” Người nọ bất đắc dĩ nói, xem ra hắn cũng hơi ngần ngại với nhiệm vụ này của Tử Nghiên.

    “Vị bằng hữu này là ai?” Tiêu Viêm nhìn hai người, sau đó ôm quyền khách khí cười hỏi. “Hắn tên là Hùng Chiến, nhưng ta hay gọi hắn là to con. Hắn là lão đại của Vạn Dược sơn mạch này, dược liệu nơi đây đều do hắn quản.” Tử Nghiên cười hì hì, trong đôi mắt lấp lánh hiện lên một chút tham lam.

    Nghe Tử Nghiên nói, vị tráng niên tên Hùng Chiến kia không khỏi rùng mình một cái, hắn lại nghĩ đến đống dược liệu bị Tử Nghiên lấy làm thức ăn trong mấy ngày nay. Tiểu gia hỏa này, rõ ràng là một kẻ tham ăn.

    “Lão đại?” Tiêu Viêm trong lòng kinh hãi. Nếu như vậy, Hùng Chiến này chẳng phải là tuyệt thế hung thú mà đám người Tống Thanh nói tới sao?

    “Vị bằng hữu này, ta chỉ vô ý tiến vào đây, nếu có gì mạo phạm thì xin thứ lỗi, nhưng người này ta bắt buộc phải bắt, mong ngươi không nhúng tay vào.” Mộ Cốt lão nhân sắc mặt âm trầm mở miệng nói. Hùng Chiến kia tuy cấp bậc không bằng hắn, nhưng sức chiến đấu cũng cực kỳ kinh khủng. Nếu đánh tất tay, hươu chết về tay ai cũng không thể đoán trước được.

    Nghe vậy, Hùng Chiến chớp mắt hai cái rồi cất giọng ồm ồm nói: “Lời tiểu cô nương này nói lúc nãy ngươi cũng nghe được. Người này, ta nhất định phải bảo vệ. Ta cũng không so đo việc ngươi xông vào núi, giờ ngươi xoay người rời đi, thế nào?”

    Mộ Cốt khóe miệng khẽ giật giật, hai mắt cũng từ từ lạnh xuống. Lần này, hắn quyết tâm phải bắt được Tiêu Viêm, cho dù là ai cũng không thể dao động được quyết tâm của hắn!

    “Nếu đã như vậy...” Mộ Cốt lão nhân trầm mặc một hồi, hung quang trong mắt đột nhiên xuất hiện, thản nhiên nói: “Vậy ngươi chết đi!”

    Lời nói vừa dứt, Mộ Cốt lão nhân vung tay, bàn tay khổng lồ vừa bị Hùng Chiến đẩy lui lại xuất hiện, hung hăng lao thẳng về phía Hùng Chiến.

    Nắm tay chưa đến thì quyền phong đã đến. Quyền phong ác liệt, trực tiếp đem khu đất nơi Hùng Chiến đứng khoét thành một hố hình nắm tay sâu gần hai thước.

    “Hứ, lão tử tung hoành nhiều năm như vậy, còn chưa có ai dám nói giết được lão tử, ngươi là cái thá gì?” Thấy Mộ Cốt lão nhân một lời không hợp đã ra tay, khuôn mặt Hùng Chiến cũng hiện lên chút hung lệ, bàn tay nắm chặt, năng lượng màu vàng đậm bùng phát từ cơ thể. Một quyền hung hăng đánh ra, chọn phương pháp mãnh liệt nhất đối phó với tinh tầng cự quyền.

    “Òanh!”

    Hai bên hung hãn đối chiến, một luồng kình khí đáng sợ liền trào ra. Thảm cỏ trong phạm vi trăm mét đều bị san thành bình địa, thậm chí ngay cả vài cây đại thụ che trời cũng nứt gãy, bung ra vô số vụn gỗ.

    Lúc kình khí trào ra, Tiêu Viêm nhanh tay đem Tử Nghiên ôm lấy, thân hình chuyển động bay vút lên trời. Hắn cúi đầu nhìn mảnh bụi bặm phía dưới, không khỏi tặc lưỡi vài cái, đúng là cuộc chiến giữa các Đấu Tôn, tùy tiện giao thủ đã tạo thành lực phá hoại lớn đến vậy.

    Cát bụi tràn ngập khu rừng, Hùng Chiến lùi về sau hai bước, mỗi lần bàn chân hạ xuống đều khiến cho mặt đất rung chuyển, lúc này mới hoàn toàn ổn định thân hình. Hắn chợt ngẩng đầu, ánh mắt dị thường nóng cháy nhìn về phía Mộ Cốt lão nhân, quát: “Sướng, rất đã nghiền! Tiếp nào!”

    Mộ Cốt lão nhân sắc mặt lạnh lẽo nhìn tinh tầng cự trảo lại một lần nữa bị đánh bay, chỉ thấy phía trên nó hiện lên vô số vết nứt.

    “Gã Hùng Chiến này thật mạnh, đâu chỉ là nửa bước tiến vào Đấu Tôn như lời tên Tống Thanh kia, nhìn thế này, sợ rằng đã sớm tiến vào cấp bậc Đấu Tôn. Nếu không, không thể cứng đối cứng với Mộ Cốt lão nhân mà không rơi xuống hạ phong.” Nhìn tình hình chiến đấu phía dưới, trong mắt Tiêu Viêm hiện lên chút kinh ngạc, thấp giọng nói.

    “To con đã là Đấu Tôn từ mấy năm trước rồi.” Tử Nghiên xen miệng nói.

    “Đấu Tôn chính hiệu và nửa bước tiến vào Đấu Tôn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. May mắn không nghe theo tên Tống Thanh kia, dùng cái đội hình của bọn họ, vào đây chỉ để chịu chết.” Nghe vậy, Tiêu Viêm không khỏi líu lưỡi, tên Tống Thanh kia quả nhiên không có ý tốt.

    Mộ Cốt lão nhân âm trầm nhìn vẻ mặt hiếu chiến của Hùng Chiến, trong lòng xẹt qua sát ý. Độ khó chơi của Hùng Chiến vượt xa dự liệu của hắn, nhưng hắn cũng là người không dễ bỏ cuộc. Bàn tay lộ khỏi tay áo, sau đó kết ấn nhanh như chớp.

    “U Minh Yêu Hỏa tí!”

    Mộ Cốt lão nhân quát lạnh, hỏa diễm màu xanh đậm phun ra như núi lửa từ cơ thể, sau đó bay vào trong tinh tầng cự trảo.

    Càng lúc càng nhiều ngọn lửa màu xanh tràn vào tinh tầng cự trảo, những vết nứt phía bên ngoài nó cũng từ từ khép lại. Một cánh tay màu xanh đậm cũng dần lớn lên, ngọn lửa cháy tí tách trên đó, làm người ta cảm thấy lạnh lẽo, như nhìn thấy cánh tay của thần chết.

    Nhìn nắm tay to lớn chứa đầy ngọn lửa màu xanh đậm kia, khuôn mặt Hùng Chiến cũng trở nên ngưng trọng, những tiếng gầm nhỏ từ cổ họng truyền ra, nắm tay to lớn cũng hơi rung rung.

    “Ngăn bổn Tôn làm việc, chết!” Vẻ lạnh lẽo xẹt qua mắt Mộ Cốt lão nhân, thủ ấn biến đổi, nắm tay kia như một tảng thiên thạch hung hăng nện xuống vị trí Hùng Chiến đứng, đem không gian xé rách thành nhiều mảnh.

    Ngọn lửa trên nắm tay lúc này đột nhiên tăng vọt, làm thể tích của nắm tay cũng theo đó mà tăng lên gần mười trượng, bóng của nó bao trùm phương viên trăm mét của rừng rậm.

    “Graoooooor!”

    Nhận thấy năng lượng uy áp nóng cháy trên bầu trời, Hùng Chiến cũng ngửa mặt lên trời gầm lớn một tiếng, thân thể bành trướng, bộ lông dài ùn ùn mọc ra từ cơ thể, cự quyền nắm chặt, năng lượng chói mắt màu vàng đậm giống như thủy triều bùng phát ra. Trong phút chốc, Hùng Chiến như dung hợp với cả vùng núi này, mượn lực của nó đánh ra một kích kinh thiên!

    Nắm tay đầy lửa kia trong chớp mắt liền hung hăng va chạm với cự quyền của Hùng Chiến! Vào lúc này, sơn mạch bạo động, vạn thú run rẩy!

   
   



---------------
Mục lục

bình luận dau pha thuong khung đấu phá thương khung

Không có nhận xét nào: