Trang

Tìm kiếm

13 thg 4, 2014

Chương 1237: Lăn xuống đi - Đấu Phá Thương Khung

    Phí Thiên bị đánh bay như đạn pháo, cả người bị đập bay vào trong doanh trướng. Lực đạo va chạm mạnh mẽ rồi bùng nổ. Chỉ nghe thấy một tiếng vang, doanh trướng kia liền nổ tung thành vô số mảnh vụn, tung bay đầy trong không trung rồi từ từ rơi xuống.

    Không ngờ được Tiêu Viêm lại xuống tay tàn nhẫn như vậy, mấy cường giả của Phong Lôi các ở xung quanh cũng sững sờ. Trong lúc nhất thời không ai dám mở miệng ý kiến.

    “Tiểu bối, ngươi thật to gan!”

    Doanh trướng nổ tung, dường như người ở bên trong cũng bị chiêu thức ấy của Tiêu Viêm làm cho giật mình. Một lát sau rốt cục cũng kinh tỉnh. Tiếng quát giận dữ căm phẫn tràn ngập sát ý gào thét vang dội một góc trời.

    Trong Di Cốt sơn mạch lúc này sớm đã bị biển người bao phủ. Khắp nơi đều là bóng người. Lúc đầu khi đoàn người của Tiêu Viêm đằng đằng sát khí tiến tới thì không ít người liền biết rằng sẽ có trò hay để xem. Bởi vậy, khi tiếng quát này vừa vang lên thì trên không trung nhất thời liên tiếp vang lên những tiếng phá không. Trong chớp mắt, trên bầu trời quanh ngọn núi này liền xuất hiện rất đông khán giả xem náo nhiệt.

    Những người này đưa mắt nhìn xuống ngọn núi phía dưới, thấy được cái trướng bồng đã bị đánh nát, trong ánh mắt hiện lên chút kinh ngạc. Phong Lôi các ở Trung Châu cũng có thể tính là một thế lực không kém, nếu không cũng không thể chiếm được một ngọn núi làm doanh địa. Không ngờ bây giờ lại có người gây ra động tĩnh lớn như vậy như vậy, làm sao có thể không khiến cho bọn họ kinh ngạc và tò mò cho được.

    Tiêu Viêm không hề để ý đến đám người vây xem đột nhiên xuất hiện ở xung quanh, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú về phía trướng bồng vỡ nát. Ở đó, một kẻ hắn đã từng gặp mặt một lần là Lôi tôn giả sắc mặt âm trầm đang đứng. Hắn đang đỡ lấy Phí Thiên trong tay. Bên cạnh Lôi tôn giả còn có hai lão già mặc áo hình thú. Nhưng mà lúc này hai người này không hề mở miệng, chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng đó!

    “Hự!”

    Phí Thiên trên tay Lôi tôn giả lại phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt ảm đạm hiện lên vẻ không thể tin được. Vừa rồi thực lực mà Tiêu Viêm hiển uy tuyệt đối đạt tới cấp độ Đấu Tôn. Nhưng mà, mặc dù bản thân được hưởng thụ rõ ràng sức mạnh kia hắn cũng không thể tin nổi. Tên tiểu bối Đấu Hoàng năm kia bị hắn đuổi giết chỉ có thể quay đầu trốn chui trốn lủi như chuột. Hiện giờ lại đi trước hắn một bước, đạt tới cấp bậc Đấu Tôn.

    “Tiêu Viêm, ngươi đúng là to gan! Năm đó Bản tôn nể mặt Phong tôn giả mà tha cho ngươi một mạng. Hôm nay không ngờ ngươi lại tự mình đưa thân tới cửa!”

    Lôi tôn giả sắc mặt âm trầm, chậm rãi đặt Phí Thiên xuống, thanh âm trầm thấp như sấm rền vang vọng tràn ngập vô tận sát ý. Bao năm nay Phong Lôi các bá đạo đã thành thói quen. Hiện giờ không ngờ lại bị một tên tiểu bối đi tới tận cửa khi dễ. Nếu như việc hôm nay cứ bỏ qua như thế thì thật sự là đánh mất hết thể diện.

    Mặc dù miệng nói như vậy nhưng giờ phút này trong lòng Lôi tôn giả cũng chấn động không kém gì Phí Thiên. Năm đó, hắn biết rõ ràng thực lực của Tiêu Viêm, một tên tiểu bối mới tiến vào Đấu Tông không lâu mà thôi. Khi đó, đối với hắn, Tiêu Viêm cũng không cao hơn con kiến là bao nhiêu. Nhưng mà lúc này đây, chỉ mới hai ba năm trôi qua, tiểu bối năm xưa không ngờ thực lực đột nhiên tăng mạnh, đạt tới cấp độ Đấu Tôn.

    Cũng là cường giả Đấu Tôn, Lôi tôn giả tự nhiên hiểu được, một bước này khó vượt qua đến thế nào. Đứng thấy Phí Thiên bây giờ đang là Đấu Tông đỉnh, nhưng nếu không có cơ duyên, cả đời sẽ chỉ dừng lại ở mức này, đó cũng không phải chuyện gì hiếm lạ.Cũng chính vì nhìn thấy Tiêu Viêm bước qua được một bước khó khăn này nên trong lòng hắn mới chấn động dữ dội.

    “Lôi tôn giả nói đùa! Năm xưa do đệ tử Phong Lôi các tài nghệ không bằng người mà thôi, có quan hệ gì tới việc ngươi rộng lượng hay không!”
Tiêu Viêm khẽ nói. Năm đó, trong mắt hắn, Lôi tôn giả chính là cường giả Đấu Tôn không cách nào địch nổi. Nhưng hiện giờ ở trong lòng hắn, cấp độ đã từng cao không thể chạm tới này đã không còn chút thần bí và cường đại nào.

    Khuôn mặt Lôi tôn giả giật giật, lửa giận trong mắt càng đậm, âm trầm nói: “Vài năm không thấy, miệng lưỡi của ngươi vẫn còn lẻo mép như vậy. Bản tôn khuyên ngươi nên sớm rời đi. Nể mặt của Phong tôn giả, Bản tôn sẽ không so đo chuyện này với một tiểu bối như ngươi!”

    “Lôi tôn giả lại nói đùa. Phong Lôi các các ngươi tự tung tự tác ra tay với người của Tinh Vân Các chúng ta trước mặt nhiều người, không lẽ đấy cũng là vì mặt mũi của Phong tôn giả?” Tiêu Viêm cười nói. Giọng điệu trào phúng như vậy khiến cho xung quanh ngọn núi vang lên một ít tiếng cười.

    Lôi tôn giả nắm chặt tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, giận quá hóa cười, nói: “Được! Được lắm! Xem ra hôm nay ngươi tới đây là có chuẩn bị trước. Vậy thì để Bản tôn nhìn xem, kẻ vừa mới tiến vào cấp độ Đấu Tôn như ngươi, hôm nay có thể làm được gì?”

    “Cũng không làm gì cả, chỉ lấy lại doanh địa của Tinh Vân Các mà thôi!” Tiêu Viêm cười lớn, chậm rãi bước ra. Ngọn lửa màu nâu tím chậm rãi xuất hiện. Khi ngọn lửa vừa xuất hiện, nhiệt độ xung quanh liền nhanh chóng tăng cao.

    “Vậy phải nhìn xem ngươi có tư cách này hay không!” Lôi tôn giả tức giận nói. Lôi quang màu bạc sáng rực lóe ra quanh thân mình. Vô số điện vũ động, từ xa nhìn lại giống như lôi thần giáng thế, thanh thế khiến cho người khác phải sợ hãi.

    Thấy hai người trong nháy mắt liền giương cung bạt kiếm, ánh mắt những người vây xem xung quanh cũng trở nên nóng bỏng. Cảnh chiến đấu của hai cường giả Đấu Tôn đích thật rất đặc sắc!

“Hô hô! Tiêu Viêm này không ngờ lại kiêu ngạo như thế, dám chính diện đối kháng với Lôi tôn giả…”

    “Xem ra Lúc trước Phong Lôi các mạnh mẽ đuổi người của Tinh Vân Các đi, hơn nữa còn ra tay đả thương người. Ta đã đoán trước là Tinh Vân Các chắc chắn sẽ không nuốt trôi được cục tức này, nhưng không ngờ lại tới nhanh như vậy!”

    “Trận này đúng là khó được nhìn thấy a. Nơi này không chỉ có Lôi tôn giả tự mình tọa trấn. Ngươi có thấy hai lão nhân bên cạnh Lôi tôn giả không? Đó chính là tộc trưởng của Đại Địa Hổ tộc và Ngân Nguyệt Lang tộc. Bọn họ chính là bộ tộc phụ thuộc của Thiên Yêu Hoàng tộc. Lấy quan hệ giữa Phong Lôi các và Thiên Yêu Hoàng tộc, ngươi cho là hai người đó sẽ khoanh tay đứng nhìn hay sao? Ba cường giả Đấu tôn thực lực đạt tới nhị tinh đỉnh phong. Muốn tìm lại mặt mũi, nhưng đây là một cục sắt đó a!”

    “Nhưng mà… cái tên Tiêu Viêm này hình như có chút quen thuộc thì phải?”

    “Mẹ nó! Làm sao lại không quen thuộc cho được! Đây không phải là vị Luyện dược Tông Sư lấy được chức vô địch Đan hội của Đan tháp hay sao? Không ngờ hắn mất tích hơn một năm rồi lại xuất hiện ở đây!”

    Đối với những ánh mắt nóng bỏng xung quanh Tiêu Viêm dường như không thấy. Ngọn lửa màu nâu tím bốc lên xung quanh thân thể. Đấu Tôn uy áp gần như không thể địch nổi của năm đó hiện giờ đã không thể tạo thành nửa điểm uy hiếp đối với hắn nữa.

    “Ha ha, vị tiểu bằng hữu này, chuyện hôm nay đều là hiểu lầm mà thôi. Chuyện hai vị bằng hữu của Tinh Vân Các là do Phí Thiên các chủ quá mức lỗ mãng, ra tay quá lực mà ngộ thương. Lại nói hiện giờ Phí Thiên các chủ đã bị thương trong tay ngươi. Việc này xem như hai bên đã hòa. Bởi vậy mong tiểu bằng hữu có thể nể mặt hai tộc Đại Địa Hổ tộc chúng ta và Ngân Nguyệt Lang tộc mà dừng tay. Có được không?”

Nhìn thấy bầu không khí càng lúc càng căng thẳng thì lão nhân mặc áo bào hổ văn vốn đứng ở một bên không lên tiếng, cuối cùng cũng bước ra cười nói.

    Nghe thấy lão nhân này mở miệng, lôi quang quanh thân Lôi tôn giả cũng có chút thu liễm, thản nhiên nói: “Nếu Hổ tộc trưởng đã mở miệng, Bản tôn đương nhiên phải nể tình. Việc này…”

    “Nếu theo như cách nói của lão tiên sinh này, vậy thì Lôi tôn giả, xin mời…!” Tiêu Viêm mỉm cười, khẽ phất tay, các đệ tử phía sau lập tức nhường ra một con đường đi xuống chân núi.

    Nhìn thấy hành động này, khuôn mặt Lôi tôn giả lại lập tức trở nên âm trầm, nụ cười trên mặt lão nhân mặc hổ bào kia cũng cứng lại.

“Vị tiểu bằng hữu này thật sự muốn đem chuyện này làm đến cùng như vậy sao?”

    “Phong Lôi các tại đây trước mặt của bao nhiêu ngươi, hủy thanh danh Tinh Vân Các chúng ta. Vị lão tiên sinh này, ngươi muốn cho Tiêu Viêm ta mang cái tát trên mặt này về Tinh Vân Các hay sao?”
Nụ cười trên khuôn mặt Tiêu Viêm từ từ thu lại, trong con mắt đen đột nhiên lóe ra hung quang.

    Nhìn thấy khí thế bộc phát của Tiêu Viêm, Lôi tôn giả và hai lão nhân kia cũng hơi biến sắc. Hàn ý trong mắt cũng bắt đầu hiện ra.

    “Giỏi thật! Đối mặt với ba gã Đấu Tôn mà có khí phách như thế. Không hổ danh là quán quân Đan hội.”

    Tiêu Viêm vốn đang mỉm cười hòa khí, nhưng chỉ trong giây lát thái độ bỗng thay đổi khiến cho đám người xung quanh kinh ngạc, lập tức vang lên một ít thanh âm nho nhỏ tán thưởng.

    “Ta không cần biết ngươi ở thế giới nhân loại thế nào. Nhưng nơi này là Thú vực, không phải địa phương mà các ngươi có thể giương oai!” Lão hổ sắc mặt lạnh như băng, trầm giọng nói.

    “Rời khỏi chỗ này, việc này kết thúc. Nếu không, hôm nay cho dù có Phong Tôn giả ở chỗ này cũng phải cho tên tiểu bối như ngươi hiểu được, nơi này là địa phương nào!” Một lão nhân khác tóc bạc, khuôn mặt hung ác cũng âm lãnh mở miệng.

    Khi hắn vừa nói xong thì hai cỗ khí tức mạnh mẽ cuồn cuộn từ thân hai người cũng đột nhiên bạo phát ra. Giống như một cơn lốc quét ngang, khiến cho đám cường giả xung quanh biến sắc, vội vàng lùi lại.

    Cỗ uy áp kinh khủng kia ba gã cường giả Đấu Tôn. giống như một ngọn núi ép về phía đoàn người của Tiêu Viêm.

    Đối mặt với uy áp khủng bố như thế, Tiêu Viêm cũng chậm rãi thở ra một hơi, dưới ánh mắt của mọi người, lại một lần nữa bước lên hai bước, ngón tay vẫn như cũ chỉ vào phương hướng dưới chân núi. Thanh âm trầm thấp giống như sấm động vang vọng bên tai của mỗi người.

    “Một tiếng cuối cùng. Vừa cười vừa đi xuống hay vừa khóc vừa lăn xuống?!”
( khúc này chém nhá – Biên)

    Thanh âm lạnh như băng của Tiêu Viêm vừa vang lên, thì ngay phía sau hắn, có ba cỗ khí tức khủng bố cũng đột nhiên bùng phát. Ba cỗ uy áp này vừa xuất hiện, trong nháy mắt liền mạnh mẽ đánh tan năng lượng uy áp kia.

    Đối mặt với ba cỗ uy áp kinh khủng đột nhiên áp tới, ba người Lôi tôn giả đồng loạt biến sắc, liên tục lùi lại hai bước.

“Bốn gã Đấu Tôn?”




-o0o-

Mục lục

bình luận dau pha thuong khung đấu phá thương khung

Không có nhận xét nào: