Trang

Tìm kiếm

28 thg 4, 2013

Chương 132: Mưu kế thâm sâu - Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Mục lục
==============================







Cự mã đâu …” Trương Ngưu Giác gào lớn: “Cự mã …”

Hơn mười tên tặc binh liều mạng tiến ra, đem hơn mười cái cự mã ra đặt xuống cản đường.

Lữ Bố lạnh nhạt cười một tiếng, thu hồi Phương thiên họa kích lại, đồng thời hất hai thanh trường mâu dưới đất lên cầm trong tay, Lữ Bố hai tay lần lượt vung ra. Trương mâu rít gào giống như con rắn bạc đâm vào trận tiền. Hai tên tặc binh kêu thảm ngã xuống, mỗi tên trước ngực đều có một lỗ thủng đỏ lòm do trường mâu xuyên qua, máu bắn ra như suối.

" Hừ ~ "

Lữ Bố lạnh nhạt hừ một cái, thúc ngựa xông vào, khoảng cách với Trương Ngưu Giác chỉ còn không tới mười bộ.

Trương Ngưu Giác đột nhiên hét lớn. Lữ Bố cả người lẫn ngựa liền ngã nhào xuống, chìm trong đám bụi.

Tuy nhiên, Trương Ngưu Giác chưa kịp lộ vẻ đắc ý, thì lại thay vào bằng vẻ khiếp sợ ,bụi đất ầm ầm bắn lên, hàn quang chói mắt, một thân ảnh hung vĩ nhảy lên trước mắt hắn, đôi tay dang ra giống đại bang giương cánh, cầm thanh Phương thiên họa kích nhằm đầu Trương Ngưu Giác chém xuống.

" Ngao ~~ "

Trương Ngưu Giác gào lên một tiếng. Thú cùng thì cắn, hắn vung khai sơn đao lên nghênh chiến Lữ Bố. Giờ phút này Trương Ngưu Giác đau đớn nhận ra vào lúc nguy cấp nhất, trên đời này không ai có thể giúp được hắn, muốn sống sót chỉ có thể dựa vào chính mình, Lữ Bố người và ta thề không đội trời chung.

" Sa ~~ "

Cây Khai sơn đao nặng nề chém ra, ta nên tiếng rít chói tai, lữ Bố ở trên không trung vung tay chém xuống, nhẹ nhàng chém vào đầu Trương Ngưu Giác.

" Đem ~ "

Khai sơn đao cùng Phương thiên họa kích chém mạnh vào nhau, Trương Ngưu Giác kêu thảm một tiếng, hai chân lún sâu xuống đất đên tận đầu gối! sức phản chấn quá mạnh khiến Khai sơn đao bật ngược lại, sống đao đập vào ngực Trương Ngưu Giác.

Trương Ngưu Giác thấy ngực mình như bị mọt quả chùy lớn đập trúng, đột nhiên hít hở khó khăn làm hắn muốn điên lên.

" Hô ~~ "

Hàn quang chói mắt lại hiện ra trước đôi mắt đã mê loạn của Trương Ngưu Giác, Phương thiên họa kích của Lữ bố lại một lần nữa chém ngang người Trương Ngưu Giác trơ mắt nhìn lưỡi kích sắc bén chém tới, hắn hoảng sợ muốn giơ khai sơn đao ra đỡ nhưng đau đớn phát hiện ra hai tay đã bủn rủn vô lực, không thể nhấc lên được nữa.

“ Xoạt.”

Phương thiên họa kích nhẹ nhàng chém bay đầu Trương Ngưu giác, chỉ thoáng một cái Trương Ngưu Giác thấy mình bay lên, quang cảnh thảo nguyên cùng mấy vạn đại quân cũng quay cuồng theo, giống như cả thế giới đột nhiên điên đảo, quay cuồng không thôi.

Sau một khắc, bóng tối vô tận kéo đến, hoàn toàn bao trùm Trương Ngưu Giác.

Phương thiên họa kích trong tay Lữ Bố ung dung vung lên, mũi kích cắm cái đầu lâu máu me của Trương Ngưu Giác, thân hình Lữ Bố nhảy lên cao hai trượng đặt chân lên tường thành, đem thanh Phương thiên họa kích có cắm đầu lâu Trương Ngưu Giác giơ cao lên, tiếng huýt sao vang dội cả đất trời.

“ Trương Ngưu Giác đã chết, các ngươi sao còn không hàng.”

Trên tường thành Mã ấp là một khoảng yên lặng tất cả tặc binh đều hoảng sợ trợn to mắt nhìn chằm chằm vào cây Phương thiên họa kích nọ, ngơ ngẩn một lúc tặc binh chợt bừng tỉnh phát ra tiếng kêu la, cây đổ chim thú đều bỏ đi, vòng vây quanh Mã ấp tự nhiên tan rã.

Một người có thể một mình đánh lui năm vạn tặc binh, thật là dũng mãnh thiên hạ khó gặp. Trương Túc vội tiến đến vái dài Lữ Bố nói: “ Hạ quân thay dân chúng toàn thành Mã ấp tạ ơn cứu mạng của tướng quân.”

Lữ Bố lạnh nhạt nói: “ Bố tuy có chút võ nghệ, đại nhân quá khen rồi, tặc binh tuy nói có năm vạn người nhưng thật ra chúng chỉ có một, hai vạn mà thôi, trong quân đa phần là người già trẻ con, chúng chỉ hư trương thanh thế vậy thôi, kẻ có thực lực chiến đấu chỉ có một hai ngàn người lại đói bụng lâu ngày không thể phát huy hết sức mạnh, không có đủ vũ khí giáp trụ, thực tế chỉ là bọn ô hợp không chịu được một đòn thôi, chỉ cần chém chết thủ lĩnh thì chúng lập tức tan rã cả, thắng chẳng có gì là vẻ vang, ha ha …”

Cũng không phải Lữ Bố có ý khiêm nhường, thành Mã ấp chỉ là một huyện thành cỏn con, trong thành có hai ba trăm quân nghĩa dũng, lại có thể phòng thủ được trong mười ngày, việc này cũng có thể thấy sức chiến đấu của tặc khấu “thật không thể tưởng tượng nổi”.

Trương Túc nói: “ Nhưng mà cuối cùng cũng phải nhờ có tướng quân mới phá vây được cho Mã ấp.”

Lữ Bố nói: “ Đây là bổn phận của ta mà, cần gì phải khách khí vậy?”

Trương Túc lôi viên võ tướng trẻ đang đứng phía sau ra nói: “ Liêu nhi, mau bái kiến Lữ Bố tướng quân đi.”

Trương Liêu tiến lên một bước cung kính vái chào Lữ Bố, cao giọng nói: “ Trương Liêu, bái kiến tướng quân.”

Lữ Bố gật đầu đáp lại, nhưng mắt cũng không thèm liếc Trương Liêu chút nào, lạnh nhạt nói: “ Trương huyền trưởng (theo thể chế nhà Hán, cai quản vạn người thì gọi là Huyện lệnh, còn dưới vạn người thì gọi là huyền trưởng ) , Mã ấp đã được giải vây, bản tướng xin cáo từ.”

Gương mặt tuấn tú của Trương Liêu nhất thời thoáng chút thất vọng.

Trương Túc nhìn thấy vẻ mặt của Trương Liêu, hiểu con không ai bằng cha, đành quay gương mặt già nua quay sang nói với Lữ Bố: “ Tướng quân, hạ quan xin có một thỉnh cầu ..”

Lữ Bố cau mày nói: “ Trương huyền trưởng xin cứ nói.”

Trương Túc thấp giọng nói: “ Khuyển tử Trương Liêu năm này vừa tròn mười bảy mặc dù tư chất ngu độn, chẳng có tài năng gì, nhưng cực kỳ ngưỡng mộ uy danh tướng quân, xin tình nguyện theo hầu dưới trướng tướng quân, xin làm một tên tùy tùng dắt ngựa cho ngài, chẳng hay ý tướng quân thế nào?”

Lữ Bố lạnh nhạt nói: “ Cũng được, để hắn đi theo bản tướng xem sao.”

Trương Túc vui mừng nói: “ Đa tạ tướng quân giúp cho. Liêu nhi sao không bái tạ tướng quân đi.”

Trương Liêu cung tay khuỵu gối trước mặt Lữ Bố, nét mặt không nén được kích động, cao giọng nói: “ Đa tạ tướng quân ..”

“ Bản tướng đi đây ..” Lữ Bố khẽ quát một tiếng liền nhảy xuống thành lầu, hai tay bám vào tường thành đu xuống, tường thành của Mã ấp thì thấp Lữ Bố thân cao cả trượng, hai tay trên mép tường vừa buông ra thì chân gần như đã chạm đất rồi ( PS: Giờ thì mọi người cũng hiểu vì sao Lữ Bố nhảy lên tường thành được chứ gì? Vì đây không đơn thuần là nhảy lên mà là một loạt động tác kể thì dài dòng nên chỉ tả là nhảy lên tường thành ) Lữ Bố chạm đất rồi quay lại nói với Trương Túc trên tường thành nói lớn: “ Ba ngày sau, mời lệnh lang đến Tấn Dương gặp mặt, cáo từ ..”

“ Hạ quan cung tiễn tướng quân.”

Đưa mắt nhìn Lữ Bố rời đi, Trương Túc thân hình chợt lảo đảo, sắc mặt trong khoảnh khắc trở nên trắng bệch, Trương Liêu vội tiến lên đỡ lấy cha, ân cần hỏi: “ Phụ thân, người sao thế?”

“ Không sao … không sao đâu ..”

Trương Túc tay ôm ngực, mệt mỏi phất tay, đột nhiên ngã xuống, Trương Liêu vội tiến đến đỡ cha lên, phát hiện thấy có máu tươi đang từ trong người Trương Túc thấm ra chiến bào, một mũi đao từ sau lưng Trương Túc lộ ra, lúc này Trương Liêu mới thấy trên ngực cha bị một thanh trủy thủ đâm vào!

“ Phụ thân, người bị thương từ bao giờ?”

Trương Liêu khẩn trương hỏi.

Trương Túc nở một nụ cười ảm đạm run giọng nói: “ Liêu … nhi .. cha sợ … sợ không chờ được đến ngày ngươi được làm quan rồi, hôm nay cho ngươi đi xa … hy vọng con thực hiện được chí hướng và hoài bão như vạn dặm đại mạc rộng lớn, vạn lần không được để liệt tổ liệt tông phải xấu hổ đấy a .. a ..”

“ Cha …”

Trên thành lầu vang lên tiếng kêu thê lương tan nát ruột gan của Trương Liêu, đứng nghiêm trên thành lầu tướng sĩ quân Hán đều cúi đầu, nét mặt đau buồn.

Lạc Dương, Phủ thái phó Viên Phùng.

Tư đồ Hoàng Uyển đang đêm đến phủ, Viên Phùng vội đưa Hoàng Uyển vào bí thất.

Chia ngôi chủ khách ngồi xuống xong, Viên Phùng hỏi: “ Tư đồ đại nhân, ngài đang đêm đến phủ, có việc gì quan trọng thế?”

Hoàng Uyển nhìn hai bên, Viên Phùng hiểu ý vội ra hiệu cho mọi người lui ra. Lúc này Hoàng Uyển mới khẽ hỏi: “ Gần đây dân chúng Lạc Dương đồn đại một việc, không hiểu thái phó đại nhân đã nghe qua chưa?”

Viên Phùng nói: “ Là chuyện gì?”

Hoàng Uyển đáp: “ Đại nhân không biết thật sao?”

Viên Phùng vội la lên: “ Ai da, tư đồ đại nhân đừng úp úp mở mở nữa, có chuyện gì mau nói đi.”

Hoàng Uyển đáp: “ Dân chúng đang đồn đại là thứ sử Dự châu Hàn Phức, thái thú Bột Hải Viên Thiệu, Dương Châu thứ sử Viên Thuật cùng thứ sử Tịnh châu Đinh Nguyên, Thanh châu thứ sử Khổng Dung thế lực cực lớn liên kết cùng thái sư, thái phó và bản quan liên danh dâng tấu lên thái hậu, có ý phế truất đương kim thiên tử, lập hoàng thúc của đương kim thiên tử là thứ sử U châu Lưu Ngu làm hoàng đế!”

" A?"

Viên Phùng nghe vậy chấn động đứng phắt dậy, gương mặt đang hồng nhuận trong khoảnh khắc trắng bệch cả ra.

Vừa thấy sắc mặt Viên Phùng như vậy, Hoàng Uyển trong lòng liền rõ ràng việc này không phải là không có nguyên do, chắc chắn là sự thật, bèn không khỏi tức giận, việc lớn như vậy mà Viên Phùng lại không chịu bàn với hắn, Hoàng Uyển dậm chân nói: “ Đại nhân thật hồ đồ, việc phế lập là việc lớn, sao lại để tiết lộ ra ngoài, khiến cho cả thành bàn tán?”

Viên Phùng lộ vẻ buồn bã nói: “ Ba ngày trước, bản quan nhận được mật thư của thứ sử Ký châu Hàn Phức đại nhân, trong thư Hàn Phức đại nhân quả thật có đề cập đến việc ấy, bản quan có chút động lòng, nhưng mà việc này bản quan chưa từng nói với ai, ngay cả tư đồ đại nhân cũng không dám khinh xuất bày tỏ, tin tức sao lại lộ ra ngoài được?”

( Mã Dược thật may mắn, cho Điêu Thuyền tung tin đồn nhảm, nhưng lại đúng với sự thật. Nhưng mà thật ra cũng do tác giả mà thôi hé hé hé)

Hoàng Uyển dậm chân nói: “ Lúc này khoan nghĩ việc là sao lại lộ tin tức hãy nghĩ cách làm sao ứng phó với nguy cơ sắp tới đi, việc này đã truyền khắp Lạc Dương, sớm muộn gì thiên tử cũng biết được, nếu thiên tử nổi giận chẳng những chúng ta gặp họa mà thứ sử U châu Lưu Ngu đại nhân cũng bị liên lụy.”

Hoàng cung, chỗ ở của Trương Nhượng.

“ Cơ hội tốt đến rồi!” Trung thương thị Quách Thắng vỗ tay nói: “ Lần này bọn Viên Phùng chết chắc, hắc hắc ..”

Túc Thạc nói: “ Viên Phùng, Viên Ngỗi, Hoàng Uyển, ba lão thất phu này đúng là cái gai trong mắt chúng ta sao không nhân cơ hội này nhổ tận gốc Lưu đảng đi, ta cũng muốn xem sau khi Viên Phùng, Viên Ngỗi , Hoàng Uyển bị đánh đổ, cả triều ai dám trái lời chúng ta nào?”

Triệu Trung nói: “ Nhưng việc phế lập mặc đù đã lan truyền khắp cả thành, thái hậu cũng rất có hảo cảm với Lưu Ngu, nhưng việc này là thật hay giả cũng còn chưa rõ, nếu như vạn nhất cuối cùng tra xét thấy tất cả chỉ là tin đồn thì không tốt, như tự đốt lửa thiêu thân thôi, khó tránh khỏi bị vạ lây.”

Hạ Uẩn đưa mắt nhìn Trương Nhượng hỏi: “ Chẳng hay Trương công định thế nào?”

Hạ Uẩn vừa dứt lời mọi người đều đưa mắt nhìn Trương Nhượng, dù sao tất cả các trung thường thị ở đây đều coi Trương Nhượng là thủ lĩnh, từ lâu mọi việc đều do Trương Nhượng quyết định.

Trương Nhượng suy nghĩ một chút, nghiêm giọng nói: “ Việc này có lẽ nên dò trước ý bệ hạ, nếu bệ hạ nổi giận, thì mượn cơ hội này thanh trừ Lưu đảng, việc phế lập không phải truyện đùa, bọn Viên Phùng không chết thì cũng bị lột da! Nhưng nếu bệ hạ cho rằng đó chỉ là lời đồn đại, thì chúng ta không nên coi thường vọng động, để tránh dẫn lửa thiêu thân, mọi người thấy thế nào?”

Chúng hoạn quan cùng nói: “ Trương công anh minh.”
...
Lạc Dương, bắc cung, tẩm cung của Hán Linh đế.

“ Đáng giận, thật là đáng giận!”

Hán Linh đế Lưu Hoành mặt mày giận dữ. Chắp tay sau lưng đi qua đi lại, Trương Nhượng , Triệu Trung, khom lưng khép nép đứng một bên. Đôi mắt nhỏ dõi theo bóng lưng Lưu Hoành đang đi lại, không ai dám thở mạnh.

“ Trẫm từ khi đăng cơ đến nay, tuy không có công to nhưng cũng chẳng có lỗi gì lớn cả, ngày nào cũng chăm lo triều chính, không dám trễ nải, quan lại trong triều lại sinh lòng muốn phế lập, thật là đáng giận!” Hán Linh đế đột nhiên dừng bước. Quay sang Trương Nhượng nói: “ Trương Nhượng, lập tức điều tra xem quan lại trong triều, quan viên địa phương lập danh sách tất cả những kẻ dính líu vào vụ này, xử thật nặng cho ta.”

Trương Nhượng nói: “ Lão nô tuân chỉ, nhưng mà …”

Lưu Hoành cau mày hỏi: “ Nhưng mà cái gì?”

Trương Nhượng thấp giọng nói: “ Bá quan dâng biểu xin thái hậu việc phế lập, dù là thật hay giả bệ hạ cũng nên phòng bị trước, phải sớm chuẩn bị để tránh bị bất ngờ mà ứng phó không kịp.”

“ Hả.” Lưu Hoành sắc mặt lạnh lẽo, trầm giọng nói: “ Theo ý Nhượng phụ, bây giờ nên làm thế nào?”

Trương Nhượng nói: “ Lão nô mặc dù còn chưa điều tra kĩ càng, nhưng mà qua việc phân tích các thông tin đã biết, chắc chắn việc này có nhiều quan lại cao cấp trong triều và các quan đứng đầu các địa phương, trong đó có Ký châu thứ sử Hàn Phức, Tịnh châu Thứ sử Đinh Nguyên, Thanh châu thứ sử Khổng Dung, U châu thứ sử Lưu Ngu, lại còn có thái phó Viên Phùng, thái sư Viên Ngỗi với tư đồ Hoàng Uyển cùng tam công cửu khanh. Nhưng nếu bệ hạ đều nhất nhất chặt đầu, nghiêm trị các quan lại địa phương dính líu vào đó chỉ sợ sẽ ép họ làm phản, làm ảnh hưởng đến gốc rễ nước nhà.”

Lưu Hoành nói: “ Ừ, Nhượng phụ lo phải lắm, trẫm cũng đang lo việc này.”

Trương Nhượng nói tiếp: “ Theo ý của lão nô, sao ta không ‘Cầm tặc tiên phải cầm vương’?”

Lưu Hoành nói: “ Ý Nhượng phụ là giết chết hoàng thúc (Lưu Ngu)?”

Trương Nhượng nói: “ Bệ hạ thánh minh.”

Lưu Hoành nói giọng khó khăn: “ Nhưng mà Hoàng thúc được mẫu hậu rất tín nhiệm, nếu giết chết thì mẫu hậu sẽ trách tội, việc này phải làm thế nào?”

Trương Nhượng giọng âm hiểm nói: “ Bệ hạ, lão nô có một kế, vừa diệt được Lưu Ngu vừa khiến thái hậu không trách tội bệ hạ được.”

“ Ồ, là kế gì?”

“ Bệ hạ chẳng lẽ quên mất, ở nơi U châu hoang dã còn có một người như thể mãnh hổ sao?”

Lưu Hoành liền biến sắc mặt nói: “ Nhượng phụ nói đến Hộ Ô Hoàn trung lang tướng Mã Dược?”

Trương Nhượng nói: “ Đúng là người này! Bệ hạ sao không mượn tay Mã Dược để giết Lưu Ngu? Như vậy khi thái hậu trách móc, hoàng thượng cứ đổ hết tội lỗi lên đầu Mã Dược là được.”

“ Hay! Thật tuyệt diệu!” Lưu Hoành vui mừng nói: “ Cứ làm theo ý Nhượng phụ đi, lập tức đem mật chỉ đưa gấp tám trăm dặm đến Trữ huyền, hạ lệnh cho Hộ Ô Hoàn trung lang tướng Mã Dược bí mật giết Lưu Ngu.”

Trương Nhượng nói: “ Lão nô tuân chỉ.”
...
Phủ của công chúa Ích Dương, tẩm cung của Lưu Minh.

Lửa trong lò sưởi đang cháy to, ngoài trời mặc dù rét mướt nhưng trong cung lại vẫn ấm áp như mùa xuân, Lưu Minh trên mình chỉ mặc một cái áo lụa mỏng, uể oải thu người nằm trên giường, mông nở eo lưng thon thả yểu điệu đến tuyệt vời với những đường cong lồ lộ, lại thêm ... trên mặt càng rạng ngời tình cảm yêu thương nồng nàn.

“ Công chúa.” Tỳ nữ thân tín không để lỡ thời cơ trêu ghẹo nói: “ Tướng quân nói gì, có những lời tình tứ gì trong thư thế, có thể cho nô tỳ đọc một chút được không?”

“ Muốn chết.’

Lưu Minh vung tay muốn đánh, nhưng sắc mặt lại không có ý giận.

“ Ái ui, nô tỳ sau này không dám nữa.”

Nữ tỳ cười hi hi xin tha.

Lưu Minh mở bức thư bằng lụa ra, chỉ chốc lát mặt mũi lạnh lùng nói: “ Ài, Mã Dược tên hỗn đản này thật là coi trời bằng vung, tới U châu không yên phận làm tướng quân lại đi giết hoàng thúc Lưu Ngu, ài, cái này chính là đại họa đây. Bản cung không biết có nên giúp hắn thoát khỏi mối họa này không đây?”

“ A.” Thị tỳ kêu lên thất thanh, thật sự choáng váng: “ Tướng quân còn giết cả hoàng thúc nữa sao?”

Lưu Minh vội ngồi dậy mặt đằng đằng sát khí, nổi giận đùng đùng, tấm lụa mỏng suýt thì bị xé làm hai mảnh, hỏi: “ Liên nhi, phong thư này đưa đến đây bao lâu rồi?”

“ Đã được ba ngày rồi.”

“ Cái gì, ba ngày trước đã tới!” Lưu Minh giận dữ nói: “ Vì sao hôm nay mới đưa cho bản cung?”

Nữ tỳ Liên nhi sợ hãi quỳ xuống vừa khóc vừa nói: “ Nô tỳ đáng chết … nô tỳ không biết là có đại sự, thấy công chúa điện hạ theo hầu hoàng thượng đi săn thú ở Hà Đông, cho nên đã tự tiện cất đi, hu hu, công chúa, nô tỳ lần sau không dám nữa, không dám nữa.”

“ Được rồi, việc này cũng không trách ngươi được.” Lưu Minh thở dài rồi sai bảo: “ Liên nhi, mau giúp bản cung thay áo, bản cung đêm nay phải gặp hoàng huynh.”
...
Ngoại thành Trữ huyền, giáo trường của đại quân.

Tổng cộng có hơn một vạn quân kỵ có mặt.

Kỵ binh đã ổn định đội hình, Mã Dược đứng trên đài điểm binh nhìn xuống, thấy các kỵ sĩ Ô Hoàn ai cũng mặc giáp da đông đặc cả giáo trường, trong trời đất tràn ngập sự lạnh lẽo của sát khí.

“ Trong cuộc chiến Liễu thành lần trước các ngươi đã thua, nhưng bản tướng biết trong các ngươi có rất nhiều người không phục! Cho rằng quân Hán chúng ta chỉ nhờ âm mưu quỷ kế mới thắng trong trận chiến, nếu như hai bên dàn trận đánh một cách quang minh chính đại, Hán quân chúng ta sẽ bại một cách chắc chắn.”

Mã Dược ánh mắt lạnh băng nhìn khắp lượt các tướng sĩ Ô Hoàn, âm thanh lại vang lên vang dội cả giáo trường.

“ Hôm nay bản tướng quân cho các ngươi một cơ hội nữa để chứng minh thực lực của mình!” Mã Dược vung tay một cái lạnh lùng nói: “ Tất cả ra cả đây.”

Mã Dược vừa dứt lời, trong tiếng ngựa hí vang trời, một trăm kỵ binh quân Hán từ sau đài điểm binh đi vòng ra phía trước đài, đứng một hàng trước hơn vạn tướng sĩ Ô Hoàn, họ trang bị giáp đen, mũ giáp hung dữ, mã đao lạnh lẽo, cùng phi thương sắc bén.

Mã Dược chỉ tay xuống đám quân Hán dưới đài điểm binh nói: “ Đây là một trăm dũng sĩ người Hán, các ngươi có thể chọn ra hai trăm dũng sĩ thiện chiến nhất cùng bọn họ quyết đấu, quy tắc đơn giản hỗn chiến cho đến khi có một bên bị tiêu diệt hoàn toàn.

“ Có thể bắn tên, dùng đao chém, phóng thương, có thể đánh tay không, đánh đối phương ngã ngựa cũng được! Đây là chiến tranh thật sự! Dũng sĩ tộc Ô Hoàn các ngươi không cần kiêng nể gì hết, bởi vì các ngươi đang chiến đấu vì danh dự người Ô Hoàn. Cũng giống như các dũng sĩ người Hán cũng không nương tay, trong cuộc chiến này chỉ có sống hoặc chết.”

“ Bây giờ, hai trăm dũng sĩ hãy bước ra khỏi hàng!”

Trong đội hình Ô Hoàn bắt đầu có chút xáo động, sau đó rất nhanh có hai trăm kỵ binh to khỏe thúc ngựa ra khỏi hàng, đứng đối diện một trăm kỵ binh quân Hán. Sự thật chứng minh Mã Dược nói không sai, hơn vạn kỵ binh Ô Hoàn mặc dù quy hàng nhưng thâm tâm bọn họ không thực sự tâm phục.

" Thương ~~ "

Mã Dược rút bội kiếm, ném mạnh lên không trung, thanh kiếm bay xa hơn mười bộ rồi cắm sâu xuống mặt đất.

“ Bản tướng thề trước thanh kiếm này, nếu như dũng sĩ Ô Hoàn thắng, người Ô Hoàn có thể tự quyết định vận mệnh, có thể đi đâu tùy ý không phải nghe lệnh bản tướng! Nếu muốn lưu lại bản tướng sẵn sàng hoan nghênh, nếu không thì có thể dẫn người nhà, gia súc, nô lệ của các ngươi đi đâu cũng được bản tướng sẽ không làm khó khăn gì.”

“ Tất nhiên, nếu như dũng sĩ người Hán thắng, vận mệnh của tộc Ô hoàn do bản tướng quyết định! Các ngươi … tất cả các binh sĩ đều phải phục tùng bản tướng vô điều kiện, chẳng những khẩu phục mà còn phải tâm phục! Bản tướng ra lệnh các ngươi đi hướng đông các ngươi không được đi hướng tây. Nếu bản tướng quân muốn các ngươi chết các ngươi không ai được sống, có dám đánh cuộc không?”

" Dám!"

Hai trăm dũng sĩ Ô Hoàn ầm ầm trả lời.

“ Nói lớn lên một chút, bản tướng nghe không rõ!”

" Dám ~~ "

Hơn vạn tướng sĩ Ô Hoàn ầm ầm trả lời.

“ Tốt!” Mã Dược mắt lộ vẻ lạnh lùng, trầm giọng nói: “ Đánh trống, nổi hiệu, chuẩn bị khai chiến.”

" Đông đông đông ~~ "
" Ô ô ô ~~ "

Mã Dược ra lệnh xong, tiếng trống trận cùng tiếng kèn hiệu vang động khắp nơi, tiếng kèn hiệu mang theo không khí sát phạt liên tục không ngừng, tràn ngập bốn phía.






Không có nhận xét nào: