Trang

Tìm kiếm

8 thg 5, 2013

Chương 140: Phản phệ - Tuyệt Thế Đường Môn

Mục lục
==============================
Trong ba người, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đều có hồn kỹ ngàn năm. Đại Hồn sư đột phá lên Hồn Tôn sở dĩ năng lực vượt trội, ngoài vấn đề hồn lực tăng trưởng, hồn hoàn thay đổi thể chất, thì thực lực được quyết định theo uy lực hồn kỹ. Hồn kỹ ngàn năm uy lực rõ ràng càng mạnh mẽ, lại càng thay đổi lớn đối với hồn sư. Lần này Tiêu Tiêu đạt được hồn hoàn cường đại hoàn toàn vượt qua dự định ban đầu.

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Dung hợp Hồn Cốt cần thời gian không ngắn, chúng ta cũng tu luyện một lát đi.

- Ừ

Hắn và Vương Đông cũng đã có kinh nghiệm dung hợp Hồn Cốt. Hồn Cốt càng mạnh càng khó dung hợp. Nhất là tình huống dung hợp của Hoắc Vũ Hạo, nghĩ tới thời điểm bản thân dung hợp những Hồn Cốt kia... đau khổ đã nếm trải khiến hắn nghĩ lại run rẩy một hồi.

Hai người ngồi xuống tại chỗ, bốn chưởng chạm nhau, Hạo Đông lực tự hành vận chuyển, vầng sáng nhu hòa màu trắng giao thoa cùng màu vàng, cả hai bước vào trạng thái tu luyện. Có Huyền lão hộ pháp, bọn hắn tự nhiên không cảm thấy chút lo lắng.

Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt lần nữa hiển lộ uy năng thần kỳ cho tu luyện. Từng vòng kim quang lặng yên bao trùm, khiến khí tức Quang Minh trở nên nồng đậm, tốc độ vận chuyển hồn lực cùng với hấp thu năng lượng thiên địa trong tự nhiên càng thêm nhanh chóng.

Huyền lão ngồi dưới một gốc đại thụ, quan sát ba đứa nhỏ, khuôn mặt già nua hiền lành mỉm cười. Nội tâm thầm nghĩ, khó trách Mục lão luôn muốn nằm chơi thư thái tại ký túc xá tân sinh quan sát đám nhỏ này, tuổi trẻ thanh xuân toát ra trên người chúng thật là tốt đẹp! Khiến người ta...

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đã hoàn toàn tiến vào trạng thái nhập định, nương theo tu vi tăng lên, Hạo Đông lực phụ trợ đối với tu luyện càng thêm hiệu quả. Hồn lực dưới tác dụng đã được thay đổi đó vô tri vô giác tăng trưởng rất nhanh. Hoắc Vũ Hạo bởi vì đã đến bình cảnh, trạng thái lúc này như va phải tường, hồn lực đau đớn mà co lại, còn Vương Đông lại cảm nhận rõ ràng trạng thái tăng trưởng tu vi bản thân. Cả hai liên thủ tu luyện đã đạt tốc độ ngang với khi tự bản thân mỗi người chìm sâu vào minh tưởng.

Vương Đông tin rằng, tăng trưởng thần tốc như thế này chỉ cần thêm nửa năm nữa, có lẽ bản thân sẽ chính thức đạt đến cấp 40. Xét kỹ lại, hắn là kẻ nhỏ tuổi nhất trong Shrek Thất Quái đó nha!

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông bên này tu luyện rất bình thường nhưng phía bên kia, Tiêu Tiêu dần xuất hiện tình huống.

Ám Kim Khủng Trảo hữu thủ cốt hóa lỏng rót vào trong lòng bàn tay của nàng, lúc mới bắt đầu nàng còn cảm thấy vô cùng thoải mái dễ chịu, dòng chất lỏng cổ ôn hòa ôm trọn bàn tay phải của mình. Nhưng phần ôn hòa nhanh chóng biến thành nóng rực, trong cơ thể nàng mặc dù hồn lực đang vận chuyển tốc độ cao, nhưng căn bản không cách nào tham gia vào sự dung hợp Hồn Cốt bàn tay phải. Cái nóng rực lại càng thêm nóng đến bỏng tay.

Có thể nhìn thấy, toàn bộ tay phải của Tiêu Tiêu cũng đã biến thành màu vàng lợt, dường như có cái gì đó đang muốn chui ra từ bàn tay. Cảm giác nóng cháy mãnh liệt, khiến trên trán đổ đầy mồ hôi, thân thể cứ như bị đặt trên lò nướng, thật sự quá thống khổ. Tiêu Tiêu cảm thấy bàn tay phải như đã bị cháy khét lẹt, rồi cả cánh tay phải cũng dần dần nhận lấy cảm giác tương tự.

Trong lòng than thở, chẳng lẽ do vừa nãy ăn thịt nướng của nó bây giờ sinh ra báo ứng sao? Lúc này thì đến phiên ta bị nướng từ trong ra ngoài.

Cảm giác nóng phỏng trên bàn tay làm thân thể Tiêu Tiêu bắt đầu run rẩy, ngày càng run dữ dội hơn, ánh ám kim trên bànn tay ngày càng rõ ràng.

Huyền lão đôi mắt lờ đờ say trở nên trợn trắng, nhoáng cái đã đến bên cạnh Tiêu Tiêu, cẩn thận quan sát môn đệ yêu quí của mình.

Tiêu Tiêu càng lúc càng run rẩy kịch liệt, Huyền lão có thể cảm giác được, bàn tay phải của nàng không ngừng truyền ra từng cỗ ý niệm điên cuồng, tựa như có một thứ sinh mệnh nào đó đang liều mạng giãy dụa. Thế nhưng sự giãy dụa này không phải phản kháng, lại có vẻ muốn đột phá, cảm giác như một sinh vật mạnh mẽ đang chuẩn bị phá trứng mà ra. Dù vậy, Tiêu Tiêu xem ra bắt đầu chịu không nổi.

- Không tốt.

Huyền lão thầm kêu một tiếng trong lòng, bản thân vẫn chưa đánh giá đúng sự việc. Chỉ nghĩ đến những ưu điểm Ám Kim Khủng Trảo Hữu Thủ Cốt, lại quên béng đi mất, cái hồn cốt này muốn hấp thu không chỉ nhìn vào số năm như Hồn Hoàn, mà lại phải xem phẩm chất cơ thể.

Tiêu Tiêu dung hợp Hồn Hoàn 2000 năm không có nửa phần khó khăn, nhưng khối Hồn Cốt này lại khác. Hồn kỹ Ám Kim Khủng Trảo quá mức bá đạo, mà xương bàn tay phải xuất hiện lại có sức mạnh tương đương Ám Kim Khủng Trảo chân chính. Uy lực bá đạo có thể nói là mạnh nhất trong chủng loài Ám Kim Khủng Trảo Hùng có huyết mạch trực hệ. Tiêu Tiêu dù sao tu vi chỉ mới tam hoàn, tuổi lại nhỏ, lực lượng bá đạo khi dung hợp mang đến thống khổ đồng thời năng lượng huyết mạch Ám Kim Khủng Trảo Hùng ẩn chứa trong bàn tay phải khiến nàng khó mà chịu nổi.

Ban đầu Huyền lão cho rằng Tiêu Tiêu vừa mới đột phá tam hoàn, căn cơ càng thêm vững vàng công với Hồn Hoàn Ám Kim Khủng Trảo Hùng có cùng khí tức, lại có hai khối hồn cốt trước đây đã từng cải tạo thân thể, sẽ khiến cho việc dung hợp khối hồn cốt 2000 năm sẽ không có vấn đề gì. Nhưng sự thật bày ra trước mắt, độ khó để hấp thu nó vượt xa dự tính của lão.

- Tiêu Tiêu, cố chịu đựng.

Huyền lão khẽ quát một tiếng, bây giờ không ai giúp được nàng, chỉ có thể dựa vào chính mình. Nếu có ngoại lực hỗ trợ, thì ngoại lực đó sẽ tiềm phục lại trong khối hồn cốt. Trừ phi Huyền lão vĩnh viễn đi theo Tiêu Tiêu, hơn nữa phải dùng năng lượng của mình khống chế năng lượng tiềm phục, nếu không e rằng năng lượng đó lại trở thành quả bom nổ chậm có thể tự bạo bất kỳ lúc nào.

- Lão sư, tay của ta muốn tan ra rồi, ta kiên trì không nổi.

Tiêu Tiêu đau nhức rên rỉ, rốt cuộc không thể duy trì thế ngồi khoanh chân nữa, thân thể nghiêng ngả, té nhào xuống đất, cắm mặt vào đất bùn. Dù có thế nào, vẫn chưa thể thay đổi thống khổ nàng phải chịu.

Màu ám kim bắt đầu theo tay phải của nàng kéo dài lên cánh tay, toàn thân Tiêu Tiêu run rẩy kịch liệt cố gắng đứng lên.

- Không tốt, Hồn Cốt cắn trả.

Huyền lão bất chấp mọi thứ, nhanh chóng lắc mình đến bên cạnh Tiêu Tiêu, vỗ một chưởng lên vai phải của nàng, phong ấn ánh sáng ám kim trong cánh tay phải nàng. Cánh tay Tiêu Tiêu bắt đầu to lên, năng lượng bên trong dường như muốn phá thể mà ra.

Hồn Cốt cắn trả là tình huống xấu nhất có thể gặp phải khi hấp thu Hồn Cốt, có thể sẽ tước đi tính mạng của hồn sư. Đa phần nguyên nhân là do năng lượng hồn cốt quá mức cường đại, hồn sư không chịu nổi, năng lượng tự thân Hồn Cốt quá khổng lồ tự động phản kích lại hồn lực của hồn sư.

Tiêu Tiêu hét thảm một tiếng khiến Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông tỉnh lại. Hai người nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Tiêu Tiêu không khỏi chấn động.

- Huyền lão, Tiêu Tiêu làm sao thế này?

Huyền lão cau mày, trầm giọng nói:

- Hồn Cốt cắn trả. Năng lượng Ám Kim Khủng Trảo Hùng ẩn trong khối hồn cốt xương bàn tay phải quá mức bá đạo. Tiêu Tiêu không áp chế nổi lực lượng của nó

Hoắc Vũ Hạo vội la lên

- Vậy làm sao bây giờ?

Hắn cũng nhìn thấy cánh tay Tiêu Tiêu đang bành trướng, căng rách cả tay áo.

Huyền lão giọng chua xót

- Tiếp tục như vậy sợ rằng cánh tay của nó...

- Hả?

Vương Đông kinh hãi nói:

- Huyền lão, không có biện pháp khác sao? Lực lượng của ngài cũng không cách nào đem áp chế khối Hồn Cốt này sao?

Huyền lão lắc đầu

- Không được. Nếu như cưỡng ép áp chế ... chỉ khiến nó càng mau nổ hơn, khiến Tiêu Tiêu càng sớm mất cánh tay. Nếu ta không có hồn cốt tay phải có thể thử dẫn xuất năng lượng Ám Kim Khủng Trảo này qua, đáng chết là ta lại có đủ, không cách nào hấp thu nó được.

Tiêu Tiêu lúc này gương mặt đã vàng như nghệ, đau đớn thống khổ kịch liệt từ cánh tay truyền đến, thân thể không ngừng co giật, nếu không có phong ấn của Huyền Lão, e rằng năng lượng cắn trả đã lan đến toàn thân, tất tử vô nghi.

- Huyền lão, để cho ta.

Hoắc Vũ Hạo dứt khoát nói ra. Quyết định dứt khoát không do dự, giọng điệu cực kỳ chắc chắn.

Mọi người ở đây, ngoại trừ Tiêu Tiêu cũng chỉ có hắn không có Hồn Cốt cánh tay phải, có thể trở thành con đường phát tiết cho cỗ năng lượng kinh khủng kia. Hắn không thể trơ mắt nhìn Tiêu Tiêu từ từ mất đi cánh tay phải như vậy được.

- Ngươi ư?

Huyền lão chấn kinh

- Vũ Hạo, ngươi thậm chí còn chưa vượt qua bình cảnh cấp 30. Tiêu Tiêu không chịu nổi, ngươi làm sao có thể đây. Huống chi hiện tại năng lượng hồn cốt này đã bị kích phát, so với ban đầu càng thêm cuồng bạo.

Hoắc Vũ Hạo cố thuyết phục:

- Huyền lão, tin tưởng ta. Ta có 70% chắc chắn thành công. Mục lão có lẽ đã cho ngài biết mọi thứ trên người ta, ta có một khối hồn cốt thân thể vô cùng mạnh mẽ, cũng đã được nó một lần cải tạo thân thể. Tiêu Tiêu mặc dù cũng tu luyện Đường Môn Huyền Ngọc Thủ, nhưng nàng nhập môn muộn hơn ta, Huyền Ngọc Thủ cũng chưa thể tinh diệu như ta. Hơn nữa hồn kỹ Băng Đế Ngao cũng cường hóa thêm cho bàn tay. Khả năng thừa nhận của ta chắc chắn cao hơn nàng.

Huyền lão thở dài, ánh mắt sáng rực nhìn Hoắc Vũ Hạo

- Hài tử, lão phu cũng không nhiều lời dài dòng. Nếu như lần này ngươi vì vậy mà bị thương, ta dù có đổi cái mạng già cũng nhất định sẽ giúp ngươi khôi phục.

Vương Đông không mở miệng ngăn cản Hoắc Vũ Hạo, nhưng đứng phía sau nắm chặt vạt áo của hắn.

Dù cho mọi người đều là bạn bè, nhưng thân sơ khác nhau. Không thể nghi ngờ, trong trái tim Vương Đông, trong những bạn bè thân thiết nhất Học Viện Shrek thì đứng đầu chính là Vũ Hạo! Hắn đương nhiên không muốn Hoắc Vũ Hạo mạo hiểm tính mạng.

Hoắc Vũ Hạo dường như không cảm nhận được tâm ý của Vương Đông, sải bước lên trước, tay trái đưa ra sau lưng nhẹ nhàng vung lên, gạt bàn tay đang nắm chặt vạt áo của mình. Tay phải chắc chắn chạm vào bàn tay Tiêu Tiêu.

Hai bàn tay chạm vào nhau, toàn thân Hoắc Vũ Hạo một luồng ý niệm cuồng bạo theo bàn tay phải Tiêu Tiêu dũng mãnh lao vào cơ thể.

So đấu ý niệm, Hoắc Vũ Hạo không hề sợ. Cho dù cái con Ám Kim Khủng Trảo Hùng ngàn năm kia còn sống, tinh thần lực cũng chẳng so nổi hắn nữa là.

Huyền lão trầm giọng nói:

- Ta bắt đầu đây.

- Được.

Hoắc Vũ Hạo trả lời cực kỳ ngắn gọn, ngồi xuống trước mặt Tiêu Tiêu, điều chỉnh hô hấp, chuẩn bị hấp thu hồn cốt.

Chỉ khiến hắn hơi kinh ngạc một chút, cả Thiên Mộng, Băng Đế cùng tỉnh dậy, nhưng không tên nào ngăn cản hắn, lại cũng không hề khuyên bảo nhắc nhở hắn điều gì, cứ như căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra.

Hồn lực dồi dào nhanh chóng truyền khắp toàn thân, Huyền Thiên Công tập trung hồn lực vào cánh tay phải.

Huyền lão cũng bắt đầu phát ra năng lượng ôn hòa khống chế năng lượng Ám Kim Khủng Trảo đang điên cuồng chạy loạn. Nếu như không có Hoắc Vũ Hạo làm con đường dẫn xuất, có lẽ cộng hưởng cả hai luồng năng lượng sẽ phá nát cánh tay Tiêu Tiêu. Dù sao, năng lực thừa nhận của Tiêu Tiêu vẫn có hạn. Năng lượng Ám Kim Khủng Trảo lúc này bị ép đẩy ra ngoài, chậm rãi chảy vào bàn tay phải Hoắc Vũ Hạo.

Năng lượng cực đại vừa tiến vào bàn tay, Hoắc Vũ Hạo ngay lập tức cảm nhận thống khổ mà Tiêu Tiêu vừa trải qua.

Năng lượng nóng bỏng điên cuồng đánh phá bừa bãi, như vô số hỏa diễm loạn đao cắt ngang cắt dọc bàn tay. Cô thể Hoắc Vũ Hạo run rẩy một hồi, nhưng rất nhanh hắn cũng ổn định lại thân thể của mình.

Trước đó tình thế cấp bách khiến hắn quyết định bất chấp tất cả. Hắn biết rõ, nếu bản thân mình cũng giống Tiêu Tiêu không chịu nổi năng lượng cực đại này, có Huyền lão bên cạnh, nhiều nhất mình chỉ bị phế đi một bàn tay mà thôi, chứ không giống Tiêu Tiêu phải mất cả cánh tay. Phân tích hai cái hại, hắn lấy tư cách tiểu đội trưởng trong ba người, đồng thời với tư cách đồng đội, mà hắn lại là kẻ duy nhất trước mắt có thể giúp đỡ Tiêu Tiêu giải quyết nan đề, hắn cam lòng trở thành người hi sinh.

Nhưng hắn cũng khá tin tưởng bản thân. Ban đầu Hoắc Vũ Hạo đánh giá, năng lượng Ám Kim Khủng Trảo chẳng lẽ có thể so sánh với phong ấn thân cốt của Băng Bích Đế Hoàng Hạt được sao? Thống khổ kinh khiếp như vậy bản thân cũng đã trải qua rồi, cái Ám Kim Khủng Trảo 2000 năm này tính là gì chứ? Nếu thật sự không được, Băng Đế cũng sẽ trợ giúp mình. Hiện tại hắn chỉ mới sử dụng năng lực chính bản thân.

Trước mắt cho thấy, Hoắc Vũ Hạo quyết định hết sức chính xác. Hắn có tu vi Huyền Ngọc Thủ cao hơn Tiêu Tiêu xa. Khi năng lượng điên cuồng tàn phá, bàn tay phải của hắn tản mát một tầng ngọc sáng bóng, ép luồng năng lượng này ở yên trong bàn tay mình, không cho nó tràn ra ngoài.

Không chỉ có thế, Hoắc Vũ Hạo còn hoán đổi vũ hồn sang trạng thái Băng Bích Đế Hoàng Hạt. Băng Bích Đế Hoàng Hạt thân cốt, Băng Bích Hạt tả tí cốt thấp thoáng cũng tản ra ánh sáng xanh biếc. Ánh sáng dần rõ ràng mạnh mẽ xuyên thấu cơ bắp, làn da như ẩn như hiện.

Khí tức Ám Kim Khủng Trảo dù sao cũng là tới từ Ám Kim Khủng Trảo Hùng. Theo huyết mạch hồn thú, Ám Kim Khủng Trảo Hùng mặc dù cường đại, nhưng cũng không cao hơn Băng Bích Hạt nhất mạch bao nhiêu. Huống chi Hoắc Vũ Hạo vốn có võ hồn Băng Bích Đế Hoàng Hạt, khí tức huyết mạch tỏa ra cũng không bị nó áp đảo. Hoắc Vũ Hạo lúc này cũng không do dự trực tiếp phát động Băng Đế Ngao.

Tiêu Tiêu không hề chuẩn bị kỹ như Vũ Hạo, hơn nữa nàng cũng không có hồn kỹ tăng cường năng lực bàn tay, còn Hoắc Vũ Hạo lại có nhiều! Băng Đế Ngao phát ra, áp lực trên bàn tay Hoắc Vũ Hạo giảm rõ rệt. Bên trong bàn tay vẫn phải chịu thống khổ vạn đao loạn trảm nhưng năng lượng kia hoàn toàn không có cách nào lan ra nơi khác. Ám kim sắc chảy xuôi. Những hạt kim cương Băng Đế Ngao sáng chói cũng xuất hiện.

Kim cương không màu trong suốt. Hào quang Ám Kim Khủng Trảo chiếu xuống, cả bàn tay phải của Hoắc Vũ Hạo đều trở nên chói lòa.

Huyền lão nhãn lực cực cao, nhìn thấy cảnh này đôi mắt sáng rực rỡ, trong lòng thầm mừng rỡ, có hi vọng rồi.

Không có nhận xét nào: