Trang

Tìm kiếm

2 thg 5, 2013

Chương 242: Kỳ tập Giang Lăng - Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

 Mục lục
==============================
Lưu Biểu, Trần Kỷ, Hứa Công ba lộ liên quân rốt cuộc cũng tiến tới Vũ Quan.

Lý Túc chỉ huy mấy trăm kỵ binh xuất quan nghênh tiếp, Lưu Biểu vội vàng giục ngựa tiến lên hỏi: "Lý Túc tiên sinh, Lý Thôi tướng quân đâu?"

Lý Túc nói: "Đang ở trong quan đốc chiến".

Lưu Biểu hỏi: "Cục diện thế nào?"

Lý Túc nói: "Tình hình hoàn toàn không ổn, hai ngàn viện quân của Mã nghịch tặc đã từ Hàm Cốc quan tới nơi, hơn nữa doanh luỹ Quan Trung nhiều rừng, nhai đạo hẹp, bất lợi cho kỵ binh đột kích, quân ta liên tiếp bị đẩy lui, Vũ Quan lại đã lọt vào tay phản quân. Nếu viện quân của ba vị đại nhân tới trễ một lúc thôi thì e rằng quân ta sẽ phải bỏ quan ải".

"Không còn thời gian nữa" Lưu Biểu hít sâu một hơi, hắn quay đầu nhìn Trần Kỷ, Hứa Cống và tướng sĩ bản bộ quát to: "Trần Kỷ, Hứa Cống, nhị vị tướng quân ở bên ngoài quan ải tiếp ứng. Các tướng Kinh Châu chỉ huy quân mã bản bộ theo bản quan đoạt lại quan ải. Giết".

Không thể trách Lưu Biểu chủ quan, càng không thể trách Khoái Việt tính sai.

Bởi vì hai người căn bản không ngờ Mã đồ phu dám bỏ Dĩnh Xuyên và đại quân Tây Lương, chỉ dẫn tám ngàn quân thiết kỵ tới Vũ Quan.

Lưu Biểu vừa ra lệnh, binh sĩ Kinh Châu reo hò xông vào quan ải. Lưu Biểu cùng Khoái Việt và Nguỵ Hoà, Vương Uy và các bộ tướng Kinh Châu tiền hô hậu ủng xông vào quan ải thì thấy trong quan ải khói lửa bốc ngút trời, Lý Thôi cùng quân Lương Châu thủ hạ đang đánh nhau loạn xì ngầu với quân Lương Châu của Mã Dược. Tiếng binh khí va chạm nhau và tiếng ngựa hí vang vọng khắp đất trời.

Thế nhưng Khoái Việt nhanh chóng phát hiện có điều gì đó không ổn. Dù quang cảnh bên trong quan ải rất náo động nhưng một lúc lâu rồi vẫn không thấy bất kỳ tên lính nào ngã xuống. Những binh lính Lương Châu này dù đang liều mạng chém giết nhưng cũng giống như chơi đùa với nhau.

"Chúa công chậm đã" Khoái Việt vội vàng giục ngựa tiến lên trước mặt Lưu Biểu, kéo cương ngựa Lưu biểu la lên: "Hình như có điều gì không đúng".

"Hả?" Lưu Biểu hoang mang nhìn Khoái Việt hỏi: "Di Độ đã phát hiện ra chuyện gì?"

Chỉ trong chốc lát đã có hơn hai ngàn binh sĩ Kinh Châu hùng dũng tiến vào quan ải, đứng chen chúc nhau như niêm cối ở khoảng đất trống sát chân tường quan ải. Hai đạo quân Lương Châu đang điên cuồng chém giết đột nhiên dừng lại như quỷ dị sau đó chúng bắt đầu lập thành đội ngũ. Lưu Biểu, Khoái Việt cùng với tất cả binh sĩ Kinh Châu giật mình quan sát kỹ. Hai đạo quân mới rồi còn đang chém giết nhau đã lập thành một đội ngũ thống nhất với nhau. "Không hay rồi" Khoái Việt hét to: "Chúa công, chúng ta trúng kế rồi".

"Giết!".
"Giết!".
"Giết!".

Khoái Việt vừa nói dứt lời, âm thanh hô hào chém giết nổi lên bốn phía, vô số quân cung thủ Tây Lương xuất hiện trên tường thành quan ải cùng với xông ra từ hai bên quân doanh dọc theo con phố dài. Vô số mũi tên sắc bén đã nhằm vào quân lính Kinh Châu đang đứng chen chúc với nhau. Ngạp lập tức cơn mưa tên bắn chụm bay xuống nhắm vào quân Kinh Châu.

Trong tiếng kêu gào thảm thiết không ngừng vang lên binh lính Kinh Châu giống như cỏ dại bị phạt ngang ngã gục xuống hàng loạt.

"Mau, bảo vệ chúa công" Mãnh tướng Kinh Châu Nguỵ Hoà hét to một tiếng rồi hắn giục ngựa tới chắn trước người Lưu Biểu, trường đao trong tay hắn múa xoay tròn đến độ nước mưa cũng không lọt, hàng loạt tên bắn chụm đều rơi xuống. Hắn nhìn binh lính Kinh Châu ở bên cạnh quát to: "Hậu quân chuyển thành tiền quân. Rút lui, mau rút lui ra ngoài quan ải".

"Dát dát dát..."

Âm thanh chói tai vang lên, cánh cửa quan nặng ngàn cân chậm rãi hạ xuống. Hai tên binh lính Kinh Châu cường tráng hét lên một tiếng xông tới, chúng cố gắng đẩy cánh cửa lên nhưng dưới sức nặng ngàn cân, cả hai tên lính không ngừng hạ thấp người xuống đất, chỉ trong chốc lát hai tên lính người đầm đìa mồ hôi gần như quỳ dạp trên mặt đất.

"Ta tới đây" Nguỵ Hoà nhảy xuống ngựa. Hai tay hắn nâng cánh cửa ngàn cân, hét to: "Lên".

Cánh cửa quan nặng nề lập tức bị đẩy lên, rốt cuộc Lưu Biểu được các bộ tướng Kinh Châu hộ vệ cũng chạy thoát ra ngoài quan ải. Một tên tiểu tướng trẻ tuổi thúc ngựa chạy tới bên Nguỵ Hoà, lớn tiếng nói: "Phụ thân! Chúa công đã rút ra ngoài quan ải. Chúng ta cũng mau đi thôi".

"Khoái Việt tiên sinh vẫn ở bên trong quan, ta không thể ra" Nguỵ Hoà nói rồi hắn nhìn tên tiểu tướng quát to: "Diên nhi, con mau đi hộ vệ sự an toàn của chúa công. Nhớ kỹ Nguỵ gia chúng ta chịu ân trọng như núi của chúa công. Con nhất định phải bảo vệ chúa công an toàn về Tương Dương".

Tên tiểu tướng nói: "Phụ thân yên tâm, chỉ cần hài nhi còn sống, tuỵêt đối hài nhi sẽ không để nghịch tặc Lương Châu chạm tới một sợi tóc của chúa công".

"Ừ" Nguỵ Hoà gật đầu, hắn quát to: "Mau đi".

"Hài nhi đi!".

Tên tiểu tướng ôm quyền lạy tạ Nguỵ Hoà rồi giục ngựa chạy đi.

"Hưu!'.

Viên tiểu tướng vừa mới giục ngựa chạy đi, một mũi lang nha tiễn to bằng ngón tay cái xé gió lao tới. Phốc một tiếng vang lên đã xuyên thủng cổ họng Nguỵ Hoà, Nguỵ Hoà hét lên một tiếng đau đớn. Hai tay bất lực buông xuống. Lập tức cánh cửa quan nặng nề đổ sập xuống, biến thân hình cao lớn của Nguỵ Hoà thành hai đoạn. Một đoạn ở bên ngoài quan, một đoạn ở bên trong quan ải.

Đáng thương thay còn có Khoái Việt và bốn trăm binh lính Kinh Châu không kịp chạy ra ngoài quan ải, toàn bộ trở thành tù binh của quân Lương Châu ở trong quan ải.

Lưu Biểu dẫn tàn quân Kinh Châu hợp quân với Trần Kỷ và Hứa Cống, đại bại chạy lui một mạch ba mươi dặm về hướng nam mới dám dừng lại nghỉ ngơi, hồi phục. Kiểm kê lại phát hiện một vạn đại quân đã thiệt hại hơn phân nửa, trong đó có khoảng hơn hai ngàn quân chết dưới cơn loạn tiễn của quân Lương Châu và khoảng hơn ba ngàn quân chết do giẫm đạp lên nhau.

Điều càng làm Lưu Biểu lo sợ bất an chính là Khoái Việt, Nguỵ Hoà cả hai đều không có trong đám tàn quân.

"Di Độ đâu?" Lưu Biểu nhìn quanh tướng sĩ Kinh Châu nôn nóng hỏi: "Chư vị tướng quân có thấy Di Độ không?"

Chúng tướng đều không biết nói gì, mới rồi mọi người lo sợ bỏ chạy trối chết, làm gì còn thời gian lo nghĩ tới người khác đây? Lưu Biểu đang hoảng loạn bất an thì chợt thấy có một viên tiểu tướng thân mặc quần áo tang (đâu ra mà thay nhanh vậy?), mắt hổ rưng rưng, từ phía Vũ Quan giục ngựa chạy như bay tới. Điều làm cho Lưu Biểu cùng chư tướng cảm thấy không khỏi khiếp sợ chính là trên lưng viên tiểu tướng có một nửa thi thể. Đó chính là thi thể của Hoành Thuỷ Giáo uý Nguỵ Hoà.

Viên tiểu tướng nọ giục ngựa tới trước mặt Lưu Biểu khóc nói: "Chúa công, phụ thân tiểu nhân đã chết trận rồi".

"Ai" Lưu Biểu lắc đầu thở dài, hắn nhìn viên tiểu tướng nói: "Nguỵ Diên, bắt đầu từ hôm nay ngươi chính là Hoành Thuỷ Giáo uý, người hãy thống lĩnh bộ hạ cũ của phụ thân ngươi đi".

Nguỵ Diên nức nở nói: "Nguỵ Diên lĩnh mệnh".

"Ô ô ô..."

Nguỵ Diên vừa nói xong, khắp nơi xung quanh đột nhiên vang lên tiếng kèn hiệu thâm trầm. Lưu Biểu hoảng hốt rùng mình một cái, hắn sợ hãi nói: "Cái…kèn lệnh ở đâu vậy?"

"Chúa công mau nhìn phía tây bắc" Đại tướng Hàn Huyền đột nhiên kêu to. "Kỵ binh, kỵ binh Tây Lương".

"Cái…cái gì?"

Lưu Biểu hít một hơi dài, vội vàng quay đầu nhìn, quả nhiên phía tây bắc bụi bốc lên cuồn cuộn. Một toán quân kỵ binh Tây Lương đông nghịt tràn ngập khắp núi đồi đang xông tới. Chạy trước là một viên Đại tướng đang giục ngựa, vung thương quát to: "Tây Lương Hồ Xích Nhi phụng mệnh chúa công chờ ở đây cung kính bồi tiếp đã lâu".

Nguỵ Diên phẫn nộ, hắn nghiến răng nhìn Lưu Biểu nói: "Chúa công chớ lo lắng. Tiểu nhân sẽ đoạn hậu".

"Lại… lại trúng mai phục!" Lưu Biểu xót xa than thở. Hắn vội vàng la lên: "Hàn Huyền ở đâu? chỉ huy một nửa binh mã cùng Nguỵ Diên đoạn hậu. Các chư tướng còn lại chỉ huy binh mã bản bộ cấp tốc rút lui về Nam Hương".

Bởi vì việc đoạt quan thất bại, tinh thần binh sĩ liên quân xuống rất thấp. Quân không còn ý chí chiến đấu, hơn nữa trên đường rút lui liên tiếp bị Hồ Xích Nhi, Vương Phương, Lý Mông chỉ huy thiết kỵ Tây Lương tập kích. Quân mã Kinh Châu của Lưu Biểu thiệt hại vô cùng nghiêm trọng. Cuối cùng chỉ còn hơn một ngàn quân mã chạy về tới đại doanh ở Nam Hương. Quân mã của Trần kỷ, Hứa Cống cũng không hơn gì so với Lưu Biểu, lúc này cũng chỉ còn trơ trọi mấy người xung quanh.

May mắn là ở trong đại doanh ở Nam Hương vẫn còn có Khoái Lương và hai ngàn quân mã Kinh Châu.

Đại doanh của liên quân hoàn toàn yên tĩnh. Một cây đại kỳ có chữ "Lưu" treo ở trước cửa đại doanh đang phần phật tung bay trong gió.

"Hô…" Lưu Biểu thở phào nhẹ nhõm. Hắn vỗ vỗ trán, nói vẻ nhẹ nhõm: "Rốt cuộc cũng đã quay về".

Lưu Biểu quay nhìn hơn một ngàn tàn binh ở phía sau. Phần lớn chúng cả người nhuốm máu, sắc mặt thê lương, đồ quân nhu mang theo trong quân đã sớm vất đi hết. Thậm chí có rất nhiều tướng sĩ vì bỏ chạy trối chết cũng đã vứt bỏ cả binh khí tuỳ thân cùng khôi giáp của mình. Nhìn cảnh tàn binh bại tướng điêu tàn đó, Lưu Biểu không khỏi thở dài, bi thương, chẳng lẽ đây chính là tinh binh Kinh Châu mà bản thân mình vẫn từng kiêu ngạo, tự hào đây ư?

Đại tướng Lưu Độ giục ngựa tới trước cửa đại doanh, giơ roi ngựa quát to: "Hãy mau vào bẩm với Khoái Lương tiên sinh, chúa công đã dẫn đại quân quay về, bảo ông ta mau mau ra nghênh đón chúa công. Mau đi".

"Hưu!".

Một âm thanh thê lương rít lên trả lời câu nói của Lưu Độ, hàn quang vừa loé Lưu Độ đã kêu lên một tiếng thảm thiết rồi ngã nhào xuống ngựa. Lưu Biểu, Hàn Huyền, Hứa Cống, Trần Kỷ thấy thế kinh hoảng, vội vàng nhìn xem thì Lưu Độ đã sớm tuyệt khí bỏ mình, trên cổ họng của hắn có cắm một mũi lang nha tiễn to bằng ngón tay cái.

"Oanh!"

Cây đại kỳ treo trước cửa đại doanh đang tung bay trước gió đột nhiên đổ ầm xuống đất.

Một cây huyết sắc đại kỳ xuất hiện trên không trung. Trên mặt lá cờ đỏ, thê lương như màu máu có thêu hình một cái đầu sói hung tợn, nhe nanh múa vuốt, đằng đằng sát khí.

"Hống…".
"Hống…".
"Hống…".

Trong đại doanh vốn vô cùng yên tĩnh đột nhiên nổi lên âm thanh hỗn loạn, quân Lương Châu động nghịt như kiến từ trong doanh trướng xông ra. Cánh cửa đại doanh cũng ầm ầm mở ra một viên Đại tướng mặc kim giáp được mấy ngàn thiết kỵ Tây Lương hộ tống giục ngựa phóng thẳng ra ngoài, thẳng tới cách chỗ quân Kinh Châu đang nghỉ chân khoảng hơn một tầm tên.

Lưu Biểu hoảng sợ tới vỡ mật. Hắn sững sờ nhìn cảnh tượng quỷ dị trước mắt, lắp bắp nói: "Cái… kia…đã xảy ra chuyện gì?"

Nhưng rồi Lưu Biểu nhanh chóng hiểu chuyện gì đã xảy ra khi hắn nhìn thấy Khoái Lương. Lúc này Khoái Lương đang bị trói gô cổ trên một cỗ tù xa đang được đẩy ra khỏi cổng đại doanh. Khoái Lương nhìn thấy Lưu Biểu, không nhịn được hắn khóc nói: "Chúa công, Khoái Lương vô năng không thể bảo vệ đại doanh, không thể bảo vệ đại doanh, ôi…".

Cả người Lưu Biểu run rẩy, kinh hồn bạt vía, hắn khẽ lẩm bẩm: "Tử Nhu? Tử Nhu! cái này…".

Lưu Biểu vốn không giỏi dùng binh đã bị Mã Dược dùng liên hoàn kế đánh cho tan tác như đi lạc vào cõi mộng.

Mã Dược giục ngựa đi tới trước trận, hắn giơ roi chỉ Lưu Biểu quát to: "Lưu Biểu, có nhận ra ta không?"

"Mã… Mã Dược?"

Giờ khắc này Lưu Biểu thực sự sợ hãi.

"Ha, ha, ha" Mã Dược ngửa mặt lên trời cười một tràng dài rồi hắn lớn tiếng nói: "Lưu Biểu, người là đồ phế vật. Ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi!".

"Rút lui, mau rút lui về Tương Dương".

Mã Dược vừa nói xong, Lưu Biểu đã gào lên đầy thê lương rồi hắn lập tức quay ngựa ra roi chạy loạn không theo một hướng nào cả. Trong lúc tinh thần hoảng hốt Lưu Biểu lại giục ngựa chạy theo hướng Vũ Quan. Nhìn thấy Lưu Biểu cuống cuồng, dáng vẻ hoảng sợ bỏ chạy, Mã Dược cùng bộ tướng phía sau phá lên cười.

Lý Túc giục ngựa lại gần, hắn khẽ nói: "Chúa công, lúc này nếu dẫn quân truy đuổi, chắc chắn chúng ta sẽ giết được Lưu Biểu".

"Không" Mã Dược lập tức xua tay, hắn lắc đầu nói: "Giết Lưu Biểu trăm đường hại, không có lợi. Người trí dũng không bao giờ làm như vậy".

"Dạ" Lý Túc vội vàng cúi đầu, hắn cười xu nịnh: "Chúa công mưu kế sâu xa, tiểu nhân không bì kịp. Hì, hì".

Mã Dược cười nhạt, chẳng buồn nói gì. Lúc này hắn muốn giết Lưu Biểu có thể nói dễ dàng như trở bàn tay nhưng hiện tại Mã Dược thực sự không muốn giết Lưu Biểu. Hắn muốn giữ lại Lưu Biểu và hơn một ngàn tàn quân Kinh Châu chạy về Tương Dương, chúng sẽ có nhiệm vụ tuyên truyền uy phong của quân thiết kỵ Tây Lương. Có thể nói đó là trăm cái lợi, không có chút điều hại. Các cánh quân kỵ binh Tây lương cùng tiến tới đại doanh Nam Hương hội quân với Mã Dược, các cánh quân đã thu được vô số chiến lợi phẩm, lương thảo, khí giới nhiều vô kể.

Trong trung quân đại trướng, ánh mắt Mã Dược nhìn khắp đại trướng một lượt, hắn lớn tiếng nói: "Chư vị tướng quân đều rất khổ cực. Chúng ta đã đánh một trận rất đẹp. Đánh vì uy phong của quân đoàn thiết kỵ Tây Lương chúng ta. Đánh vì ý chí của người đàn ông Lương Châu chúng ta. Quân Kinh Châu là đám binh lính mặc váy vừa nghe thấy chúng ta đã sợ vỡ mật bỏ chạy".

"Ha ha ha..."

Các chư tướng đều thích chí cười rộ lên. Đột nhiên trong lúc đó chúng nhận ra chỉ khi ở dưới trướng Mã đồ phu chúng mới được dẫn quân đánh giặc sảng khoái như vậy. Trước kia bọn chúng là thủ hạ của Đổng Trác, Quách Dĩ, Lý Thôi cũng mang binh đánh giặc nhưng không bao giờ chúng có những trận đánh sảng khoái như vậy. Đây mới là uy phong đích thực của quân đoàn Tây Lương.

"Thế nhưng…" Mã Dược đột nhiên đổi giọng, hắn nói tiếp: "Hiện tại vẫn chưa phải là lúc luận công ban thưởng".

'Chúa công có việc gì cứ nói thẳng ra để các huynh đệ đi làm. Các huynh đệ sẽ đi làm ngay" Hồ Xích Nhi không để lỡ thời cơ hắn tiến lên một bước, vung hai cánh tay cường tráng lên, mạnh mẽ nói: "Chỉ cần chúa công ra lệnh một tiếng, mạt tướng dám dẫn thiết kỵ bản bộ đánh thẳng tới Tương Dương, chém cái đầu chó của Lưu biểu dâng lên chúa công".

"Chúa công người hãy ra lệnh đi. Mạt tướng chờ mệnh lệnh của chúa công, quyết không từ nan".
"Đúng, chỉ cần chúa công ra lệnh, cho dù trong bể nước, biển lửa nếu mạt tướng cau mày, nhăn trán thì không coi là hán tử Lương Châu".
"Nói rất hay! Mấy năm nay quân Tây Lương chúng ta bị quân Quan Đông đánh tan tác. Từ rất lâu rồi chúng ta không được thống khoái như vậy. Chỉ dựa vào điểm này mạt tướng nguyện bán cái thân trăm cân thịt này cho chúa công".

Buổi nói chuyện của Mã đồ phu cuối cùng giống như một mồi lửa ném vào đống củi khô. Trong khoảnh khắc tâm trạng tướng sĩ Lương Châu vốn bị đè nén lâu nay bùng lên như một ngọn lửa. Bọn họ là những hán tử tây bắc không biết chữ, cũng không có văn hoá. Nếu giảng đạo lý, giảng giải nhân nghĩa, giảng giải nhân nghĩa của bậc thánh hiền với bọn họ cũng chỉ như đàn gảy tai trâu.

Khi là thủ hạ của Quách Dĩ, Lý Thôi bọn họ tự do làm theo thói quen. Nếu như ngay lập tức dùng quân kỷ nghiêm khắc cai quản bọn họ sẽ chỉ khiến cho bọn họ bất mãn, thậm chí có thể làm cho bọn họ bất ngờ làm phản.

Thế nhưng tất cả những điều này hoàn toàn không khó gì với Mã đồ phu.

Năm đó Mã đồ phu có thể huấn luyện biến một đội quân nông dân hiền lành chất phác thành một đội quân hổ lang. Hôm nay hắn hoàn toàn có thể biến một đám loạn quân trở thành một đội quân tinh nhuệ, cứng rắn như sắt thép.

Kỳ thật bí quyết của Mã đồ phu có thể nói thẳng ra là không đáng một xu. Tất cả chỉ có hai chữ: Tâm huyết. Chỉ cần hắn có thể kích thích tâm huyết của bọn hán tử này sau đó lại để cho tâm huyết của bọn họ tự do bộc phát một cách thoả thê thì hắn có thể thu được nhân tâm của bọn họ. Bọn họ sẽ một mực trung thành và tận tâm với hắn.

"Binh".

Mã Dược đấm một quyền xuống trác án, hắn lạnh lùng nói: "Phó Tiếp, Hồ Xích Nhi nghe lệnh'.

"Có mạt tướng".

Hồ Xích Nhi, Phó Tiếp đồng thanh trả lời,

Mã Dược rút ra một cây lệnh tiễn ném hướng tới Phó Tiếp, hắn mạnh mẽ nói: Phó Tiếp làm chủ tướng, Hồ Xích Nhi là phó tướng chỉ huy năm ngàn kỵ binh nói phóng lên là ba vạn đi theo quan đạo, gióng trống khua chiêng đánh tới Tương Dương. Nhớ kỹ mỗi ngày chỉ tiến có ba mươi dặm khi nào tới phía bắc cách Tương Dương ba mươi dặm hãy lập tức quay lại, rút thẳng về Vũ Quan, không được để xảy ra sai sót gì".

"Tuân lệnh".

Phó Tiếp tiếp nhận lệnh tiễn, hắn ôm quyền trả lời. Mã Dược lại rút ra một lệnh tiễn khác hắn trầm giọng nói: "Lý Mông, Vương Phương nghe lệnh".

Lý Mông, Vương Phương bước ra khỏi hàng, dõng dạc nói: "Có mạt tướng".

"Dẫn hai ngàn kỵ binh, một người ba ngựa, cải trang thành quân Kinh Châu ngay trong đêm nay vượt qua sông Hán Thuỷ đi về hướng nam, vượt qua Cảnh Sơn, Kinh Sơn Nam Lộc, theo đường bộ tập kích Giăng Lăng" Mã Dược vung tay nói: "Việc tập kích đánh chiếm Giang Lăng có thể thành công hay không liên quan trực tiếp tới việc sinh tử tồn vong của quân ta. Nhị vị tướng quân không được bất cẩn".

Lý Mông, Vương Phương kích động nói: "Xin chúa công yên tâm. Bọn mạt tướng nhất định không làm nhục mệnh".

"Cú Đột, Lý Túc".

"Có mạt tướng".

"Dẫn theo kỵ binh bản bộ theo bản tướng quân tập kích chiếm cảng Tây Lăng, cướp thuyền của thuỷ quân Kinh Châu".

"Tuân lệnh".

Cuối cùng Mã Dược vung tay quát to: "Lên đường".

Chư tướng ầm ầm lĩnh mệnh rời đi.
...
Uyển Thành, Bạch Long Than, đại trướng trung quân của Tào Tháo.

Năm Kiến An thứ tư sắp qua đi, một năm mới sắp đến, cả vùng Nam Dương cũng trở nên ngày một lạnh hơn nhưng thám mã mật báo hướng Nghi Dương vẫn không có động tĩnh gì. nửa tháng trước vẫn còn hơn một ngàn kỵ binh Tây Lương xuôi nam cướp bóc nhưng hiện tại ngay cả tin tức của toán kỵ binh nhỏ bé này cũng không có.

Một người xưa nay luôn điềm tĩnh như Tào Tháo cũng không còn ngồi yên được nữa. Nếu như Mã đồ phu thực sự muốn dẫn binh tập kích hậu phương liên quân thì đáng ra đã phải có động tĩnh rồi. Chẳng lẽ Phụng Hiếu tính lầm, Mã đồ phu cũng không có ý định mang binh thần tốc tập kích hậu phương. Hay phán đoán của mình sai, Mã đồ phu không đi theo con đường qua Uyển Thành này.

Ngày cuối cùng của Kiến An năm thứ tư Hán Hiến Đế, rốt cuộc Tào Tháo cũng nhận được tin tức làm cho hắn vô cùng kinh hãi.

Quách Phụng Hiếu không tính sai, Mã đồ phu thực sự có mang quân tập kích thế nhưng phán đoán của Tào Tháo thực sự đã sai lầm. Đại quân của Mã đồ phu thực sự không đi theo con đường Uyển Thành. Hắn đã đi theo đường Vũ Quan mà Tào Tháo đã cho rằng hoàn toàn không xảy ra.

"Không thể nào. Tuyệt đối không thể nào" Tào Tháo không tin hét to: "Mã đồ phu sao có thể đi Vũ Quan chứ?"

"Chúa công, đó là sự thật" Trình Dục trầm giọng nói: "Lý Thôi đã toàn quân đầu hàng. Lưu Biểu, Hứa Cống, Trần Kỷ đã đại bại quay về Tương Dương. Hiện tại Mã đồ phu tụ tập ba vạn đại quân đang tiến theo quan đạo khí thế cuồn cuộn tiến đánh Tương Dương. Lưu Biểu đã cấp báo Thái Thú các quận Giang Hạ, Giang Lăng, Trường Sa, Linh Lăng, Vũ Lăng khởi binh cứu viện'.

"Nói như vậy thì Mã đồ phu thực sự tiến quân theo đường Vũ Quan sao?" Đôi mắt ti hí của hắn đang nhắm lại đột nhiên mở ra, vẻ âm trầm xuất hiện trong ánh mắt chỉ một thoáng rồi biến mất. Hắn nghiêm giọng nói: "Quả thực không hổ là Mã đồ phu. Lần nào làm việc cũng không như dự đoán của người khác. Quả thực xứng đáng với cái danh xưng: Xảo quyệt như hồ. Ha, ha. Hay".

Trình Dục gật đầu, ánh mắt hắn lộ vẻ vui mừng, hắn bái phục nhất Tào Tháo ở điểm này. Vô luận dù có gặp bao nhiêu khổ đau cùng khó khăn, nguy hiểm, Tào Tháo cũng không bao giờ nản lòng. Phải nhớ muốn thành đại nghiệp ở cái thời loạn thế này nhất định phải có ý chí bất khuất, thắng thua không quan trọng.

"Chúa công, kế hoạch phục kích Mã đồ phu lần này ở Uyển Thành đã hoàn toàn thất bại" Trình Dục nói. "Hiện tại quân ta có hai lựa chọn. Một là tiến về phía bắc Nghi Dương cùng phối hợp với cánh quân của Công Lộ đại nhân, hai mặt giáp công lấy Lạc Dương, làm như vậy có thể tạo nên áp lực rất lớn lên Lạc Dương, khiến cho quân đoàn quân Lương Châu trấn thủ Hổ Lao quan rơi vào tình thế hiểm nghèo. Dưới tình thế đó Độc sĩ Giả Hủ có thể sẽ lui quân toàn diện, dùng tinh binh mãnh tướng trấn thủ Hổ Lao quan sau đó tập hợp đại quân xuất toàn lực tiến đánh quân ta. Thứ hai chúng ta có thể lấy danh nghĩa Thiên Tử tiến binh vào Kinh Châu, trợ giúp Lưu Biểu tiêu diệt quân phản nghịch Mã đồ phu thế nhưng Lưu Biểu là người lòng dạ hẹp hòi, tính đa nghi, rất có thể sẽ từ chối ý định xuất binh của chúa công".

"Không đúng" Tào Tháo lắc đầu nói: "Chúng ta còn có lựa chọn thứ ba".

"Hả?" Trình Dục vội hỏi: "Lựa chọn thứ ba là gì?"

Vẻ âm trầm loé ra trong đôi mắt ti hí của Tào Tháo, hắn nhìn Trình Dục nói: "Trọng Đức. Nếu như người là Mã đồ phu, sau khi xuất binh ra khỏi Vũ Quan đánh tan liên quân nam lộ, tiếp theo ngươi sẽ làm gì?"

Trình Dục suy nghĩ một lát rồi nói: "Binh mã của Mã đồ phu đều là kỵ binh trong khi đó Kinh Châu kênh rách chằng chịt, rất bất lợi cho kỵ binh hành động. Sau khi lấy được Nam Hương lại tiếp tục xuôi nam lấy Tương Dương, Giang Lăng có thể nói là tự đi vào chỗ diệt vong. Nếu thuộc hạ là Mã đồ phu, nhất định đại quân tấn công Tương Dương sẽ chỉ là hư chiêu. Ý đồ thực sự sẽ là vượt qua sông Đán, sông Dục ở hướng đông, từ chỗ giao nhau của quận Nam Dương và quận Giang Hạ tiến thẳng vào quận Nhữ Nam. Kể từ đây chẳng những có thể quấy đảo ở vùng trung bộ Trung Nguyên, tạo nên cơn sóng dữ mà còn có thể uy hiếp trực tiếp con đường vận lương của ba mươi vạn liên quân chúng ta. Có thể nói là rất ác độc".

"Không" Tào Tháo lắc đầu nói: "Mỗi lần hành động Mã đồ phu đều làm ngoài dự kiến của người khác vậy chúng ta tuỵêt đối không thể suy nghĩ theo lẽ thường. Trọng Đức cho là xuôi nam lấy Tương Dương, Giang Lăng là tự chuốc lấy diệt vong nhưng Mã đồ phu chắc chắn không nghĩ như vậy. Những việc người khác không làm được Mã đồ phu làm được. Kể từ khi khởi binh ở Nam Dương, Mã đồ phu mang tới cho chúng ta hết ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, chẳng lẽ còn ít sao?"

Trình Dục hỏi nhỏ: "Theo như chúa công nói Mã đồ phu thực sự xuôi nam tiến đánh Tương Dương sao?"

"Không, tấn công chính diện chưa bao giờ là phong cách của Mã đồ phu" Tào Tháo nói: "Vì thế đại quân tấn công Tương Dương có thể chỉ là nguỵ trang. Mục đích đơn giản chỉ là hư trương để quân của Lưu Biểu nhìn thấy. Nếu Tháo dự liệu không sai, mục địch thực sự của Mã đồ phu chính là xuôi nam bất ngờ tập kích một cảng sông nào đó, thậm chí có thể trực tiếp tập kích lấy Giang Lăng".

"Bước tiếp theo?"

"Sau đó tập trung một đội thuyền lớn. Chiêu mộ hoặc cưỡng ép một số lượng lớn thuyền phu. Trước khi thuỷ quân Kinh Châu kịp phản ứng chúng sẽ xuôi theo dòng sông xuống lấy Giang Đông" tào Tháo nói liền một hơi. Hắn vỗ tay vào bản đồ rồi trầm giọng nói: "Nơi này! Thiết kỵ của Mã đồ phu nhất định sẽ một lần nữa lên bờ ở chỗ này".

"Dương…Dương Châu, quận Nghiễm Lăng?"

"Đúng. Quận Nghiễm Lăng, Dương Châu. Mã đồ phu nhất định sẽ lên bờ ở đây" Tào Tháo trầm giọng nói. "Lên bờ ở quận Nghiễm Lăng kỵ binh của Mã đồ phu có thể tiến nhanh lên phía bắc, có thể đánh lấy vùng trung bộ Từ, Dương. Một khi thiết kỵ Lương Châu lướt qua cả vùng Từ Dương sẽ rơi vào cảnh trăm họ lầm than, thành trì bị phá huỷ, lương thực trong các kho lương ở các châu, quận sẽ bị cướp, đốt sạch, hầu như không còn gì. Khi đó thì các lộ chư hầu Từ, Dương sẽ tự lui binh để bảo vệ mình. Liên quân sẽ không đánh mà bại".

"Dục đã hiểu" Ánh mắt Trình Dục trở nên vô cùng âm trầm, hắn nhìn Tào Tháo nói: "Dục đã biết nên làm thế nào".

Tào Tháo kêu lên một tiến , mắt lộ sát khí, hắn nghiêm giọng nói: "Hai vạn tướng sĩ đã uống phí một tháng ở Uyển Thành, vẫn không diệt trừ được Mã đồ phu thế nhưng không còn nghi ngờ gì nữa Mã đồ phu chắc chắn sẽ phải nhận cái chết'.

Trình Dục cũng nhe răng cười nói: "Nếu như lúc này Mã đồ phu chạy lên trời thì đó cũng là ý trời".
...
Hứa Chử người đầy mồ hôi xông vào trung quân đại trướng. Hắn không nói không rằng cầm lấy siêu nước ở trên án ngửa cổ uống một hơi rồi mới quệt mồm nhìn Giả Hủ nói: "Quân sư, con bà nó thật sự tà môn. Tại sao mỗi lần kỵ binh của chúng ta hành động, liên quân đã có thể xuất hiện đúng lúc ngăn cản?"

Giả Hủ cau mày hắn vẫn dựa vào án trầm tư suy nghĩ, dường như giả điếc không nghe thấy lời nói của Hứa Chử.

"Quân sư!" Hứa Chử giơ tay trước mặt Giả Hủ hỏi: "Người có nghe mạt tướng nói hay không?"

"Có nghe" Giả Hủ từ từ đứng dậy, hắn lãnh đạm hỏi: "Thiếu tướng quân đã quay về chưa?"

Hứa Chử nói: "Thiếu tướng quân đi vận lương ở Hổ Lao quan vẫn chưa quay lại".

Giả Hủ dùng tay khẽ vỗ trán, một hồi lâu hắn mới thở dài nói: "Xem ra đó là kế sách của Quách Gia, bản quân sư đã chủ quan".

Hứa Chử bối rối nói: "Quân sư, xin chỉ giáo".

Giả Hủ nói: "Mỗi lần liên quân xuất quân nhìn như là chỉ một mục đích rõ ràng nhưng thực ra lại có một thâm ý khác. Tướng quân hãy xem lần này chúng cũng không tiếc bất kỳ giá nào để đoạt lại thành trì. Phần lớn các toàn thành đó phân bố trên quan đạo chủ yếu từ Huỳnh Dương đi Dĩnh Xuyên, Trần Lưu. Mỗi lần quân ta vừa ra khỏi thành liên quân đã lập tức sử dụng phương pháp đốt lửa đưa tin thông báo hướng di chuyển của quân ta, nhanh chóng truyền tới đại bản doanh ở Trường Xã vì thế liên quân mới có thể khống chế quân kỵ của ta, chặn quân ta trước một bước ngay trên đường đi".

Hứa Chử ồ một tiếng hắn gật đầu nói: "A, thì ra là có chuyện như vậy".

Giả Hủ bùi ngùi nói: "Rõ ràng Quách Gia dùng chiến thuật Thiết bích hợp vây. Ý đồ của hắn là dùng binh lực hùng hậu từng bước đẩy lui quân ta về Hổ Lao quan".

Hứa Chử hỏi: "Vậy quân ta nên làm thế nào để phá giải kế sách đó?"

"Lúc này thế thiết bích hợp vây đã thành, không còn cách nào phá giải" Giả Hủ nói: "Nếu chúng ta cứ cố tình phá giải, lúc đó thì lợi bất cập hại".

Hứa Chử nói: "Vậy… vậy phải làm thế nào?"

Giả Hủ nói: "Trọng Khang tướng quân dự định như thế nào?"

Hứa Chử nói: "Một khi là vì mấy toà thành đó thì chẳng phải chúng ta đoạt lại là xong sao?"

Giả Hủ nói: "Quân ta toàn là kỵ binh, không có phương tiện công thành, muốn đoạt lại mấy cái thành trì đó tuyệt không dễ dàng như nói".

Hứa Chử nói: "Dù quân ta không có phương tiện công thành nhưng có chiến thuật tập kích bất ngờ của chúa công".

"Chiến thuật tập kích bất ngờ của chúa công tuy kỳ diệu nhưng cũng chỉ sử dụng được một hai lần, dùng tới lần thứ ba sẽ không còn hiệu quả".

Giả Hủ nói liền một hơi, trong lúc đó hắn còn làm ra vẻ vô ý nhìn vai trái của Hứa Chử. Hứa Chử theo bản năng sờ tay lên vai trái, hắn cười gượng gạo, lúng túng.

Chiến thuật tập kích bất ngờ của Mã Dược chính là để Hứa Chử dùng Lưu tinh truỳ kéo đứt dây thừng của cầu treo sau đó dùng xe thiết giáp phá cổng thành sau đó lại dùng thiết kỵ Tây Lương đoạt thành. Khi mới bắt đầu áp dụng liên quân bất ngờ không kịp đề phòng nên ngay sau thành Huỳnh Dương bị chiếm, liên quân mất liên tiếp mấy thành nữa vào tay quân Lương Châu.

Thế nhưng không lâu sau đó liên quân đã nhanh chóng nghĩ ra phương pháp khắc chế.

Trong một lần công thành., Hứa Chử lại có ý đồ dùng lại chiến thuật cũ, Hạ Hầu Uyên liền dùng bốn tay trường cung bắn chụm ở khoảng cách gần. Một mũi tên xuyên qua mối ghép của trọng giáp xuyên qua vai Hứa Chử. Cũng may mũi tên đó đi hơi cao một chút nên Hứa Chử thoát khỏi tai kiếp. Sau trận chiến đó Giả Hủ liền nghiêm cấm sử dụng chiến thuật tập kích bất ngờ.

"Thế nhưng …" Giả Hủ nhìn Hứa Chử nói tiếp: "Trọng Khang tướng quân có câu nói rất đúng, quân ta tuyệt đối không thể cứ tiếp tục rút quân như vậy, cho dù chúng ta phải rút toàn bộ về Hổ Lao quan cũng phải để cho liên quân trả một cái giá đắt tương xứng. Hơn nữa sau một thời gian chính chiến lúc trước đã tôi luyện sức chiến đấu cho các bộ quân Lương Châu, có thể nói lúc này sức chiến đấu của quân Lương Châu rất cao. Bây giờ chính là lúc quyết chiến một trận với liên quân Quan Đông'.

Hứa Chử phấn chấn nói: "Thật tốt quá. Chử đã sớm trông đợi ngày này".

Đại doanh liên quân.

"Thành công" Quách Gia thở ra một hơi, hắn nhìn Viên Thuật nói: "Phiêu kỵ tướng quân, kế sách Thiết Bích hợp vây của chúng ta đã thành công. Quân Lương Châu không còn cách nào xoay sở nữa, chỉ trong mấy ngày nữa nhất định chúng sẽ rút vào trong Hổ Lao quan".

Viên Thuật vừa vui mừng vừa đố kỵ. Ánh mắt hắn vô cùng phức tạp. Hắn ngượng ngùng nói: "Phụng Hiếu… quả thực là thiên tài".

Quách Gia cười lớn nói: "Đó chỉ là thủ đoạn của bọn đạo chích, không xứng với bậc thanh nhã. Gia nào xứng với lời khen đó của tướng quân".

"Ha, ha…" Viên Thuật giả vờ giả vịt cười nói: "Phụng Hiếu quá khiêm nhường".

Không có nhận xét nào: