Trang

Tìm kiếm

3 thg 5, 2013

Chương 276: Viên Thuật lập quốc - Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Mục lục
==============================
Hứa Chử một tiếng hô hào, một nghìn Trọng Giáp thiết kỵ của Hứa Chử đã gào thét mà lướt qua “Bù nhìn Quan Đông binh”. Ngay lúc này, giọng nói lạnh lùng của Giả Hủ lập tức vang lên trên đài điểm binh.

“Chủ công, mục tiêu tác chiến của Trọng Giáp thiết kỵ là phá hủy ý chí chống cự của quân địch, phá thủng trận liệt bộ binh của quân địch, tiếp theo sẽ tạo thời cơ chiến đấu cho Hậu Tục kỵ binh tấn công, kế tiếp là Lang kỵ doanh của Cú Đột tướng quân, mục tiêu tác chiến của Lang kỵ doanh là giúp mở rộng lỗ hỏng của Trọng Giáp thiết kỵ, khiến quân địch không cách nào tập kết trận hình một lần nữa.”

“Ầm ~~”

Lời Giả Hủ vừa dứt, phía xa xa giáo trường đột nhiên bụi bay mịt mù.

Trong tiếng vó ngựa làm rung chuyển đất trời, một đám kỵ binh đông nghịt đã ào ạt kéo đến. Những kỵ binh này khoác một áo giáp da nhẹ, không mang mũ giáp, trên đầu mỗi người chỉ quấn một sợi dây vải, để mặc mái tóc đen nhánh tung bay phía sau. Sau lưng mỗi kỵ binh còn đeo một cái bầu nỏ, mười mũi tiễn Lang Nha cắm trong bầu đều cao hơn bả vai một đoạn lớn, dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến bắn tiễn và cưỡi ngựa thiện xạ của người Hồ!

Sự hung hãn và dữ tợn của Hồ kỵ, được biểu lộ rõ mồn một.

Tiếng của Giả Hủ lại vang lên lần nữa: “Cách quân địch trong vòng trăm bước xa, Lang kỵ binh bắt đầu bắn tiễn. Nếu tác chiến một mình, trước lúc bắn hai mũi tiễn, Lang kỵ binh sẽ chuyển hướng trước trận, quân địch đi nghiêng qua trước trận, rồi đến hậu trận tập kết một lần nữa, tiến hành một cuộc công kích lần thứ hai!”

Tiếng Giả Hủ vừa dứt, ba nghìn Ô Hoàn lang kỵ cách “Bù nhìn Quan Đông quân” chỉ còn trăm bước xa. Chỉ trong một thoáng, mấy nghìn mũi tiễn Lang Nha dày đặc như châu chấu bay vút đến, hướng xuống trận liệt của “quân Quan Đông”, mấy chục mũi tiễn thậm chí còn bắn tới đài điểm binh, nhưng may mắn bị tấm chắn trong tay Điển Vi và thân binh chặn lại.

Giả Hủ lại nói: “Nếu Trọng Giáp thiết kỵ mở rộng lỗ hỏng, lang kỵ binh sẽ tiếp tục tiến đến.”

Đầu ngựa lắc lư, vó ngựa dập dìu, ba nghìn Ô Hoàn lang kỵ gào thét tiến lên trước, nhanh chóng tiếp cận trận liệt bộ binh hỗn loạn của “quân Quan Đông”. Bỗng nhiên trong lúc đó, một mảng đen nghịt thảng qua trận liệt của kỵ binh, xoành xoạch hướng về trận liệt bộ binh của “quân Quan Đông”. Dưới ánh mặt trời, những mảng màu đen này thậm chí còn hấp háy những tia lạnh lẽo!

“Đấy là vật gì?”

Sĩ tộc Quan Đông đứng trang nghiêm phía sau Mã Dược lập tức hít một hơi lạnh.

Tiếng của Giả Hủ vừa lúc lại vang lên lần nữa: “Lúc cách quân địch hai mươi bước xa, lang kỵ binh sẽ lôi rìu ra. Ba nghìn cây rìu hình thành một mặt sát thương sít sao, rất khó có người thoát khỏi! Những cây rìu này sắc bén vô cùng, chiếc áo giáp nhẹ của bộ binh quân Quan Đông sẽ bị cắt ra một cách dễ dàng.”

Sắc mặt của Lỗ Túc, Khoái Việt càng tái nhợt hơn.

Lương Châu binh thật sự quá đáng sợ rồi! Chẳng những mỗi một Lương Châu binh đều dũng mãnh dị thường, mà binh khí của họ cũng đa dạng đủ loại, chiến thuật lại càng vô cùng phong phú. Chỉ riêng điểm này, quân đội của quân phiệt Quan Đông sớm đã bị quân Lương Châu bỏ rơi đằng sau. Nếu Mã đồ phu có thể huấn luyện ra mười vạn tinh nhuệ kỵ binh, thế thì khắp thiên hạ này sẽ chẳng còn ai có thể ngăn cản binh phong của quân Lương Châu nữa?

“A a a ~~~”
“A! a! a! ~~~”

Lang kỵ binh vừa gào vừa tiến vào thể trận của “quân Quan Đông”, từng thanh từng thanh Trảm Mã đao sắc bén múa may trên không trung, từng cái đầu của “Bù nhìn Quan Đông binh” bị cắt rơi xuống. Đợi ba nghìn Ô Hoàn lang kỵ gào thét đi qua, cả quân trận Quan Đông đã bừa bộn vô cùng. Nếu những “bù nhìn Quan Đông” này đều là thân thể thật thì hẳn lúc này đã xác chất ngổn ngang, máu văng tung tóe.

Mãi đến khi bóng dáng của ba nghìn Ô Hoàn lang kỵ biến mất trong khói bụi mù mịt, Mã Dược mới chậm rãi xoay người lại, hướng sang đám sĩ tộc Quan Đông hỏi bằng chất giọng lạnh băng: “Binh phong của quân Lương Châu như thế nào? Chư vị cho rằng, trong chư hầu thiên hạ, quân đội của ai có khả năng đối địch với thiết kỵ Tây Lương của bổn tướng quân?”

Tất cả đều im lặng. Chỉ nói về binh phong uy thế, thiết kỵ Tây Lương có thể nói là độc bá thiên hạ, tuyệt đối không có quân đội nào có thể so sánh với chúng.

“Hừ hừ.” Mã Dược cười lạnh hai tiếng, ngước đầu lên trời lạnh lùng nói, “Đây chỉ là màn diễn tập, không phải là cuộc chiến chính thức! Nếu như là cuộc chiến thực, bổn tướng quân ít nhất có thể xuất động năm nghìn Trọng Giáp thiết kỵ cùng với hai vạn lang kỵ! Ngoại trừ Trọng Giáp thiết kỵ dùng để phá trận và Ô Hoàn lang kỵ dùng để tấn công địch, bổn tướng quân còn có... năm vạn khinh kỵ binh khác, đấy ~~ mới là tinh nhuệ chính thức của quân Lương Châu ta!”

Khóe miệng Giả Hủ khẽ nhếch lên, trong mắt đã in hằn một sự vui mừng mang chất hiểu ý.

Mã đồ phu đương nhiên là đang nói xạo. Tuy Trọng Giáp thiết kỵ của Hứa Chử uy lực cường đại, nhưng trang bị của chúng sang trọng quá, hơn nữa tố chất của binh lính và ngựa bị hạn chế. Có được quy mô một nghìn đã là cực hạn rồi! Về phần Ô Hoàn lang kỵ, đích thực đông đến hai vạn, nhưng nếu nói dến tinh nhuệ thì chỉ có ba nghìn nhân mã của Cú Đột.

Còn về phần Mã đồ phu nói năm vạn khinh kỵ mới là tinh nhuệ của quân Lương Châu, chỉ đơn giản là nói mò. Tinh nhuệ của kỵ binh Lương Châu ngay cả hai vạn còn chưa đến, năm vạn ở đâu ra? Mã đồ phu nói như vậy, mục đích chỉ đơn giản muốn khoe khoang vũ lực với các sĩ tộc Quan Đông để đánh tan đi cách nghĩ không thực tế của họ, từ nay về sau an phận ở lại Quan Trung, cho dù không muốn dốc sức vì Mã đồ phu, cũng không đến nỗi ngăn cản.

Mắt thấy sĩ tộc Quan Đông có vẻ sợ hãi, trong lòng Mã Dược đắc ý lắm, đương lúc toan mở miệng tiếp tục đe doạ thì chợt có một tiểu sử vội vàng bước vào đài điểm binh, đi đến chỗ Giả Hủ, thỏ thẻ gì đó bên tai Giả Hủ. Giả Hủ khẽ biến sắc, vội tiến lên hai bước đến cạnh Mã Dược, thấp giọng nói: “Chủ công, thủ tướng Ngũ Tập ở ải Hàm Cốc tám trăm dặm cấp báo!”

Mã Dược khựng lại, rồi đột nhiên quát to: “Cuộc diễn tập đến đây chấm dứt, hồi phủ!”

Mùa xuân Kiến An năm thứ bảy thời Hán Hiến đế , lúc Mã đồ phu đang chăm lo việc nước, nghỉ ngơi dưỡng sức, tại vùng Quan Đông ở phía xa nghìn dặm xảy ra một việc chấn động thiên hạ. Sự việc này làm vỡ hoàn toàn kết hoạch nghỉ ngơi dưỡng sức của Mã đồ phu, ép hắn phải vội vàng khởi binh, bước vào cuộc hành trình một lần nữa.
……
Dương Châu Thọ Xuân, Đại Tư Mã phủ.

Đại thọ lần thứ bốn mươi của Viên Thuật vừa đúng dịp lễ Nguyên Tiêu, gã bèn mở một buổi đại yến ở phủ, chiêu đãi quan văn võ tướng dưới trướng.

Dự Châu Thứ Sử Tôn Kiên < Viên Thuật bổ nhiệm, bởi vì thực tế Dự Châu nằm trong sự khống chế của Tào Tháo, nên Tôn Kiên chưa được nhậm chức>, Đan Dương Thái Thú Lưu diêu, Lư Giang Thái Thú Lưu Huân, Nam Dương Thái Thú Trần Kỷ, Cửu Giang Thái Thú Chu Thượng , Ngô quận Thái Thú Tôn Tĩnh , Hội Kê Thái Thú Vương Lãng, Dự Chương Thái Thú Hứa Cống, đều dẫn theo người nhà, thân tín chạy đến Thọ Xuân chúc mừng.

Thừa tướng Tào Tháo, Kinh Châu mục Lưu Biểu, Từ Châu Thứ Sử Đào Khiêm, Hạ Phái tướng Lữ Bố cũng phái sứ giả tiến đến chúc mừng.

Lại có những thân tín văn quan võ tướng Viên Diêu, Viên Dận, Kim Thượng, Phùng Phương, Kiều Nhuy, Trần Lan, Lôi Bạc, Lý Phong, Lương Cương, Lương Kỷ, Hàn Dận, Dương Hoằng, Lưu Tường, lượn lờ tịch trước buổi tiệc. Trong thành Thọ Xuân có thể nói đông đúc nhân tài, trong phủ Viên Thuật càng là văn võ tụ tập, chưa bao giờ náo nhiệt nhường này.

Rượu qua ba tuần, ăn uống linh đình.

Dự Châu Thứ Sử Tôn Kiên dẫn theo con mình là Tôn Sách rời tiệc, đứng dưới bậc cử chung rượu lên, hướng sang Viên Thuật nói: “Dự Châu Thứ Sử Tôn Kiên, dẫn theo con là Tôn Sách cung chúc Đại Tư Mã phúc thọ vĩnh hưởng.”

“Ha ha, Văn Đài cần gì phải khách khí như vậy.” Viên Thuật bật cười ha hả, ánh mắt rơi vào người Tôn Sách kế bên Tôn Kiên, không khỏi hai mắt sáng ngời, vui vẻ nói. “Đây chính là Bá Phù? Hai năm không gặp không ngờ đã trở nên anh vĩ như vậy. Đúng là “Hổ phụ vô khuyển tử”, Văn Đài hảo phúc khí!”

Tôn Kiên cung kính nói: “Phúc của mạt tướng, cũng là phúc của Đại Tư Mã.”

“Ha ha. Hảo, rất tốt.” Viên Thuật cười đến không khép miệng được, quay trái rồi quay phải nói. “Ban rượu. Ban rượu!”

Lại có tân nhậm Cửu Giang Thái Thú Chu Thượng dẫn theo cháu là Chu Du dự tiệc. Đứng dưới bậc thềm hướng sang Viên Thuật nói: “Cửu Giang Thái Thú Chu Thượng mang theo cháu là Chu Du cung chúc Đại Tư Mã vĩnh hưởng lộc vị và chức quyền, phúc thọ vô biên.”

“Vị thiếu niên lang này chính là Chu Du, Chu Công Cẩn sao?” Viên Thuật cười đến híp mắt. “Chuyện ở Thư huyện bổn Đại Tư Mã đã nghe nói rồi. Ừhm, không tệ, tuổi còn nhỏ mà mưu lược nhường này, có thể triệt lui hoàn toàn trong tay Mã đồ phu, không đơn giản đâu! Chỉ bằng điểm này, cũng đã giỏi hơn rất nhiều tướng già sa trường rồi. Ha ha.”

“Nhận được lời khen của Đại Tư Mã.” Chu Du chắp tay lạnh nhạt nói. “Du xấu hổ không dám nhận.”

“Ban rượu. Ban rượu.” Viên Thuật liên tục huơ tay nói. “Ban rượu hết.”

Đương yến tiệc, Chủ Bạc Các Tượng đột nhiên đập bàn đứng dậy, lạnh lùng nói: “Ta có một lời, chư quân nghe đây!”

Trong đại sảnh thoáng chốc một màn yên tĩnh bao trùm. Mọi người đều ngạc nhiên nhìn nhau, cũng không biết Các Tượng muốn nói điều gì. Chỉ có Từ Thứ nhếch mép khẽ cười lạnh, ghé tai Tôn Kiên thì thào hai câu. Tôn Kiên bất giác biến sắc, lập tức quay đầu nhìn về phía chủ vị, quả thấy Viên Thuật hai mắt khẽ híp, thần sắc khác thường.

Đợi sự chú ý của mọi người đều tập trung vào mình, Các Tượng mới chỉnh đốn y quan, nghiêm nghị nói: “Tích Cao Tổ chẳng qua tứ thượng một đình trường (chỉ việc Lưu Bang lên ngôi), mà cuối cùng có được thiên hạ. Đến nay kéo dài đã hơn bốn trăm năm, vận số đã tận, trong nước lục đục. Tân quân mà bách tính trông mong tựa như hạn hán mong mưa dầm!”

Mọi người đều biến sắc, phần lớn đoán được Các Tượng muốn nói gì.

Quả nhiên, Các Tượng nhanh chóng rời bàn tiệc, đi đến giữa sảnh to giọng: “Viên gia tứ thế tam công, danh vọng cao ngưỡng. Đại Tư Mã nên ứng thiên thuận nhân, chính vị cửu ngũ! Mọi người cho rằng như thế nào?”

Lời Các Tượng vừa được buông, trong sảnh tĩnh mịch vô cùng, Viên Thuật ngự trên chủ vị, hai mắt khép hờ không nói một lời.

“Không thể!”

Trong màn tĩnh mịch ngột thở, đột nhiên vang lên một tiếng nói như sấm rền.

Mí mắt của Viên Thuật nhảy động mạnh, lập tức choàng mở, thì thấy Thái Thú Dự Chương - Hứa Cống đã rời chỗ, đứng trong sảnh lớn tiếng mắng nhiếc Các Tượng rằng: “Tích Chu Văn vương chiếm hai phần ba thiên hạ, nay Đại Tư Mã dù gia thế phú quý, Dương Châu phú quý, nhưng vẫn chưa đủ cường thịnh. Huống chi Hán thất dù suy yếu, nhưng cũng không bằng sự bạo ngược của Ân Trụ, thân là thần tử thì há có thể mang lòng soán vị? Việc này quyết không được.”

Các Tượng cả giận nói: “Có câu giang sơn xã tắc, kẻ có đức chiếm giữ. Họ Viên xuất phát từ Trần, họ Trần chính là đời sau của Đại Thuấn, nghìn năm trước còn là quân của họ Lưu! Hơn nữa Đại Tư Mã còn có truyền quốc ngọc tỷ, nếu không làm quân, ngược với lẽ trời!”

“Ưhm? Truyền quốc ngọc tỷ?”

“Ngọc tỷ?”

“Ngọc tỷ lại nằm trong tay Đại Tư Mã sao?”

“Sau khi Đổng Trác loạn Hán, ngọc tỷ không phải đã mất tích à?”

Các Tượng vừa thốt ra câu đó, mọi người xôn xao. Từ Thứ khẽ đưa mắt sang Tôn Kiên ra hiệu. Tôn Kiên hiểu ý, bước nhanh ra khỏi hàng đứng dưới sảnh, ngân giọng nói: “Dám hỏi Đại Tư Mã, truyền quốc ngọc tỷ quả thật nằm trong phủ?”

Viên Thuật lạnh nhạt nói: “Hôm trước bổn Đại Tư Mã ngao du Nam Sơn, trong núi gặp được một lão giả râu dài. Lão tặng ta một gói đồ bọc bằng lụa vàng, còn nói “thay Hán giả, đương đồ cao dã”, quả đúng khó hiểu. Lúc ngẩng đầu lại nhìn, lão giả râu dài đã hóa thành một luồng khói xanh, lúc tháo lụa vàng ra nhìn, không ngờ lại là truyền quốc ngọc tỷ.”

Lời Viên Thuật vừa dứt, Các Tượng liền dõng dạc nói: “Thay Hán giả, đương đồ cao dã! Đại Tư Mã tự Công Lộ, ứng ngay ý nghĩa trên. Theo tại hạ thấy, lão giả râu dài mà Đại Tư Mã gặp trong núi, rõ ràng chính là Nam Hoa lão tiên, hẳn là phụng mệnh trời đem tặng truyền quốc ngọc tỷ, này chẳng phải là thiên mệnh sao?”

“Đã là thiên mệnh, bọn thần cung thỉnh Đại Tư Mã chính vị cửu ngũ!”

Viên Diệu, Viên Dận lần lượt ra khỏi hàng, quỳ xuống đất. Trần Tình, Kim Thượng, những văn võ tâm phúc như Phùng Phương, Kiều Nhuy, Trần Lan, Lôi Bạc, Lý Phong, Lương Cương, Lương Kỷ, Hàn dận, Dương Hoằng, Lưu Tường cũng đồng loạt ra khỏi hàng, quỳ rạp xuống đất. Tôn Kiên quay đầu nhìn Từ Thứ. Từ Thứ mặt mày lạnh lùng, làm một động tác điểm đầu không dễ nhận thấy. Tôn Kiên liền xoay người quỳ xuống đất, cất giọng nói: “Thần, Dự Châu Thứ Sử Tôn Kiên, cung thỉnh Đại Tư Mã chính vị cửu ngũ, để an định thiên hạ vạn dân!”

Thứ Sử Dự Châu Tôn Kiên đã quỵ, thì Thái Thú của Cửu Giang, Lư Giang, Đan Dương, Ngô quận, Hội Kê, Dự Chương, Nam Dương cũng lần lượt quỳ rạp xuống đất, đồng thanh cung thỉnh Viên Thuật chính vị cửu ngũ. Trong một thoáng, người trong đại sảnh đều quỳ xuống cả. Phóng mắt sang nhìn, chỉ thấy khắp đất đều là những cái mông vểnh lên, không còn người nào đứng.

“Hồ đồ! Quả đúng hồ đồ!” Trong lòng Viên Thuật hân hoan vô cùng, nhưng trên mặt lại cố ý ra vẻ giận dữ, quát: “Viên gia tứ thế tam công, đời đời chịu hoàng ân, há có thể làm chuyện bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa? Các ngươi làm như vậy, chỉ khiến bổn Đại Tư Mã bị bách tính thiên hạ phỉ nhổ!”

“Đại Tư Mã!” Các Tượng đầu chạm đất, nhanh tiếng nói. “Hôm nay nếu ngài không chính vị cửu ngũ, tại hạ sẽ đụng đầu vào thềm đá mà chết!”

“Ai.”

Sắc mặt Viên Thuật biến xong lại biến, dậm chân thở dài một tiếng, xoay người ngang nhiên bỏ đi.
……
Tháng giêng Kiến An thời Hán hiến. Viên Thuật chính thức đăng cơ xưng đế tại Thọ Xuân, quốc hiệu là Thành, đổi nguyên Trọng Gia, sử sách gọi là Trọng Gia hoàng đế. Trọng Gia hoàng đế định đô ở Thọ Xuân, lấy quận Cửu Giang làm Hoài Nam Doãn, thiết trí công khanh quan lại, cúng tế Nam Bắc Hiệu, lập Phùng Thị là hoàng hậu, Viên Diệu là Thái Tử. Tất cả chức quan ở các quận đều được phong thưởng.

Tin tức này một khi truyền ra, thiên hạ chấn động!

Hà Sáo. Bình Tây tướng quân phủ.

Mã Dược trầm giọng nói: “Rốt cuộc Viên Thuật cũng xưng đế!”

“Chủ công. Lần này tốt rồi.” Lý Túc lấy tay nâng trán, chen trước nói, “Viên Thuật xưng đế, thì ắt sẽ làm cho cục diện vốn có của Quan Đông biến loạn lớn, một trận quân phiệt hỗn chiến sẽ không thể tránh khỏi. Lượt này quân đoàn Lương Châu của chủ công rốt cục cũng có thể “ngồi xem hổ đấu”, yên tâm nghỉ ngơi dưỡng sức.”

Thự thụ cũng nói: “Viên Thuật xưng đế, đối với Tào Tháo là cú đả kích lớn nhất. Tào Tháo nếu không muốn mất đi ưu thế địa vị có thể hiệu lệnh thiên hạ quần hùng, thì nhất định sẽ xuất binh thảo phạt! Với thực lực trước mắt của Tào Tháo thì còn xa mới có thể chống lại Viên Thuật. Nếu như không ngoài dự liệu, Tào Tháo hẳn sẽ liên hợp Thứ Sử Từ Châu Đào Khiêm, Kinh Châu mục Lưu Biểu cùng thảo phạt Viên Thuật.”

“Đào khiêm tuổi tác đã cao, Lưu Biểu tuy là dòng họ Lưu Thị, nhưng lại là con chó giữ thành. Hai người này chưa chắc sẽ xuất binh thảo phạt Viên Thuật.” Giả Hủ lắc đầu nói. “Ngược lại có hai người có thể. Tuy chỉ là Thái Thú của quận, dưới trướng cũng không có nhiều binh mã, nhưng rất có khả năng sẽ khởi binh liên Tào, cho Viên Thuật một kích trí mệnh!”

Mã Dược trầm giọng nói: “Văn Hòa đang nói đến Giang Đông Tôn Kiên và Hạ Phái Lữ Bố?”
“Không sai!”Giả Hủ nói, “Đối với Tôn Kiên mà nói, đây chính là thời cơ tuyệt hảo để hắn thoát khỏi sự kèm cặp của Viên Thuật! Giờ đây cử binh phản Viên Thuật, chẳng những không bị gọi là bội chủ, mà còn nhận được mỹ danh là trợ giúp Hán thất, được sĩ tộc bách tính thiên hạ tán thưởng. Tào Tháo vì muốn lôi kéo Tôn Kiên cùng đối chọi với Viên Thuật, lão nhất định sẽ ca ngợi luôn miệng. Lữ Bố cũng cùng đạo lý đó, làm như vậy sẽ giúp hắn nhận được sự ủng hộ và tán đồng của sĩ tộc Từ Châu.”

“Ưhm. Như thế cũng rất có khả năng.” Mã Dược nói, “Tôn Kiên cũng là đồ đệ của hổ, sói, không phải là hạng người chịu khuất phục dưới trướng người khác!”

Giả Hủ nói: “Tôn Kiên, Lữ Bố nếu khởi binh liên Tào, Viên Thuật sẽ đối mặt với ba bên địch. Tất bại! Và Thành quốc được hắn trăm phương nghìn kế gầy dựng cũng sẽ đổ vỡ trong một buổi! Thế nhưng, Tôn Kiên, Lữ Bố dù sao căn cơ vẫn chưa sâu. Viên Thuật nếu bại, đồng cỏ phì nhiêu nghìn dặm của Dương Châu, trăm vạn binh giáp, e sẽ thuộc về Tào Tháo cả.”

Mã Dược nói: “Điều này cũng là điều lo lắng của bổn tướng quân.”

Giả Hủ nói: “Hủ cho rằng nên tạo một chút phiền phức cho Tào Tháo.”

“Tạo phiền toái là chuyện nhất định.” Mã Dược trầm giọng nói, “Nếu có thể nhân cơ hội giải quyết Tào Tháo thì tốt nhất! Tào Tháo một ngày không chết, bổn tướng quân khó lòng yên tâm.”

Mã Siêu nói: “Huynh trưởng, tiểu đệ nguyện suất lĩnh một chi tinh binh tiến lên trước đánh lén Hứa Xương!”

“Không vội.” Mã Dược xua tay, lạnh nhạt nói, “Bây giờ không phải lúc, qua ba tháng nữa Giang Hoài sẽ là mùa mưa, chờ đại quân của Tào Tháo lún sâu vào bãi bùn ở Thọ Xuân khó có thể rút ra, lúc đó chúng ta xuất quân cũng chưa muộn.”
……
Hứa Xương.

Trên dưới triều đình đã loạn xà ngầu, tranh cãi ầm ĩ.

Sau khi Tào Tháo dời đô sang Hứa Xương, từ Duyện Châu, Thanh Châu, Dự Châu triệu một nhóm lớn sĩ tử vào triều làm quan. Hiến đế lại nghe theo lời can ngăn của Tào Tháo, điều Thanh Châu Thứ Sử Khổng Dung, Dự Châu Thứ Sử Khổng Do vào trong triều đảm nhiệm chức Tư Đồ, Tư Không, cùng quản lý triều chính với Tào Tháo , tiểu triều đình ở Hứa Xương mới dần dần khôi phục được một chút không khí của ngày xưa.

Đại điện hoàng cung.

Tư Lễ thái giám vừa mới hô “Bãi!” thì Thái Thường khanh Tư Mã Phòng sớm đã ra khỏi hàng, quỳ dưới thềm son, tấu: “Khải tấu bệ hạ, thần có bản tấu.”

Hiến đế ngưỡng tay nói: “Tư Mã ái khanh thỉnh nói.”

Tư Mã Phòng nói: “Viên Thuật âm mưu soán Hán, đi ngược đạo trời, có thể nói người người oán trách, thần nhân phẫn nộ. Khẩn cầu bệ hạ chiếu lệnh thiên hạ, để chư hầu thiên hạ khởi binh thảo phạt!”

Lời Tư Mã Phòng vừa dứt, Tư Đồ Khổng Dung, Tư Không Khổng Do, Thượng Thư Nhàn Cống, Thị Trần Cung Quần, Mãn Sủng, Đổng Chiêu, Đỗ Kỷ. Thị Lang Tư Mã Lãng, Ngô Chất, cùng Vệ tướng quân Hạ Hầu Đôn, Vệ Úy Tào Nhân, Đình Úy Tào Hồng, Chấp Kim Ngô Tào Khiết, Đại Tư Nông Tuần Hoặc, Thiếu Phủ Tuân Du, những quan văn võ tướng cũng ra khỏi hàng, quỳ xuống đất tấu thỉnh triều đình khởi binh thảo phạt Viên Thuật.

Hán Hiến đế xoay người, đưa mắt nhìn sang Tào Tháo ngồi bên trái, ôn hòa hỏi: “Không biết thừa tướng nghĩ thế nào?”

Tào Tháo đứng dậy, hướng sang Hiến đế chắp tay vái, cất giọng nói: “Tư Mã Thái Thường nói cực chuẩn. Bệ hạ phải nhanh chóng hạ chiếu, khiến thiên hạ chư hầu khởi binh thảo phạt.”

Hán Hiến đế vui vẻ nói: “Đã vậy, trẫm chuẩn tấu.”
……
Ban đêm.

Những tâm phúc mưu sĩ Quách Gia, Tuần Úc, Tuân Du, Trình Dục, Lưu Hoa cùng với những tông tộc đại tướng Hạ Hầu Đôn, Tào Nhân, Tào Hồng, Tào Khiết đều tề tựu ở tướng phủ, cùng bàn bạc việc thảo phạt Viên Thuật với Tào Tháo. Triều nghị ban sáng tuy hùng hồn kịch liệt, có khí thế khởi binh thiên hạ, nhưng người có thể hưng binh thiên hạ, chỉ có thể là tiểu đoàn thể của Tào Tháo.

“He he, Viên Thuật gã ngu xuẩn này, rốt cuộc vẫn không chống đỡ được sự quyến rũ của việc xưng đế!” Ngược với thần sắc lạnh lùng của Tào Tháo lúc đình nghị, giờ này trông lão có vẻ vui vẻ lạ thường, quay sang Lưu Hoa nói. “Tử Dương, sứ giả được phái sang Ngô quận và Hạ Phái đã phản hồi chưa?”

Lưu Hoa cung kính nói: “Hồi bẩm thừa tướng, đã phản hồi hết cả.”

Tào Tháo nói: “Tôn Kiên và Lữ Bố nói sao?”

Lưu Hoa nói: “Chỉ cần thừa tướng đi đầu khởi binh, hai người kia sẽ khởi binh theo.”

“Ừhm!” Tào Tháo bỗng đứng phắt dậy, nói. “Dưới trướng Viên Thuật binh nhiều tướng mạnh, lương thảo sung túc, bổn tướng vốn với không kịp. Tuy Viên Thuật khuyết thiếu thống binh đại tướng, nhưng bổn tướng sở dĩ không dám một mình khởi binh, là vì lo lắng cùng Viên Thuật đánh lâu dài thì quân ta sẽ bất lợi cực kỳ!”

Nói này chợt khựng lại, Tào Tháo bước nhanh đi đến chỗ địa đồ, ngón tay chỉ vào Dương Châu lớn tiếng nói: “Nhưng nếu như có sự phối hợp tác chiến của Hạ Phái tướng Lữ Bố và Thái Thú Ngô quận Tôn Kiên thì tình hình sẽ hoàn toàn khác đi! Tôn Kiên nếu khởi binh, Đan Dương, Hội Kê hai quận này sẽ chịu trận trước tiên, sẽ không thể tiếp tục vận chuyển lương thảo binh lính đến Thọ Xuân. Dự Chương xa xôi bần cùng, không đáng lo. Khi đó, Viên Thuật chỉ còn nhân lực, vật lực hai quận Cửu Giang, Lư Giang để đối kháng với liên quân Lữ Bố của bổn tướng. Dương Châu đất rộng dân đông, ưu thế binh tinh lương túc sẽ không còn. Trận chiến này thắng bại đã rõ.”

“Nhưng có người chủ công không thể không phòng!” Lời Tào Tháo vừa dứt, Quách Gia liền mở miệng nhắc nhở. “Người này chính là Tây Bắc Mã đồ phu, Mã đồ phu rất có thể thừa dịp chủ công đại quân xuất chinh, khởi binh đánh lén Lạc Dương, thậm chí còn có thể theo đường thủy Hoàng Hà qua ải Hổ Lao, thẳng tiến đến Hứa Xương!”

“Đúng vậy. Bổn tướng cũng lo lắng đến điểm này.” Thần sắc của Tào Tháo trở nên nghiêm trọng, lo lắng nói. “Mã đồ phu hung tàn xảo trá, làm việc khác với tư duy người thường, tuyệt đối không thể phân tâm!! Hứa Xương có Văn Nhược trấn thủ, có thể yên tâm. Không biết Phụng Hiếu cho rằng, người nào có thể trấn thủ Lạc Dương?”

“Mạnh Đức!” Lời Tào Tháo vừa dứt, Hạ Hầu Đôn đã sớm bước ra, nhanh nhảu nói. “Lạc Dương cứ giao cho mỗ!”

Tào Tháo nói: “Nguyên Nhượng nếu thủ Lạc Dương, đại quân của bổn tướng há phải thiếu đi tiên phong sao?”

Hạ Hầu Đôn nói: “Á, điều này ~~”

Quách Gia đột nhiên nói: “Thừa tướng, trong lòng tại hạ có một người thích hợp làm tiên phong. Làm vậy thì Nguyên Nhượng tướng quân có thể lĩnh quân trấn thủ Lạc Dương.”

“A?” Tào Tháo vui vẻ nói, “Người nào có thể làm tiên phong?”

Quách Gia nói: “Chẳng lẽ thừa tướng đã quên Quan Vũ?”

“Vân Trường?” Tào Tháo vỗ đầu, không kìm được vui mừng nói. “Thật là đáng chết! Bổn tướng làm sao quên được Vân Trường!”
……
Hạ Phái.

Khi đó, hai mươi ba đường chư hầu Quan Đông cùng thảo phạt Mã Dược, Lữ Bố tổn thất thảm trọng, hai nghìn bộ hạ cũ Tịnh Châu bị mất gần hết, vốn tưởng mình sẽ bị sĩ tộc Hạ Phái đuổi khỏi, chưa từng nghĩ Trần Cung dùng ba tấc lưỡi của mình thuyết phục sĩ tộc Hạ Phái. Lữ Bố vì họa được phúc, ngược lại làm tiêu tan đi sự phản cảm của sĩ tộc Từ Châu.

Phủ tướng quân.

Lữ Bố cùng quân sư Trần Cung, Đại tướng Trương Liêu đang thương nghị việc khởi binh.

Trương Liêu dè dặt hỏi Trần Cung: “Quân sư, nói chuyện trước mắt, quân ta xuất binh thảo phạt Viên Thuật tựa hồ không có lợi ích nào. Cho dù Viên Thuật tan tác, đồng cỏ phì nhiêu nghìn dặm của Dương Châu cũng chỉ có thể bị chia cắt bởi Tào Tháo, Tôn Kiên. Với thực lực trước mắt của chủ công căn bản không đủ để cùng Tào Tháo, Tôn Kiên tranh đoạt Dương Châu!”

“Mục đích xuất binh của chủ công xuất không phải vì tranh đoạt Dương Châu.” Trần Cung mỉm cười nói, “Mà là vì nhận được sự tán đồng của triều đình, tranh thủ trợ giúp thanh danh của Hán thất. Chỉ có như vậy, chủ công mới có thể thay đổi hoàn toàn hình tượng của mình trong lòng sĩ tộc Từ Châu. Đợi Đào Khiêm già đi, chủ công mới có thể thuận thế tiếp quản Từ Châu!”

Trương Liêu chợt hiểu ra, nói: “Thì ra là thế, mạt tướng hiểu rồi.”

Lữ Bố nói:“Đã vậy, Hạ Phái sẽ do Văn Viễn lưu thủ, bổn tướng quân tự mình dẫn đại quân đến Thọ Xuân trước.”

Trương Liêu vội khum tay nói: “Mạt tướng lĩnh mệnh.”
……
Ngô huyện, phủ Thái Thú.

Ngô quận Thái Thú Tôn Kiên đang điều binh khiển tướng, chuẩn bị đánh quận Đan Dương.

Tôn Kiên tay chỉ địa đồ, nhìn quanh chúng tướng nói: “Bổn tướng quân đã cùng ước định cùng thừa tướng và Lữ Bố cùng khởi binh thảo phạt Viên Thuật vào cuối tháng này! Bước đầu tiên trong kế hoạch của quân ta là tiến sang hướng tây đánh chiếm những huyện Thạch Thành, Mạt Lăng, Cú Dung, Vu Hồ của Đan Dương Bắc Bộ, lại dùng thuỷ quân phong tỏa thủy đạo Trường Giang, cắt đứt sự liên hệ của Thọ Xuân với bốn quận của Giang Đông! Sau đó Bắc thượng, cùng hai đường đại quân của Tào thừa tướng và Lữ Bố tướng quân cùng đánh Thọ Xuân.”

Trong kế hoạch tác chiến của Tôn Kiên, lấy việc thuỷ quân cắt đứt thủy đạo Trường Giang làm trọng yếu. Cử động sẽ thu nạp bốn quận Giang Đông ở phía Nam Trường Giang vào thế lực và phạm vi của mình, bề mặt là không cho phép Bắc chủ chư hầu nhúng tay, nhưng thực chất là sự ăn ý của Tào Tháo và Tôn Kiên!

Cái gọi là cuộc chiến phạt Viên, chẳng qua là cuộc chiến chia cắt địa bàn của Viên Thuật. Viên Thuật xưng đế rất không hợp thời, lời cho hai kẻ kiêu hùng là Tào Tháo và Tôn Kiên mượn cơ hội làm khó! Theo sự định trước của Tào Tháo và Tôn Kiên, ba quận Cửu Giang, Lư Giang, Nam Dương của Giang Bắc sẽ thuộc sở hữu của Tào Tháo, ba quận Đan Dương, Hội Kê, Dự Chương của Giang Đông sẽ thuộc về Tôn Kiên.

“Giờ đây ~~” Ánh mắt của Tôn Kiên hướng về Từ Thứ, cất giọng nói, “Thỉnh quân sư bố trí cụ thể.”

Từ Thứ vui vẻ lĩnh mệnh, tiến lên hai bước đứng trước bàn Tôn Kiên, cất cao giọng nói: “Chu Thái, Tương Khâm.”

Chu Thái, Tương Khâm song song đi lên trước, cùng đồng thanh đáp: “Dạ”

Từ Thứ nói: “Mỗi người tự suất thuỷ quân phong tỏa Trường Giang. Nếu gặp thuyền của Giang Đông vận chuyển binh lính vật tư sang Giang Bắc, tịch thu tất cả, đợi cuộc chiến phạt Viên chấm dứt rồi hẵng xử lý.”

“Tuân mệnh!”

Chu Thái, Tương Khâm khum tay vái chào, xoay người nghênh ngang rời đi.

“Phụ thân!” Chu Thái, Tương Khâm nhị tướng vừa mới rời đi, ngoài phòng đột nhiên vang lên một giọng nói lanh lảnh. Tôn Kiên, Từ Thứ và chư tướng đều liếc mắt qua nhìn. Ngoài phòng một bóng người xẹt qua, Tôn Sách thân vận chiến bào mang sắc đỏ của lửa đã ngang nhiên đi thẳng vào, đứng ở dưới thầm hướng sang Tôn Kiên khum tay nói, “Phụ thân, lần này thảo phạt Viên nghịch, thỉnh nhất định phải chấp thuận cho hài nhi tham gia.”

Mắt Tôn Kiên lộ vẻ khó xử, quay đầu nhìn về phía Từ Thứ.

Từ Thứ mỉm cười, vui vẻ nói: “Tôn Sách nghe lệnh.”

Tôn Sách nghe vậy liền mừng quýnh lên, vội giẫm chân rồi tiến lên đứng trước mặt Từ Thứ, cất cao giọng nói:“Vâng”

Từ Thứ nói: “Suất lĩnh tinh binh ba nghìn làm tiên phong, canh năm ngày mai nhổ trại, binh phát về hướng Cú Dung, không được sai sót!”

Tôn Sách khum tay cái “bặt”, nói: “Mạt tướng lĩnh mệnh!”

Từ Thứ lại nói: “Trình Phổ nghe lệnh.”

“Có mạt tướng.”

“Suất quân năm nghìn ra khỏi Ô Trình đi về hướng Tây, hạn người phải trong vòng ba ngày đánh chiếm Cố Chướng. Sau khi đánh hạ Cố Chướng, phải lệnh sĩ tốt ra khỏi thành vào ban đêm, ban ngày vào thành, tạo thành một thuật che mắt là đại quân Ngô quận tụ tập ở Cố Chướng.”

“Tuân mệnh.”

“Hoàng Cái, Hàn đương nghe lệnh.”

“Có mạt tướng.”

“Lấy Hoàng Cái làm chủ tướng, Hàn Đương làm phó tướng, suất lĩnh tinh binh năm nghìn từ Dương Tiện xuất phát, rồi cải trang xuống núi quấy rối chi người miền núi và bạo dân, rồi tiến thẳng chiếm đánh Vu Hồ. Bổn quân sư đã ở sắp đặt nội ứng ở Vu Hồ, đến giờ Giới sẽ trong ngoài tiếp ứng lẫn nhau, có lẽ sẽ ổnthôi. Sau khi đánh chiếm Vu Hồ, hai vị tướng quân tất phải thủ vững mười ngày. Mười ngày sau, chủ công sẽ tự mình thống lĩnh thuỷ bộ đại quân đến tiếp ứng.”

“Tuân mệnh.”

“Những đại doanh của chư tướng còn lại sẽ chỉnh đốn lại quân mã, làm tự thế sẵn sàng xuất chinh.”

“Tuân mệnh!”

Từ Thứ phân công xong, chư tướng đều lĩnh mệnh rời khỏi.

Thọ Xuân. Hậu hoa viên ở Hoàng cung.

Viên Thuật chê Hậu hoa viên vốn có quá nhỏ, bèn gượng ép lấy trăm mẫu đất ở thành Bắc Thọ Xuân, lấy gần một nửa thành Thọ Xuân làm Ngự Uyển hoàng gia.

Lại từ Hoài Nam Doãn chiêu mấy vạn dân phu, để vào Ngự Uyển hoàng gia làm thợ cắt tỉa, sửa chữa cung điện, lại tiếp nạp lời nói của Hoài Nam Doãn Các Tượng, chiếu lệnh Hoài Nam, Nam Dương, Lư Giang, Đan Dương, Dự Chương, Hội Kê, tất cả các quận thượng cống tú nữ ba nghìn, để sung làm cung nữ, sau đó lệnh các quận thượng cống kỳ trân dị bảo, để cho Viên Thuật thưởng ngoạn.

Đăng cơ không đến hai tháng, Viên Thuật khiến cả Dương Châu “gà bay chó chạy”, người người oán trách.

Lúc Tào Tháo, Tôn Kiên, Lữ Bố đang mài đao chuẩn bị khởi binh, Viên Thuật vẫn không hay biết gì, vẫn chìm đắm trong sự vinh hoa của “đấng Cữu Ngũ”, mỗi ngày bỏ mặc triều chính, chỉ cùng phi tần hậu cung ẩm yến dâm lạc, lại có bọn xu nịnh như Kim Thượng, Các Tượng, Viên Dận ngày ngày vây quanh nói những chuyện “phong hoa tuyết nguyệt” (chuyện phiếm).

Những đại tướng thống lĩnh như Trương Huân, Lôi Bạc, Trần Lan ngược lại dần dần xa lánh Viên Thuật.

Thoắt cái, đã đến cuối tháng ba, hai đường đại quân của Tào Tháo, Lữ Bố trải qua sự chuẩn bị tỉ mỉ, đột nhiên khởi binh tập kích Viên Thuật. Thành quân vội vàng ứng chiến, liên tiếp thất lợi. Hai đường đại quân của Tào Tháo, Lữ Bố liên tiếp hủy thành nhổ trại, thế như chẻ tre, rất nhanh đã đánh vào Hoài Nam.

Tin tức truyền đến Thọ Xuân, lúc này Viên Thuật mới luống cuống, vội vàng triệu tập “Văn võ bá quan” thương nghị đối sách.

Trong điện Kim Loan huy hoàng tráng lệ, Viên Thuật thân vận long bào, ngồi cao sau ngự án, hỏi: “Chư vị ái khanh, nay nghịch tặc Tào Tháo, Lữ Bố thống binh mười vạn đánh đến, Thành quốc nên nên làm thế nào để ngăn địch đây?”

Đại tướng quân Trương Huân định ra khỏi hàng thì Thái úy Kim Thượng đã ra trước một bước, quỳ trên thềm son, cao giọng nói: “Khải tấu bệ hạ, thần có kế sách ứng phó.”

Viên Thuật khấp khởi nói: “Ái khanh thỉnh nói.”

Kim Thượng cung kính nói: “Nghịch tặc Tào Tháo xảo trá đa trí, Lữ Bố dũng mãnh dị thường, chỉ có mãnh hổ Giang Đông - Tôn Kiên có thể ngăn cản, thần cho rằng bệ hạ phải nhanh chóng hạ chiếu, lệnh Tôn Kiên thống dân chúng Giang Đông tiến đến Thọ Xuân cự địch!”

“Văn Đài?” Viên Thuật khấp khởi nói: “Trẫm có Văn Đài, thì mắc gì phải sợ nghịch tặc Tào Tháo, Lữ Bố. Người đâu~~~”

“Báo ~~” Hai chữ “thảo chiếu” còn chưa kịp nói ra miệng, ngoài điện đột nhiên vang lên một tiềng kèn thê lương, rồi Kim Ngô Vệ hối hả chạy vào đại điện, quỳ xuống đất nhanh tiếng nói, “Bệ hạ, Giang Đông cấp báo!”

“Hả, Giang Đông?” Viên Thuật biến sắc, vội quát, “Nói!”

Kim Ngô Vệ thở dốc hai tiếng, nhanh tiếng nói: “Thái Thú Ngô quận Tôn Kiên khởi binh làm phản, phản quân đã liên tiếp đánh chiếm vài huyện như Vu Hồ, Cú Dung, Cố Chướng. Mặt nước Trường Giang đã bị phản quân phong tỏa triệt để, Đan Dương báo nguy! Thái Thú Đan Dương Lưu Diêu thỉnh cầu triều đình nhanh chóng sai viện quân, chậm thì sẽ tiêu đại sự.”

“Hả!?” Viên Thuật nhảy dựng lên, chán nản ngồi phịch xuống long ỷ, thảm thiết nói,“Tôn Kiên khởi binh làm phản?”

“Chủ công, đại sự không ổn!” Kim Thượng hoang mang nói: “Không bằng dời đô sang Lư Giang để lẩn tránh quân tiên phong?”

“Đúng đúng đúng, phải dời đô sang Lư Giang.” Các Tượng cũng phụ họa nói, “Tào Tháo, Lữ Bố, Tôn Kiên đánh hạ Thọ Xuân, sau khi có được của cải trong thành tất sẽ thối lui. Đợi ba đường liên quân thối lui, chủ công phản hồi Thọ Xuân cũng chưa muộn. Làm vậy, chủ công chẳng qua chỉ tổn thất một ít của cải mà thôi.”

“Bệ hạ!” Đại tướng Trương Huân đi ra tấu: “Tuyệt đối không được dời đô!”

“Nếu không dời đô thì làm thế nào chống đỡ sự xâm chiếm của ba đường quân địch?”
Viên Thuật cũng muốn dời đô, dù sao Ngự Uyển hoàng gia cũng vừa mới bắt đầu khởi công ở Thọ Xuân, lúc này dời đô chẳng phải tốn công vô ích sao? Nhưng nếu không dời đô, Viên Thuật lại lo lắng mình sẽ bị ba đường quân địch Tào Tháo, Lữ Bố, Tôn Kiên vây hãm chết trong thành Thọ Xuân, đến lúc đó muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.

Trương Huân nói: “Tôn Kiên dù làm phản, nhưng vẫn chưa đủ để làm dao động căn cơ của quân ta! Trong thành Thọ Xuân có tinh binh mười vạn, trong kho của hai quận Hoài Nam, Lư Giang tồn trữ lương thảo đủ để cung cấp cho mười vạn đại quân trong hai năm! Cho dù không được bốn quận Giang Đông và quận Nam Dương ủng hộ thì nhiêu đó cũng đủ để kích bại Tào Tháo, Lữ Bố, Tôn Kiên ba đường địch.”

“Lời Trương Huân tướng quân nói cực đúng!” Đại tướng Lôi Bạc phụ họa nói,“Ba đường liên quân thoạt nhìn hung hăng, nhưng thực chất không hề đáng sợ.”

Trần Lan nói: “Tào Tháo tuy có Duyện, Dự nhị Châu, nhưng trong cuộc chiến thảo phạt Mã đồ phu đã bị tổn thất thảm trọng. Vả lại Duyện, Dự nhị Châu thuộc Trung Nguyên, chịu đựng chiến loạn đã lâu, dân chúng nghèo khổ, lương thảo thiếu thốn, quân đội nhiều nhất chỉ ba đến năm vạn người, chưa nói còn phải giữa lại một binh lực tương đương để phòng bị Mã đồ phu, nhiều nhất chỉ có thể phái hai vạn binh mã tiến đánh Thọ Xuân.”

Lôi Bạc nói: “Lữ Bố càng không đáng để ý tới, Hạ Phái quốc vừa nhỏ binh lại yếu, có thể phái ra năm nghìn binh mã thì đã là cực hạn rồi.”

Trần Lan nói: “Nghịch tặc Tôn Kiên cũng bị tổn thất thảm trọng trong cuộc chiến phạt Mã. Trình Phổ, Hàn Đương, Chu Hoàn, Trần Vũ, Đổng Tập, Lăng Thao, những đại tướng dưới trướng đều chết trong tay Mã Siêu. Sau khi hồi Ngô quận lại chiêu mộ hai vạn quân đội, nhưng cũng như Tào quân, đều là những tân binh chưa được huấn luyện đầy đủ, không đáng lo lắng.”

Trương Huân chốt hạ: “Nói cách khác, quân Tào Tháo, quân Lữ Bố, quân Tôn Kiên, ba đường phản quân cộng lại bất quá chỉ ba, bốn vạn người, luận binh lực còn chưa bằng một nửa Thành quân ta. Hơn nữa, Thành quân ta đều là những tinh binh được huấn luyện nghiêm chỉnh, còn ba đường quân địch chỉ là những tân binh huấn luyện chưa đủ. Thắng bại không hỏi cũng biết.”

“Trương Huân, Lôi Bạc, Trần Lan! Bọn ngươi đều là một bọn võ phu, làm gì biết đến chuyện quân sự? “Binh giả. Nguy đạo dã.” (Kẻ hành binh đều quỷ quyệt). Cho dù Thành quân ta chiếm ưu thế về binh lực, nhưng há có thể dễ dàng giành thắng lợi? Trận chiến này nếu bại, tinh nhuệ Thành quốc sẽ mất hết, bệ hạ dựa vào cái gì để nhất thống thiên hạ?” Kim Thượng nói đến đây khựng lại, quay sang Viên Thuật nói, “Bệ hạ, thần cho rằng việc cấp bách là bảo tồn thực lực. Ba đường phản quân chia ra đột kích, hẳn mang lòng mưu tính. Nếu có thể nhường Thọ Xuân ra, trận này không cần chiến thì họ ắt sẽ triệt lui.”

Viên Thuật do dự chần chừ mãi, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ Ngự Uyển hoàng gia trong thành Thọ Xuân, bèn rút kiếm chém xuống một góc bàn, nhìn chúng thần xung quanh, đanh giọng quát: “Trẫm thề cùng bách tính Thọ Xuân tồn vong, tuyệt không dễ dàng buông tay! Nếu còn kẻ buông lời dời đô, thì sẽ như cái bàn này!”

Viên Thuật nói nói đến đây dừng lại, lớn tiếng nói, “Trương Huân nghe lệnh!”

“Có thần.”

“Suất quân ba vạn, ra hạ Thái, binh tiến Nhữ Nam, đón đánh Tào Tháo!”

“Thần tuân chỉ.”

“Lôi Bạc.”

“Có thần.”

“Suất quân hai vạn. Đóng quân ở Lịch Dương, đón đánh Tôn Kiên.”

“Vi thần tuân chỉ.”

“Trần Lan.”

“Có thần.”

“Lĩnh quân hai vạn, đến Âm Lăng, Đông Thành, đón đánh Lữ Bố!”

“Vi thần tuân chỉ.”

“Trương Huân.”

“Có thần.”

“Suất quân một vạn, chia làm ba đường tiếp ứng nhau, phụ trách tiếp ứng ba đường quân mã, không được sai sót.”

“Vi thần tuân chỉ.”

“Các Nhuy.”

“Có thần.”

“Làm tướng quân Khinh Xa, điều bạt lương thù quân lữ để tiếp tế ba đường đại quân.”

“Thần tuân chỉ.”

Viên Thuật hít sâu một hơi, nhìn quanh chúng thần vang giọng nói: “Hy vọng chư vị ái khanh có thể bỏ ân oán cá nhân xuống. Mọi thứ lấy quốc sự làm trọng, đồng tâm hiệp lực, chung tay khiến quân địch thối lui! Đợi tam quân chiến thắng trở về, tự mình trẫm sẽ dẫn bách tính Thọ Xuân nghênh đón ngoài thành, thay tam quân tướng sĩ đón gió tẩy trần!”

Không có nhận xét nào: