Trang

Tìm kiếm

8 thg 5, 2013

Chương 286: Bức Tào hội chiến - Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Mục lục
==============================
Kiến An, Tháng 7 năm thứ 8. Lương Châu mục Mã Dược suất lĩnh 2 vạn Bộ binh tiến đến Võ quan, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai công hãm trọng trấn phía Bắc của Nam Dương quận là Trấn Nam Hương, mở màn cho trận chiến tấn công Nam Dương.

Đồng Nguyệt, một vị tướng của Tào Tháo vội vàng suất lĩnh 1 vạn đại quân tiến vào phía tây Thuận Dương, hạ trại ở bờ đông sông Đan, giằng co với đại quân Lương Châu.

Đệ Đệ của Thái thú Nam Dương Trần Kỷ là Trần Đáo, Trần Ứng suất lĩnh 3000 binh mã ở dưới trướng nghe lệnh Tào Tháo.

Bờ Tây sông Đan, đại doanh của quân Lương Châu.

Mã Dược đứng trên đài cao quan sát, sau lưng còn có văn võ tâm phúc là Giả Hủ, Mã Siêu, Cao Thuận, Hứa Chử, Lý Mông, Điển Vi.

Tuy trời đã về chiều, nhưng Nam Dương vẫn như chìm trong lò lửa, nóng bức đến nỗi làm cho người ta hít thở không thông.

Đội diện đại doanh quân Lương Châu chính là đại doanh quân Tào.

Đại doanh của quân Tào tinh kỳ phấp phới, giáo mác như rừng, từng nhóm quân Tào đang đi lại trong đại doanh dò xét, bên ngoài đại doanh là cánh đồng bát ngát, thỉnh thoảng có thám báo của quân Tào cưỡi ngựa chạy qua.

Vùng này địa thế bằng phẳng, không có cây rừng, không có hạp cốc, đúng là không thể sử dụng để tập kích bất ngờ, Mã Dược chọn nơi đây làm chiến trường, đương nhiên muốn cùng Tào quân tiến hành một trận quyết chiến đường đường chính chính.

Mã Dược suy nghĩ rất cẩn thận, hắn đã ngầm chơi âm mưu quỷ kế với Tào Tháo, nhưng hắn muốn chính diện trên chiến trường đánh bại Tào Tháo.

Tục ngữ có câu: Chỉ cần có thực lực, thì âm mưu quỷ kế không có đất dụng võ.

Lời này đã truyền lưu thiên cổ, chắc chắn không phải không có đạo lý.

Mã Dược nhìn ra phía xa một lát, quay đầu hỏi Giả Hủ:

“Văn Hòa, ngươi có nhìn rõ không?”

“Nhìn rõ rồi”.

Giả Hủ nói:

“Theo cờ hiệu của doanh trại quân đội bên kia mà phán đoán, binh lực của quân Tào ước chừng 1 vạn người, binh lực của Nam Dương khoảng 3000 người, không khác nhiều lắm so với phán đoán của chúng ta”.

“hahaha”.

Mã Dược ngửa mặt lên trời cười dài, nói:

“Nói một cách khác, binh lực của chúng ta gấp 2 lần quân Tào. Hơn nữa, quân ta lương thảo sung túc, không có chuyện lo phiền sau lưng. Tào quân lương thảo thiếu thốn, ở hậu phương lúc nào cũng có thể bị tập kích bởi những vị hàng xóm mạnh mẽ, nếu như đánh trận này không thắng, bổn tướng quân nhất định sẽ tự sát”.

Giả Hủ nói:

“Chúa công, đạo dùng binh phải quỷ dị, quân ta tuy chiếm ưu thế, nhưng ngàn vạn lầm không thể chủ quan khinh địch”.

“Ừ, Văn Hòa nhắc nhở rất đúng”.

Mã Dược nghe vậy thì biến sắc, trầm giọng nói:

“Bổn tướng quân có chút đắc ý rồi”.
….
Bờ đông Sông Đan, đại doanh của Tào quân.

Tào Tháo cùng Quách Gia, Tuân Du, Lý Điển, Tàng Phách, Trần Đáo, Trần Ứng đứng tụm lại một chỗ trên đài quan sát hư thực đại doanh của quân Lương Châu.

Khí trời nóng bức như cá hầm trong nồi, nhưng trong lòng Tào Tháo đang phát lạnh, không biết vì sao nhìn quân đội bên bờ Tây, Tào Tháo cảm thấy có chút lạ lẫm.

Quân đội Lương Châu ở đây khác hẳn với quân Lương Châu trước kia mà Tào Tháo từng biết.

Thời Kỳ Đổng Trác, quân Lương Châu là một đám dã thú, tàn nhẫn hiếu sát nhưng lại đơn giản, không hiểu chiến thuật, ứng phó không phải là quá khó khăn.

Nhưng khi Mã Đồ Phu bình định đám lang sói Lương Châu, chỉ cần Lang Vương Mã Đồ Phu thét dài một tiếng, bầy ác lang này sẽ liều mạng xông lên.

Cho dù phía trước là 1 con cự thú hung mãnh như Sư Tử, cũng quyết tâm xé thành những mảnh nhỏ.

Mà lúc này, quân Lương Châu ở bên bờ đối diện làm cho Tào Tháo có chút xa lạ: Đây là một đội quân chính thức!

“Đây nhất định không phải bộ hạ cũ của Mã Đồ Phu”

Tào Tháo quả quyết nói:

“Quân Lương Châu ở đây không có khí tức giết chóc như đám bộ hạ cũ của Mã Đồ Phu, thêm nữa chúng có kỷ luật nghiêm minh, quân dung chỉnh tề, nếu như bổn tướng quân đoán không sai, đây nhất định là đám tân quân Lương Châu mà Cao Thuận mới huấn luyện”.

“Lương Châu Tân quân?”

Trần Ứng nói:

“Nếu như là Tân quân, thì không phải lo lắng rồi”.

“Đó là do ngươi chưa lãnh giáo qua sự lợi hại của Cao Thuận”.

Lý Điển lãnh đạm nói:

“Nếu như ngươi đã cùng Cao Thuận giao thủ, ngươi sẽ không dễ nói như vậy”.

"Cao Thuận có lợi hại hay không, Lý Điển là người rõ ràng nhất”.

Lúc Tào Tháo còn là Thái thú Đông quận, chinh phạt 800 Lưu Khấu, Lý Điển đã từng cùng với Nhạc Tiến đánh lén Trường Xã, cùng với Cao Thuận giao phong lần đầu, lúc ấy Cao Thuận chỉ là một tiểu hiệu của Giặc khăn vàng.

Cũng chính lần giao phong này, đã làm cho Lý Điển khắc cốt ghi tâm, suốt đời khó quên.

Chính là Cao Thuận đã ngăn cơn sóng dữ, biến đám quân ô hợp trong nháy mắt thành một đạo tinh binh.

Cuối cùng, cuộc chiến ở Trường Xã có chuyển biến đột ngột, huynh đệ tốt của Lý Điển là Nhạc Tiến bỏ mình trong trận chiến này.

“Hừ”.

Trần Ứng lãnh đạm nói:

“Ta xem ngươi bị Cao Thuận dọa cho vỡ mật rồi?”.

“Ngươi nói cái gì?”

Lý Điển giận tím mặt, keng một tiếng rút kiếm, lạnh lùng nói:

“Ngươi có gan thì lập lại lần nữa?”.

Trần Ứng cũng rút kiếm cầm trong tay, châm chọc nói:

“Ta sợ ngươi sao?”.

“Dừng tay!”

Tào Tháo biến sắc, quát:

“Binh khí chỉ dùng để đối đầu với kẻ địch, không hướng về quân mình, các ngươi có muốn xem thử quân pháp của bổn tướng quân không?”.

Lý Điển và Trần Ứng trừng mắt nhìn nhau, thu kiếm lui binh.

“Tất cả lui xuống đi”.

Tào Tháo lạnh lùng phất phất tay, lại nói:

“Phụng Hiếu, Công Đạt ở lại”.

Đợi cho chư tướng kéo nhau đi xuống, ánh mắt của Tào Tháo mới di chuyển đến phía Quách Gia, lo lắng nói:

“Phụng Hiếu, trận chiến này xem ra không mấy lạc quan”.

“Đúng vậy.”

Thần sắc của Quách Gia cũng ngưng trọng, nói:

“Quân Lương Châu gấp đôi quân ta, lương thảo lại sung túc, không có lo nghĩ ở hậu phương, trái lại quân ta ít hơn quân Lương Châu một nửa, chỉ cảnh vừa nãy thôi Chúa công cũng thấy, 3000 quân của Trần Kỷ phái tới chưa hẳn đã giúp được nhiều”.

Tuân Du nói :

“Chúa công, không bằng đuổi 3000 quân của Trần Kỷ trở lại Uyển Thành đi, ở chỗ này có khi lại vướng chân”.

“Không thể, bây giờ không thể đuổi 3000 quân của Trần Ứng, Trần Đáo đến Uyển Thành, ngược lại, khi nào Uyển Thành có nguy cấp, thì lệnh cho Trần Kỷ phái quân đến”.

Tào tháo nói xong lời này thì dừng lại, đôi mắt nhỏ của hắn xẹt qua một ánh mắt sâu kín, nói:

“Nam Dương dù sao cũng không phải là Dĩnh Xuyên, vạn nhất Trần Kỷ lâm trận đào ngũ, chặt đứt đường lui của quân ta, hậu quả thật không tưởng tượng nổi”.

Quách Gia nói:

“Xem tình hình trước mắt, Trần kỷ chưa nghĩ tới chuyện lâm trận đào ngũ, nhưng điều Chúa công băn khoăn cũng phải phòng ngừa thật chu đáo. Phải phân tán lực lượng dưới tay Trần Kỷ, làm cho hắn có nghĩ đến đào ngũ, cũng không dám thực hiện”.

Tào Tháo xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, thấp giọng nói:

“Phụng Hiếu, làm cách nào để đối phó với quân Lương Châu đây?”

Quách Gia nói :

“Lấy ít địch nhiều, nếu muốn thủ thắng thì có 2 phương pháp, một là đợi cho quân địch mệt mỏi, sĩ khí giảm sút, sinh lòng thoái chí. Hai là, đánh bất ngờ, dùng phục kích, thủy yêm, hỏa công, phá hỏng lương thảo của địch. Địa hình ở 2 bên bờ sông Đan không thích hợp để tập kích phá địch. Mã Đồ phu sở dĩ chọn nơi đây làm chiến trường, hiển nhiên là đã suy nghĩ rất kỹ, có thể xét thấy, ngoại trừ đợi cho quân địch mệt mỏi thì không còn cách nào khác”.

Tào Tháo nhíu mày nói:“Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp khác sao?”

Quách Gia nói:

“Trước mắt thì không có biện pháp nào tốt, nhưng đợi khi thời gian qua đi, quân Lương Châu sẽ bộc lộ nhược điểm không biết chừng, Tóm lại quân ta không thể hành động thiếu suy nghĩ”.

“Được rồi.” Tào Tháo gật đầu, bùi ngùi nói:

“Nếu như vậy, thì truyền lệnh xuống, toàn quân tăng mạnh đề phòng, nếu như có tự tiện xuất kích, giết không tha”.

2 ngày sau.

Bờ tây Sông Đan, trong đại doanh quân Lương Châu.

Bốn người: Hứa Chử, Mã Siêu, Lý Mông, Cú Đột không nhanh không chậm bước đến trung quân đại trướng của Mã Dược.

Trong đại trướng, Mã Dược đang cùng Giả Hủ, Lý Túc, Cao thuận, 3 người nghiên cứu địa đồ bàn cách chiếm đóng Nam Dương, khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Mã Siêu tứ tướng nối đuôi nhau vào, không khỏi mỉm cười, nói:

“Mạnh Khởi, sao vậy?”.

“Hắc, đừng nói nữa.”

Mã Siêu giận dữ cầm roi ngựa trong tay hất lên, có chút căm tức đáp:

“Tào A Man đúng là con rùa rúc đầu, tiểu đệ cho quân sĩ nhục mạ, ngay cả tổ tông mười tám đời của hắn cũng mắng chửi, vậy mà hắn cứ núp trong đại doanh không chịu ra. Lý Mông tướng quân tức giận, đem kỵ binh tập kích đại doanh, nhưng lại bị quân Tào bắn tên phải trở về”.

“Ha ha ha, Tào A Man cũng có hôm nay.”

Mã Dược ngửa đầu cười to nói:

“Nhưng mà chuyện này cũng ở trong dự liệu rồi, tư vị ở trong tình thế xấu cũng không dễ chịu gì đâu. Trước kia bổn tướng quân đã hưởng thụ đủ loại tư vị này rồi, 3 năm sau phong thủy thay đổi, cũng nên đến lượt bổn tướng quân cho đối thủ nếm thử tư vị này”.

Giả Hủ vuốt ve cái cằm của mình nói:

“Chúa công, sách lược của quân Tào rất rõ ràng, chính là cố thủ làm cho địch mệt mỏi. Ý đồ dựa vào phòng thủ vững chắc mà làm nhụt nhuệ khí của quân ta, quân ta lâu ngày không được tấn công, khó có thể tránh khỏi sĩ khí uể oải, lúc đó chính là thời cơ của quân Tào.”

“Hừ hừ!”

Mã Dược cười lạnh nói:

“Bổn tướng quân sao có thể cho quân Tào cơ hội như vậy?”

Giả Hủ mỉm cười, hướng Mã Siêu, Cao Thuận chư tướng nói:

“Tào quân cố thủ làm cho địch mỏi mệt, bổn quân sư và Chúa công đã có kế sách đối ứng, đó là: Chém hết tai mắt, quấy nhiễu sau lưng địch”.

Chư tướng và Mã Siêu nói:

“Chém hết tai mắt, quấy nhiễu sau lưng địch”?”

“Đúng, Chém hết tai mắt, quấy nhiễu sau lưng địch”.

Mã Dược lãnh đạm nói:

“Cách dùng binh của Tào Tháo và Quách Gia thì không chê vào đâu được, nếu như quân ta cường công, thì Tào tặc nhất định sẽ hy vọng quân ta đạp doanh, Bổn tướng quân lại không làm như hắn muốn, hai quân giao phong mình nhiều địch ít. Tào Tháo Quách Gia cho dù có khả năng thông thiên triệt địa cũng không cách nào bù vào chỗ thiếu hụt trí mạng, đó là Tào Tháo thiếu một đội quân kỵ binh cường đại”.

Mã Siêu, Hứa Chử, Cú Đột chư tướng nghe vậy đều lộ ra phấn chấn vẻ.

“Cú Đột đâu?”

Cú Đột nhanh chóng tiến lên, lạnh lùng nói:

“Có mạt tướng”.

Mã Dược nói:

“Ngươi suất lĩnh 500 Xích hầu lang kỵ, chia làm 20 đội, ngày đêm không ngừng tra xét những cánh đông 2 bên bờ sông Đan, nhất định phải phải đem thám mã trong vòng 50 mươi dặm của Tào Tháo đuổi tận giết tuyệt! Bắt đầu từ ngày mai, bổn tướng quân không muốn nhìn thấy thám báo của Tào Tháo xuất hiện trên chiến trường.”

Cú Đột ôm quyền nói:

“Mạt tướng lĩnh mệnh.”

Mã Dược bỗng nhiên chuyển hướng sang Mã Siêu, lạnh lùng nói:

“Mã Siêu”.

Mã Siêu nhanh chóng tiến lên, đứng song song với Cú Đột, nói:

“Có Mạt tướng”.

Mã Dược lanh lùng cười, sát khí bỗng nhiên tỏa ra, dùng âm thanh ngưng trọng nói:

“Suất lĩnh 2000 thiết kỵ, mang theo 10 ngày lương khô và tên, đợi khi thanh lý hết thám báo của Tào Tháo, lập tức vòng qua đại doanh quân Tào, mặc quần áo gọn nhẹ, tập kích Quan Quân, Nhượng Huyền, chặt đứt quân lương của quân Tào”.

“Nếu Quán Quân, Nhượng Huyền có khó khăn, thì bỏ qua Kiên Thành, dùng binh bức Uyển thành không được sai sót”.

Mã Siêu ôm quyền nói:

“Tuân mệnh”.
….
Ngày hôm sau.

Bờ Đông sông Đan. Hai tên thám mã của quân tào đang cưỡi ngựa đi đi lại lại trên cánh đồng bát ngát phía thượng du, nhìn như vô định, nhưng thật ra lúc nào cũng giám sát đại doanh của quân Lương Châu bên bờ sông.

Trời cao trong xanh, mây ít ánh nắng nhiều, ngoại trừ nóng bức, tất cả đều bình thường, hai tên thám mã đang cưỡi ngựa không phát giác ra bóng ma chết chóc đang phủ dần lên họ.

“Hí hí hí”.

Đột nhiên có tiếng ngựa hí vang lên, thám mã của tào quân cả kinh quay đầu. Chỉ thấy cách chừng 500 bước, có hơn 10 thám mã của quân Lương Châu như cô hồn dã quỷ đang tiến tới, gót sắt của ngựa đã bị tháo ra, không còn tiếng động, chẳng trách chúng có thể đến gần 500 bước mới bị phát giác.

“Là Lương Châu thám mã, đi mau!”

Hai tên thám mã Tào quân kêu lên một tiếng, muốn giục ngựa bỏ chạy.

Nhưng khí chúng mới chỉ ghìm cương ngựa để quay đầu, lại phát hiện có 2 đội Thám mã của quân Lương châu từ 2 hướng đằng sau tiến lại, hình thành thế giáp công.

“Chia nhau phá vòng vây!”

Thám báo đầu lĩnh của Tào quân quyết định rất nhanh, Hai tên thám báo chia làm 2 đường, nhanh chóng bỏ chạy.

Nhưng mà thật đáng tiếc cho bọn họ, cho dù là kỹ thuật cưỡi ngựa, hay tốc độ của chiến mã, quân Lương châu đều chiếm ưu thế áp đảo, kỵ binh Lương Châu đều là loại chiến mã Sơn Đan, được quân ở Hà Sáo chăm sóc cẩn thận, thân thể ít nhất 7 xích (152 phân), chiến mã trong doanh của Hứa Chử có thể cao tới 8 xích, còn tọa kỵ của Hứa Chử phải cao tới 9 xích.

Mà kỵ binh của Tào quân đều dùng chiến mã được buôn lậu từ Hà Sáo, đó là loại Ải cước mã của Mông Cổ du nhập vào Trung Nguyên, cao chỉ tầm 6 xích (129 phân), sức chịu đựng tuy rất tốt, nhưng tốc độ lại không thể bằng được kỵ binh của quân Lương Châu.

Chỉ cách có mấy trăm bước, cho nên Thám mã của Lương châu rất nhanh đuổi kịp.

Vù vù

Tiếng mũi tên phá không, xuyên thủng yết hầu.

Hai tên thám mã Tào quân không kịp kêu lên một tiếng, đã rơi từ trên lưng ngựa xuống đất, tình cảnh giống như vậy cũng diễn ra trên khắp cảnh đồng.

Không đến thời gian nửa ngày, hơn trăm thám báo của quân Tào rải trên cánh đồng đã bị Cú Đột dùng ưu thế của Xích Hậu Lang Kỵ diệt sạch sẽ, chỉ còn hơn mười tên thám báo của quân Tào tìm được đường sống trong chỗ chết, hoảng sợ chạy về đại doanh báo cáo.

Bờ Đông Sông Đan, đại trướng trung quân của Tào Tháo.

Vu Cấm bước nhanh vào trong Đại trướng, ôm quyền hướng tới Tào Tháo nói:

“Chúa công, thám mã của quân Lương châu hành động không có kiêng nể gì cả, giết hại hầu hết thám mã quân ta rải trên chiến trường”.

“Hả, lại có loại chuyện này?”

Tào Tháo thất thanh nói:

“Cho dù kỹ thuật cưỡi ngựa, bắn cung của quân Lương Châu cao siêu, nhưng thám mã của quân ta chẳng nhẽ không chạy được hay sao? Tại sao lại bị quân Lương Châu giết hại gần như toàn bộ vậy?”

“Chúa công có điều không biết.”

Vu cấm vẻ mặt đau khổ đáp:

“Thương nhân Quan Trung bán ngựa tới Trung Nguyên đều là loại Ải Cước Mã, mã tọa kỵ của thám mã Lương Châu đều là loại ngựa cao to, tốc độ rất nhanh, hai chủng loại tốc độ kém nhau quá nha, một khi bị kỵ binh Lương Châu truy đuổi, thì thám mã quân ta khó mà chạy thoát được”.

“Hỏng rồi, Mã đồ phu thật xảo quyệt”.

Tào Tháo dậm chân nổi giận mắng:

“Tưởng rằng thương nhân Quan Trung bán ngựa cho chúng ta là loại ngựa trộm được của Mã Đồ Phu, không ngờ đây là cái bẫy do Mã Đồ phu sắp đặt. Đáng Chết, bổn tướng quân mất rất nhiều tiền thuế mua ngựa. Vậy mà lại mua phải ngựa tồi, thật ghê tởm, ghê tởm vô cùng.”

Bờ Tây sông Đan, Đại trướng trung quân của Mã Dược

“Ha ha ha”

Mã Dược ngửa mặt lên trời cười dài nói:

“Nếu như bổn tướng quân đoán không sai, Tào A Man bây giờ nhất định đang dậm chân mắng chửi, nói đây chỉ là một cái bẫy của bổn tướng quân, dùng Ải cước mã bán đến Trung Nguyên, thu được một món lợi kếch xù, lại còn làm cho Tào Tháo ngậm bồ hòn làm ngọt”.

“Hắc hắc, giờ đây Tào quân thật đúng là tiến thối lưỡng nan .”

Giả Hủ cười hắc hắc, nói tiếp:

“Tiến, thì phải tiếp tục cố thủ, mất đi thám báo, thám mã, thì cũng giống như mất đi tai mắt, không cách nào hiểu được tình hình của chiến trường, thậm chí viện quân của Chúa công ở quan đông đến cũng không thể nào biết, như vậy sẽ ở trong cục diện bị bao vây, là trí giả sẽ không chọn cách này”.

“Lùi, cũng không có dễ dàng như vậy, vừa mới hạ lệnh cho ba quân Cố thủ, nhưng trong nháy mắt đã hạ lệnh lui binh, lệnh ban ra thay đổi xoành xoạch như vậy sẽ làm cho sĩ khí quân sĩ đại giảm, huống chi trong quân Tào còn có 3000 quân Nam dương, lâm trận lui binh thì khó tránh khỏi nội loạn, đến lúc đó quân ta bám theo, thừa cơ đánh lén, Tào quân không tan tác mới là lạ”.

“Hừ hừ.”

Mã Dược cười lạnh nói:

“Đúng là làm cho Tào A man phải đau đầu, bổn tướng quân cũng muốn nhìn xem, Tào A Man và Quách Quỷ Tài làm thế nào để hỏa giải nan đề này?”.

Bờ Đông sông Đan, Đại doanh của Tào quân.

“Chúa công.”

Quách Gia biến sắc, thấp giọng nói"

“Nếu như không có thám báo giám thị hướng đi của quân Lương Châu, quân ta sẽ trở thành kẻ điếc, người mù”.

“Nếu như ở trên đài cao cũng chỉ quan sát tình hình trong vòng 1000 bước, nếu như xa hơn thì thị lực không thể nào đáp ứng được, Kể từ đó, Kỵ Binh của quân Lương Châu sẽ không kiêng nể gì mà đánh vu hồi, tập kích ở cạnh sườn, lúc đó sẽ triệt để cắt đứt liên lạc giữa quân ta và hậu phương, nghiêm trọng hơn chính là Mã Đồ Phu điều khiển đại quân từ Quan Trung tiến đến, mà quân ta lại thiếu thám báo cho nên không biết, lúc đó thì quả thật là đem thân mà lọt vào trong vòng vây”.

Trong đôi mắt của Tào Tháo hiện lên sự lo lắng, hỏi một câu mang tính chất thăm dò:

“Nếu như vậy, không bằng chúng ta lui binh về Uyển thành, sau đó tính tiếp được không?’.

“Ôi.”

Quách Gia than nhẹ một tiếng, lắc đầu nói:

“Bây giờ có muốn lui binh cũng đã không còn kịp nữa rồi, Chúa công vừa mới hạ lệnh cố thủ đại doanh, nhưng hôm nay lai hạ lệnh lui về Uyển Thành, sẽ làm cho các tướng sĩ hoang mang, quân tâm vừa loạn, thì sĩ khí sẽ giảm, lúc đó quân Lương Châu sẽ thừa dịp theo đuôi đánh lén, quân ta cũng sẽ lâm vào cục diện tan tác”.

Lâm trận rút lui binh, từ xưa đến nay đều là đại kỵ của binh gia.

Đây là một đạo lý rất đơn giản, sau khi quân lính nhận được quân lệnh, sẽ không còn sĩ khí mà liều chết với quân địch, chỉ mong sớm rút lui khỏi chiến trường, nếu như lúc này truy binh đuổi tới, sẽ rất nhanh chóng tan tác chim muông.

Nhưng mà mọi việc cũng không phải tuyệt đối, nếu như đối với cách dùng binh như Tào Tháo có thể dùng lợi thế của địa hình để thay đổi thế cục, lợi dụng phục binh để ngăn sự truy kích của quân địch, làm cho truy binh trộm gà không được lại còn mất nắm thóc.

Nhưng mà đáng tiếc là địa hình ở Sông Đan đều là đồng bằng, và sườn núi thoai thoải, không có 1 vị trí nào có thể bố trí phục binh.

Hơn nữa, trong quân Lương Châu còn có 5000 thiết kỵ, Tào quân một khi mà bại, thì sẽ đến kết cục toàn quân bị diệt. Bộ Binh ở 2 cánh có thể chạy trốn, nhưng chiến mã thì…”

Tào Tháo nhíu mày nói :

“Tiến cũng không được, lùi cũng không được, vậy thì làm như thế nào đây?”

Quách Gia khẽ thở dài:

“Chuyện tới hôm nay, cũng không còn kế sách nào tốt cả, chỉ còn cách hội chiến với quân Lương Châu, xem có thể tìm được sơ hở của đại quân Lương Châu hay không, lúc đó sẽ dùng một kích mà thắng địch? Chỉ cần có thể chính điện đánh bại bộ binh của Mã Đồ phu, kỵ binh của Lương Châu tuy lợi hại, nhưng lại không đáng phải lo lắng”

Quách Gia mặc dù là trí giả tuyệt thế, nhưng lúc này cũng chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài, mưu kế của quân sư chỉ ở dưới điều kiện đặc biệt mới có tác dụng, hiện nay đang ở trong tình thế này.

Cho dù bất cứ âm mưu quỷ kế nào cũng khó mà thực hiện được, lúc này tác dụng của Quách Gia với Tào quân thực sự rất nhỏ bé, thậm chí lại không bằng cả một binh lính bình thường.

Cũng được.”

Tào Tháo trầm tư một lúc lâu, cuối cùng nghĩ không ra lương sách gì, đành phải gật đầu nói:

“Ngày mai bổn tướng quân sẽ hạ chiến thư với Mã Đồ Phu, hội quân ở bờ đông Sông Đan đại chiến”.

Ngày hôm sau, ở Đại Doanh quân Lương châu.

Trong trung quân đại trướng, Giả Hủ cầm trong tay chiến thư, hướng Mã Dược nói:

“Chúa công, Tào A Man đã thiếu kiên nhẫn rồi, hẹn quân ta ngày mai hội chiến ở bờ Đông sông Đan, ha ha”.

“Hội chiến ở bờ đông Sông Đan? Tào A Man chẳng nhẽ lại muốn nửa đường đột kích?”

Mã Dược cười lạnh nói:

“Nếu như Tào A man đã hạ quyết định này, thì bổn tướng quân sẽ làm cho hắn phải thất vọng rồi, hắc hắc, Văn Hòa lập tức trả lời Tào A Man, ngày mai canh ba giờ Mão, quân ta sẽ qua sông ứng chiến đúng giờ”.

Không có nhận xét nào: