Trang

Tìm kiếm

25 thg 6, 2013

Chương 437: Đội - Đấu Phá Thương Khung

Trong khu rừng rậm rạp . Ánh mặt trời len lõi từ khe hở lá cây chiếu xuống. Chiếu xạ thành nhiều điểm sang lên trên đám lá khô đang phủ kín cả mặt đất. Làm cho toàn bộ khu rừng hiện lên vó vẻ mộng ảo .

    Trong khu rừng tĩnh lặng, bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân, thanh âm từ xa đến gần, lát sau, năm đạo nhân ảnh chậm rãi xuất hiện, năm người trông có vẻ là một tiểu đội, nhưng lại không ngừng tranh cãi ầm ĩ với nhau , âm thanh mắng nhiếc vang lên bén nhọn, quanh quẫn trong khu rừng

    "Oạch, các vị thật là nhàn rỗi a, dĩ nhiên dưới loại tình huống này mà còn có tâm tình nhàn nhã để cãi nhau!" Một thanh âm trêu tức nhàn nhạt đột nhiên vang lên. Năm thân ảnh đang di chuyển đột nhiên cứng đờ lại, vội vã ngẩng đầu, nhìn lên nhánh cây phía trên đầu họ, có năm người thanh niên đang đứng, trên ngực họ đều đeo một một loại huy chương giống nhau. Mà lúc này, năm người thanh niên mang theo vẻ mặt giễu cợt nhìn năm người phía dưới, giống như là mèo thấy chuột vậy.

    " Các người đến đây là để cướp cái gọi là Hỏa Năng? " trong nhóm năm người, một gã có thân hình cao lớn cười lạnh nói, hắn có thể đứng vào danh sách 50 người trong ngoại viện của Học Viện Canaan, tự nhiên thực lực không kém, đối với những thanh niên đồng lứa hắn không quá kiêng kỵ.

    "Thông minh " trên nhánh cây, một người thanh niên có vết sẹo uốn éo trên mặt, chợt cười mỉm nói: "Các ngươi đã biết mục đích của chúng ta, vậy thì cũng không cần nhiều lời, giao ra Hỏa Năng, miễn cho da thịt chịu khổ, các ngươi thấy thế nào ?"


    "Nằm mơ?" một gã thanh niên gầy yếu nói, nhưng khi lời nói hắn vừa dứt, một bóng người đột ngột phóng tới trước mặt hắn, bóng ảnh liền xuất hiện trước mặt hắn, một luồng kình phong phá rách không khí đột nhiên xuất hiện, như là thiểm điện, đá một cước thật mạnh vào bụng của thanh niên gầy yếu, nhất thời, thân thể thanh niên gầy yếu bắn ra phía sau rồi nện vào thân cây, phun một ngụm máu tươi bắn ra, sau vài lần cố gắng thế nhưng hắn vẫn không thể đứng lên!

    "Mẹ nó, lên!" nhìn đồng bạn bị đánh, tên thanh niên có dáng người cao lớn giận dữ, gầm lên một tiếng, định động thủ, nhưng mà âm thanh của hắn vừa mới thoát ra khỏi miệng, lập tức nghe phía sau vang lên một loạt âm thanh trầm đục, vội vã nhìn lại thì đã nhìn thấy 3 vị đồng bạn đã biến thành một đống bị thịt đang bị đá dồn vào một góc, tại bên cạnh bọn họ, ba gã thanh niên đang đứng khoanh tay, trên mặt mang đầy vẻ khinh thường .

    "Huynh đệ, ta mặc kệ ngươi trước kia ở ngoại viện hung hăng như thế nào, nhưng khi tiến vào Nội Viện, là rồng thì ngươi phải cuộn mình lại, là hổ thì ngươi phải nằm xuống, những điều này là do học trưởng chúng ta trải qua vô số lần da thịt bị đau đớn mà tổng kết ra, hôm nay là ta miễn phí ban tặng cho ngươi" nở một nụ cười lạnh, bỗng bên tai thanh niên cao lớn đột khởi, một bóng ảnh giống như thiểm điện tiến đến, đại quyền vung lên, hung hăng nện lên khuôn mặt hắn, thanh niên kia liền ngã xuống đất, miệng phun đầy máu tươi

    "Không muốn tiếp tục bị đánh thì tự mình đem hắc hỏa tinh tạp lấy ra" tên có vết sẹo uốn éo trên mặt xoa xoa nắm tay, thản nhiên nói.

    Nghe được lời hắn nói. Năm tên tân sinh sắc mặt đều trở nên khó coi. Cắn răng, trong lòng thầm nghĩ hảo hán không sợ cái thiệt trước mắt, đem cái gọi là hỏa tinh tạp lấy ra.

    Tiếp nhận tạp phiến trong tay năm người. Trên khuôn mặt thanh niên hiện lên một chút hưng phấn, hung hăng hôn lên tạp phiến một cái. Sau đó vung tay lên phân phát bốn tấm còn lại cho bốn đồng bọn của mình. Tay hắn vừa lật. Một tạp phiến màu lam nhạt xuất hiện ở trong tay. Tinh tế nhìn kỹ. Phía trên tạp phiến màu lam dĩ nhiên xuất hiện con số 47 màu lửa.

    Một tay cầm tạp phiến đen nhánh. Một tay cầm tạp phiến màu lam nhạt. Sau đó thanh niên có vết sẹo đem chúng dí sát vào nhau. Dùng sức chà xát. Nhất thời , trên 2 tạp phiến lóa ra hào quang. Lát sau, hào quang mờ dần. Chẳng qua lúc này con số trên mặt tạp phiến màu lam đã biến thành 50. Trái lại trên tạp phiến màu đen kia cũng là từ 5 biến thành 2 .

    "Cái quy củ rườm ra chết tiệt! Còn phải lưu lại cho tân sinh "Hỏa Năng" trong hai ngày, thật là lãng phí "nhìn thấy con số còn sót lại trên tấm tạp phiến đen nhánh. Tên mặt thẹo nhất thời bĩu môi. Cực kỳ khó chịu nói.

    "Đi thôi, Lâm Cách. Chúng ta phải nắm bắt thời gian tiếp tục đi tìm các đội ngũ khác. Vất vả lắm mới có tư cách tham gia "cuộc săn Hỏa Năng" Nếu không thể mang về "Hỏa Năng" dùng trong 6 ngày. Chúng ta lần này sẽ thua lỗ lớn a" Mặt khác, một gã thanh niên đem hỏa tinh tạp trong tay cất kỹ. Sau đó đem tấm tinh tạp đen nhánh trả lại cho tên tân sinh không may kia. Quay đầu nói với tên thanh niên mặt sẹo.

    "Ừ. Đi thôi" tên thanh niên bị gọi là Lâm Cách gật gật đầu nói. Quay mặt về phía 5 tân sinh vừa cười vừa nói : "Những tên nhóc đáng thương. Đây là hậu quả của việc không hiểu chuyện. Sau này nhớ lâu một chút. Sang năm các ngươi cũng có thể giống như vậy. Đi săn Hỏa Năng mà cướp đoạt của tân sinh nha, Đừng ghi hận. Bởi vì đây là trải nghiệm đầu tiên mà tân sinh đi vào Nội Viện phải đi qua. Haha. Đi! "

    Cười to một tiếng, Lâm Cách vung tay lên, năm người liền nhanh chóng phóng đi về phía đám cây, sau đó hướng sâu vào bên trong mà đi, lưu lại năm tên tân sinh ủ rũ, mặt mày xanh mét .

    Sau khi đội học viên cũ ly khai, mấy tên tân sinh kia sau khi uể oải một lúc lâu, thì đều mang vẻ mặt âm trầm cố gắng đứng dậy.

    Liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi phân tán ra, mỗi người mỗi ngã.

    Ở một nơi cây cối rậm rạp cách nơi này hơn vài chục mét, năm đạo nhân ảnh đang ẩn náu bên trong, nơi ánh mắt họ đang hướng đến, chính là địa phương mà năm tên tân sinh rời đi, hiển nhiên tràng cảnh trước đó của đội tân sinh cũng được họ chứng kiến rõ ràng .

    "Xem ra hỏa năng ở bên trong tinh tạp có tác dụng cực kỳ trọng yếu , nếu không vị tất những tên kia sẽ không phải làm như thế" chậm rãi thu hồi ánh mắt, Tiêu Viêm nhìn tấm tinh tạp đen nhánh trong tay có số 5 thật lớn, thấp giọng nói.

    "Ừm!"

   Mấy người Huân Nhi khẽ gật đầu, mục đích cướp đoạt của những tên kia cực kỳ rõ ràng, cái họ cần chỉ là Hỏa Năng.

    "Đi thôi, những tên kia đi rồi, chúng ta cũng ở đây được một khoảng thời gian rồi, chẳng phải Tô trưởng lão đã nói, tới đích càng sớm thì phần thưởng càng hậu hĩnh sao, không nên tiếp tục lãng phí thời gian nữa" Bạch Sơn nhíu mày, thúc giục!

    "Chờ một chút." Tiêu Viêm vung tay lên ngăn cản mọi người lại , người phía sau nhướng mày , âm thanh lạnh lùng vang lên "Ngươi lại làm sao vậy"

    Tiêu Viêm liếc liếc mắt một cái , chậm rãi nói: "Ta không cần biết chúng ta có mâu thuẫn với nhau như thế nào, hiện tại chúng ta đã hợp lại thành một đội, do đó ta cho rằng, chúng ta cần phải biết đoàn kết, nếu không, tiểu đội tân sinh lúc nãy chính là tấm gương cho chúng ta."

    Hổ Gia gật gật đầu, đội học viên cũ kia từ lúc ra tay cho tới lúc phối hợp vơi nhau đều cực kỳ ăn ý, rõ ràng là họ thường xuyên ở cùng một chỗ, thực lực của họ cũng không kém đoàn người của mình bao nhiêu, nếu là đơn đả độc đấu mà nói, có lẽ năm người có thể đạt được thắng lợi, mà nếu là đoàn chiến thì với sự ăn ý của họ, đối phó với đội ngũ rã rời của bên này, chỉ sợ cũng không quá khó khăn để đánh bại!

    "Vậy ngươi có ý kiến gì?" Hổ Gia con ngươi sáng ngời nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, nhíu mày hỏi

    "Nếu là một đoàn đội, đương nhiên cần có một thủ lĩnh, đó là người chỉ huy và phân phối, ý của ta là trong năm người chúng ta chọn ra một người chỉ huy, nếu không chúng ta chiến đấu riêng lẻ, năm bè bảy mảng, chỉ sợ rất khó mà thuận lợi đi ra khỏi nơi này từ bên trong vòng vây của những tên học viên cũ mạnh mẽ kia, Tiêu Viêm chậm rãi nói "

    Nghe vậy, mấy người Hổ Gia đều ngẩn ra, ngập ngừng trong chốc lát, sau đó đều gật đầu, lời nói của Tiêu Viêm cũng không sai, một đoàn đội có sự chỉ huy so với một đoàn đội rời rạc thì khả năng phát huy ra sức chiến đấu sẽ khác đi rất nhiều!

    "Vậy chức vị Đội trưởng này sẽ do ai đảm đương?" Ngô Hạo, toàn thân bao bọc bên trong áo bào, trầm mặc một hồi lâu, sau đó đem nan đề lớn nhất hỏi ra.

    Hắn vừa thốt lên xong, Tiêu Viêm mấy người đều lâm vào trầm mặc, sau một lát, Huân Nhi cước bộ khẽ nhúc nhích, đứng ở bên cạnh Tiêu Viêm, nàng dùng hành động biểu lộ lựa chọn của mình.

    Nhìn thấy hành động của Huân Nhi, sắc mặt mấy người Bạch Sơn đều có biến hóa khác nhau, sau một lúc lâu, Hổ Gia nhíu chặt mày cũng lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Được rồi, nể mặt Huân Nhi, ta tin tưởng ngươi một lần"

    Nói xong cũng đi tới bên cạnh Tiêu Viêm, đem ánh mắt hướng về mặt hai người khác.

    "Thực lực của ngươi ta phục, tạm thời nghe ngươi chỉ huy, không ý kiến" Ngô Hạo thanh âm trầm thấp, chậm rãi vang lên, mà hắn cũng đi về phía Tiêu Viêm.

    Sắc mặt khó coi nhìn Tiêu Viêm đứng bên cạnh ba người, Bạch Sơn ánh mắt lóe lên không ngừng.

    "Bạch Sơn, nếu là ngươi không muốn, vậy thì bốn người chúng ta phải đi trước." Tiêu Viêm ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Sơn, thản nhiên nói.

    "Ngươi..." nghe vậy, Bạch Sơn biến sắc, chỉ biết oán hận gật gật đầu, bước đi hướng Tiêu Viêm, âm thanh lạnh lùng nói: "Được rồi, ngươi bây giờ, là đội trưởng của đội ngũ chúng ta, bất quá ta nói trước, đừng có lợi dụng chúng ta đi xung phong, chúng ta cũng không phải là những tên ngốc cầm cờ bị sai khiến đâu."

    "Việc này là sự tình của cả đoàn đội chúng ta, tự nhiên ta sẽ không để một mình ai gánh vác" Tiêu Viêm nhìn thoáng qua bốn người, con ngươi đen nhánh bỗng lóe lên một chút tia sáng sắc bén, nhẹ giọng nói: "Nhưng! Hiện tại ta là đội trưởng, vậy chúng ta rời đi chỗ này đến khu rừng rậm phía trước, ta không hi vọng các ngươi đối với ta hai lòng mà gây ra những chuyện bất lợi cho, đến lúc thì đừng trách Tiêu Viêm ta, chúng ta cũng không phải lần đầu tiếp xúc với nhau, tính tình ta thế nào, các ngươi hẳn đã rõ, lúc trước có thể làm cho các ngươi nằm ở phòng cứu thương 7 ngày, thì lúc này đây, ta vẫn có thể "

    Nghe được trong ngôn ngữ Tiêu Viêm ẩn chứa lời cảnh cáo, Hổ Gia bĩu môi, nhưng cũng không phản đối, Ngô Hạo gật gật đầu, mà Bạch Sơn thì khóe miệng khẽ run rẩy một hồi, sau một lúc khá lâu, mới từ kìm nén được áp lực trong lòng mà hồi phục.

    Nhưng mặc kệ ba người phản ứng như thế nào, ít nhất, hiện tại trên danh nghĩa Tiêu Viêm đã nắm được quyền chỉ huy, kế tiếp, mới là thực sự là hành động.


Mục lục

bình luận dau pha thuong khung đấu phá thương khung

Không có nhận xét nào: