Trang

Tìm kiếm

2 thg 7, 2013

Chương 550: Sơ chiến - Đấu Phá Thương Khung

    Bởi vì hai người đột ngột bộc lộ một khí tức hung hãn, quảng trường rộng lớn ngay lập tức trở nên yên tĩnh, thế rồi mười mấy bóng người liền lui lại vài bước, chuẩn bị xem náo nhiệt,ở trong tu luyện tháp, mặc dù có thể tăng lên tốc độ tu luyện, nhưng cũng rất nhàm chán, hôm nay có đánh nhau, bọn họ tất nhiên là rất vui mừng theo dõi trận chiến này.

    Lâm Diễm nhìn Tiêu Viêm trực diện nghênh đón Diêu Thịnh, cũng hơi ngẩn ra, vừa muốn ngăn trở, song lại trầm ngâm một chút, nhưng vẫn chưa mở miệng, mặc dù thực lực lộ ra của Tiêu Viêm mới là nhị tinh Đấu Linh, nhưng hắn quá rõ ràng, chân thực chiến đấu lực của gia hỏa này hơn xa thực lực của hắn, thế nên, sợ rằng cho dù Diêu Thịnh có dốc hết sức lực, muốn chiến thắng được hắn, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

    "Để cho hắn cảm thụ một chút về chiến lực của mấy gã trong hai mươi vị trí đầu của Cường Bảng cũng tốt." Trong lòng nghĩ vậy, Lâm Diễm lui ra phía sau từng bước, hướng về Tiêu Viêm cười to nói: "Tiêu Viêm, đem cái tên ẻo lả ấy đánh gục đi, xem hắn còn có dám huênh hoang nữa hay không."

    Tiêu Viêm khẽ cười, tiếp tục tiến lên, hai tay vừa mới vung lên, cự đại Huyền Trọng Thước mang theo tiếng xé gió xuất hiện trong bàn tay.


    Trọng Thước vung lên, hướng thẳng vào Diêu Thịnh, dưới tràng chiến đấu này, chiến ý trong cơ thể Tiêu Viêm, tựa như sóng biển dâng trào, làm cho khí thế của hắn không ngừng tăng cao.

    Thấy được khí tức cường hãn của Tiêu Viêm, mấy người xung quanh cũng hơi chút ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ: "Lời đồn về kẻ này thật là chính xác, chiến lực còn mạnh mẽ hơn cả thực lực."

    Lạnh lẽo nhìn khí tức của Tiêu Viêm không ngừng tăng lên cao, Diêu Thịnh hai tay xoay tròn, cực kỳ nồng đậm đấu khí màu lam thẫm thẩm thấu ra, theo một chút đấu khí màu lam thẫm này xuất hiện, một tia hơi nước cũng ngưng tụ quanh thân, chỉ một lát sau, một ám hắc thủy tráo đột ngột hiện ra, dần dần đem cả người Diêu Thịnh bao vây trong nó, bên ngoài thủy tráo có những đợt sóng không ngừng xoay chuyển,tựa hồ như một sinh vật sống vậy.

    "Cẩn thận một chút, đây là độc chiêu của hắn, U Kình Thủy Bích, chuyên môn dùng để đối phó với mấy gã có lực lượng mạnh mẽ, xem ra đối với ngươi cũng rất hiểu rõ a, vừa ra tay liền khắc chế sở trường của ngươi." Nhìn ám hắc thủy tráo mà Diêu Thịnh ngưng tụ thành, Lâm Diễm hơi nhíu mày, lớn tiếng nói.

    Nghe vậy, Tiêu Viêm cũng có kinh ngạc, hơi hơi gật đầu, xem ra người này có thể đứng thứ mười bảy trên Cường Bảng, quả nhiên là có bản lĩnh không kém, chẳng qua, đối phương là cường giả có đấu khí thủy thuộc tính, đối với loại đối thủ này, Tiêu Viêm ,cho tới bây giờ vẫn chưa từng sợ hãi.

    Một nét cười lạnh hiện ra trên mặt Tiêu Viêm, một tia cực nhạt thanh sắc hỏa, dưới uy lực của đấu khí, đem toàn bộ Trọng Thước bao vây lại; có sự trợ giúp của thanh liên địa tâm hỏa, thủy thuộc tính đấu khí trước mặt hắn chỉ có thể phát huy ra bảy tám phần uy lực.

    "Cho dù đã biết, có thể làm được cái gì" Cho dù bị Lâm Diễm nói toạc ra, Diêu Thịnh cũng không vội vàng, chỉ là âm lãnh cười nói.

    "Cũng không chắc chắn." Tiêu Viêm thản nhiên cười, đôi chân giậm mạnh xuống đất, một tiếng lôi minh rất nhỏ vang lên, mà thân hình của Tiêu Viêm, dưới những ánh mắt kinh ngạc, hóa thành một cái bóng đen đầy vẻ quỷ mị lao thẳng về phía Diêu Thịnh.

    Con mắt trống rỗng híp lại nhìn về đạo hắc tuyến đang lao đến như tia chớp, âm lãnh trong mắt Diêu Thịnh càng ngày càng đậm, hùng hồn đấu khí cuồn cuộn trong cơ thể, cấp tốc di chuyển.

    Giữa sân, hai cỗ khí tức hùng hồn, càng ngày càng mạnh, hung hãn đối đầu, tưởng như nháy mắt nữa thôi sẽ bộc phát trong tầng thứ sáu này .

    Khoảng cách hơn mười thước, đối với tốc độ của Tiêu Viêm mà nói, chỉ là cái nháy mắt mà thôi, chẳng qua những kẻ ở đây cũng không phải là người bình thường, bởi vậy mặc dù tốc độ của Tiêu Viêm cực kỳ nhanh chóng, nhưng ánh mắt của bọn hắn vẫn luôn theo sát.

    Thân hình chợt xuất hiện ở giữa không trung, Tiêu Viêm nhìn Diêu Thịnh phía dưới, khuôn mặt liền trở nên hung ác, Trọng Thước trong tay lại tăng thêm lực lượng, chỉ trong sát na, dưới cú đánh của Trọng Thước, một âm thanh chói tai vang lên, rung động cả tầng thứ sáu.

    Cảm nhận được cường độ trong cú đập này của Tiêu Viêm, cho dù là Diêu Thịnh, kẻ vẫn mang trong lòng một ít khinh thường, đều ngưng trọng trở lại, hai tay cấp tốc vũ động, một tia hắc sắc đấu khí nhanh chóng xuất hiện, cuối cùng lấy một tốc độ cực nhanh, ngưng tụ ngay trên đầu một tầng đấu khí thủy võng.

    "Đùng!"

    Trọng Thước mang theo lực lượng khổng lồ ầm ầm đập thẳng vào thủy võng, ngay lập tức, một đạo kình khí ba động có thể nhìn thấy được, từ điểm tiếp xúc dập dờn tỏa ra.

    Sau cú va chạm, Tiêu Viêm liền hơi nhíu mày, hắn có thể cảm giác được trên mỗi đạo thủy võng, uẩn hàm một loại quỷ dị niêm lực. Mặc dù niêm lực không nhỏ, nhưng lực lượng trên Trọng Thước, vẫn mạnh mẽ như cũ, trong nháy mắt liền phá vỡ hơn trăm tầng đấu khí, nhưng là mặc dù tốc độ phá hủy rất nhanh, nhưng tốc độ ngưng tụ tầng đấu khí của Diêu Thịnh cũng không chậm, trong lúc hai tay vũ động,hiện ra rất nhiều tàn ảnh, mà các tầng đấu khí, cũng trong lúc tàn ảnh vũ động, cấp tốc thành hình.

    Mười giây sau khi trận chiến giữa hai người bắt đầu, khi Trọng Thước chỉ cách đầu Diêu Thịnh tầm nửa thước, lực phòng ngự trên các thủy võng của hắn cũng đã cố định được Trọng Thước, thế nhưng, kình khí tỏa ra từ đó vẫn làm cho Diêu Thịnh trở thành kẻ đầu bù tóc rối

    Kình phong tỏa ra làm Diêu Thịnh mê muội trong nháy mắt. Khi hắn tỉnh lại thì khuôn mặt trở nên cực kỳ khó coi,không nghĩ tới rằng đây mới là lần đầu tiếp xúc,mà đã hơi thấy mệt mỏi. Mặc dù không có gì tổn thương,nhưng mà kẻ khác nhìn vào,sẽ thấy hắn rất chật vật, điều này,làm cho một kẻ trọng mặt mũi như hắn,làm sao chịu được.

    Một tiếng rống giận dữ vang lên từ trong yết hầu Diêu Thịnh,tay phải của hắn ngay lập tức hóa thành quyền, hắc sắc đấu khí mạnh mẽ bao trùm lấy,cuối cùng hóa thành một cái Hắc sắc thủ trảo. Thủ trảo vừa huy động, mấy ngón tay sắc bén trực tiếp xé gió,hướng thẳng tới Tiêu Viêm đang ở giữa không trung.

    Hai tay nắm chặt Huyền Trọng Thước, kình lực trong cơ thể Tiêu Viêm liền bộc phát, đem tầng tầng đấu khí hoàn toàn loại trừ, thân hình quay tròn giữa không trung. Cuối cùng, thanh sắc cước chưởng hung hăng va chạm vào hắc sắc thủ trảo của Diêu Thịnh.

    Trầm thấp âm thanh vang lên, dưới kình lực bắn ngược, hai người đều cấp tốc lui về phía sau, một lát sau, khi Tiêu Viêm rơi xuống đất thì Diêu Thịnh cũng đứng lại trên mặt đất.Sau khi ổn định lại thân hình, Diêu Thịnh lạnh lẽo lướt qua bàn chân của Tiêu Viêm,khi thấy được một lỗ hổng lớn trên đôi giày,mới cười nhạt một tiếng

    Hai người chiến đấu chỉ trong chớp mắt, thế nhưng cũng hung hiểm vạn phần, xuống tay đều rất nặng,chỉ cần một chút sơ ý sẽ dẫn tới trọng thương, đặc sắc chiến đấu như vậy, cho dù mấy người đứng xem cũng không khỏi gật đầu,Tiêu Viêm này quả nhiên danh bất hư truyền, cùng Diêu Thịnh bài danh thứ mười bảy trên cường bảng ác chiến như vậy, thế mà cũng không rơi vào hạ phong.

    "Thủy thuộc tính đấu khí của người này dĩ nhiên có một chút ăn mòn hiệu quả, thật sự kỳ quái, nếu không có dị hỏa âm thầm hóa giải, sợ rằng sẽ ăn không nhỏ thiệt thòi.

    Hơi hơi lắc chân, Tiêu Viêm trong lòng kinh ngạc nói, trong lúc tiếp xúc nháy mặt ấy, hắn rõ ràng cảm giác được ăn mòn tính ẩn trên đấu khí của đối phương

    "Tiêu Viêm, rất giỏi a" Lâm Diễm hướng Tiêu Viêm giơ ngón tay cái lên, cuộc chiến lúc trước cho dù ngay cả hắn, cũng không nhận ra đã xảy ra những chuyện gì, mà đối với việc Tiêu Viêm không ngờ không bị chiến bại, hắn cũng kinh ngạc, mặc dù Diêu Thịnh mới chỉ là thất tinh Đấu Linh, nhưng bởi vì đấu khí có vài phần cổ quái, cho dù bát tinh Đấu Linh tầm thường cũng khó có thể chiến thắng hắn, mà biểu hiện vừa rồi của Tiêu Viêm, không thể nghi ngờ là ngoài dự đoán của hắn

    "Đây mới chỉ là khởi động làm nóng người, đắc ý làm gì?" Diêu Thịnh âm trầm nghiêm mặt, thanh âm âm lãnh như đấu khí của hắn vậy, làm cho kẻ khác thấy lạnh lẽo.

    Tiêu Viêm nhàn nhạt liếc hắn một cái, cũng không nói nhảm, Trọng Thước vung lên, đấu khí lại ngưng tụ.

    "Hừ! Dừng tay cho ta!"

    Song, ngay khi Tiêu Viêm và Diêu Thịnh sắp sửa tái chiến, một tiếng hừ lạnh mạnh mẽ vang lên, rồi lập tức, một đạo quỷ dị nhân ảnh xuất hiện giữa sân, nhất thời, một cỗ khí tức sắc bén mà bá đạo như bài sơn đảo hải bạo dũng ra, một khe nứt ở dưới chân nhanh chóng lan ra, kéo dài tới hết quảng trường, mới từ từ chậm lại.

    Khí tức sắc bén bá đạo rất quen thuộc, làm cho mọi người đều rõ ràng kẻ đến là ai, lập tức mọi người đều trở nên ngưng trọng cùng kính sợ, hiển nhiên, kẻ mới đến cũng có phân lượng trong mấy gã cường giả đứng đầu nội viện.

    Chậm rãi thu lại Trọng Thước trong tay, Tiêu Viêm hơi khép lại đôi mắt, nhìn Liễu Kình trong sân, vẻ mặt không nóng không lạnh, vẫn chưa xuất hiện một cảm xúc nào.

    "Liễu Kình đại ca!" Nhìn thấy Liễu Kình xuất hiện, Diêu Thịnh nhất thời mừng rỡ.

    Tay vung lên, cản lại thanh âm của Diêu Thịnh, Liễu Kình liếc Tiêu Viêm cùng Lâm Diễm, nhàn nhạt nói: "Ta nói, bây giờ lấy tu luyện làm trọng, có gì ân oán, chờ đến cuộc thi mà giải quyết!" Lời nói vừa dứt, Liễu Kình lườm Tiêu Viêm một cái, hiển nhiên, đối với Tiêu Viêm, trí nhớ của hắn có chút khúc mắc.

    Nghe vậy, Diêu Thịnh há hốc mồm, chỉ có gật đầu, ánh mắt lạnh lùng chuyển về Tiêu Viêm, điềm nhiên nói: "Lần này coi như ngươi gặp may, hy vọng chúng ta không gặp nhau trên giải đấu, nếu không lúc ấy,ngươi không còn may mắn như hôm nay đâu."

    Tiêu Viêm nhướng mắt nhìn, nhưng cũng không để ý tới lời nói vừa rồi, chỉ đem ánh mắt hướng về Liễu Kình, người này, mới là kẻ lợi hại nhất, cho dù lấy thực lực bây giờ của hắn, cũng là không mười phần nắm chắc ...

    "Tiêu Viêm, ngươi thật sự làm cho ta cảm thấy hứng thú, mặc dù đối thủ của ta là Lâm Tu Nhai, chẳng qua ta cũng hy vọng ngươi cũng có bản lãnh chen vào đây, nhưng mà, ngươi nên biết rằng,trong cuộc thi, sinh tử thuộc về thiên mệnh, tuy nói nội viện không cho hạ sát thủ, nhưng dù sao quyền cước không có mắt." Liễu Kình bình thản nói,trong thanh âm, tựa hồ có một chút ý cảnh cáo.

    Hơi nhíu mày, Tiêu Viêm tự nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, vừa muốn đáp lại, một thanh âm non nớt đột ngột vang lên.

    "Tiêu Viêm là người ta bảo vệ, ai dám động hắn?"

    Thanh âm non nớt, thanh thúy động nhân, song, dưới thanh âm này, giữa quảng trường, ngoại trừ Tiêu Viêm, sắc mặt mọi người đều đại biến, ánh mắt trở nên di động, cuối cùng, trước một cửa phòng tu luyện, nhìn thấy một thân ảnh nho nhỏ.
Mục lục

bình luận dau pha thuong khung đấu phá thương khung

Không có nhận xét nào: