Trang

Tìm kiếm

4 thg 4, 2014

Chương 1089: Dương Hỏa Cổ Đàn - Đấu Phá Thương Khung

  Lời nói bình thản chẳng chút đe dọa lại mang theo bá khí ngút trời, khiến ai nấy sửng sốt vô cùng.

  Triệu Hắc và Tần Ma chưng hửng tròn mắt, rồi trở lại dáng vẻ hung ác nhìn chằm chằm gã thanh niên lạ hoắc đang bước vào sảnh:

    - Nhị tinh Đấu Tông lại dám buông lời càn rỡ?

    - Hai mươi giây!

    Gã thanh niên chẳng thèm trả lời, điềm nhiên đếm thời gian

 - Giết hắn!
   
    Triệu Hắc nổi giận.

  Mệnh lệnh ban ra, đám đệ tử Hắc Hỏa Tông gầm lên, đấu khí tuôn ra, thi triển công kích bao vây sát hại gã thanh niên.

    Hỏa diễm xanh biếc từ trong cơ thể Tiêu Viêm bừng cháy, hình thành một vòng hộ tráo. Mọi công kích hung hãn vừa chạm vào hỏa tráo liền cháy tan tành, không hề cản được hắn chút nào.

    Nhìn thấy hỏa diễm xanh biếc của Tiêu Viêm, hai người Triệu Hắc ngẩn ra, sau đó la thất thanh:

    - Dị hỏa?

    Hai người mừng như điên, trong mắt đầy vẻ tham lam. Hắc Hỏa Tông lấy việc ngự hỏa mà dương danh, do vậy cũng dễ dàng nhận biết thế nào là dị hỏa.

   - Khá lắm tiểu tử, lại còn có kỳ vật như thế. Bất quá, ngươi đã tự động dâng đến cửa, bọn ta cũng không khách khí mà nhận lấy vậy.

    Triệu Hắc âm trầm cười, nháy mắt trao đổi với Tần Ma, lập tức thi triển thân pháp, hai người hình thành gọng kìm ập tới Tiêu Viêm ra tay.

  - Ây da, hết giờ!

    Tiêu Viêm khẽ lắc đầu, than nhẹ.

   Không gian xung quanh Tiêu Viêm biến dạng, một thân ảnh già nua quỷ dị hiện lên. Tay phất lên nhẹ nhàng, không gian đột nhiên đặc lại.

   Lão thả tay xuống, một luồng sức mạnh khủng bố lặng lẽ không mang chút dao động nào chạm vào ngực hai người Triệu Hắc, Tần Ma.

    “Hự!”

  Công kích bất ngờ khiến cả hai khựng lại, gương mặt kinh hãi, không kềm được thổ huyết, trong máu còn có vài mảnh nội tạng bị chấn tan nát.

    "Uỳnh"

    Máu tươi phun ra, thân thể hai người như diều đứt dây, bắn ngược lại lăng lóc trong đại sảnh, nện vào vách tường, tiếng xương vỡ giòn giã.

    Đại sảnh trở nên yên tĩnh. Mọi ánh mắt, gần như dại ra nhìn hai lão cường giả bò lê bò càng, rồi mọi người nhìn lại lão nhân vừa xuất hiện bên cạnh gã thanh niên. Chỉ tùy ý phất lên, hai gã lục tinh Đấu Tông chẳng thể chịu nổi một đòn, thua đến thê thảm như vậy?

  - Đấu… Đấu Tôn?

    Diệp Trọng trợn mắt há mồm nhìn thân ảnh lão nhân. Mặc dù trong cơ thể người kia lão không phát hiện ra khí tức gì, nhưng vẫn cảm giác được nguy hiểm cực độ. Loại cảm giác này, lão đã từng cảm nhận qua, chắc chắn phải là cường giả Đấu Tôn.

    - Diệp gia ta từ lúc nào lại có liên quan đến cường giả như vậy?

    Suy nghĩ xẹt ngang trong đầu, Diệp Trọng tròn mắt bất ngờ. Từ lúc Diệp gia thất bại trong hai đợt khảo thí ngũ đại gia tộc trước kia, bọn họ hầu như không còn có thể liên hệ với những cường giả cấp bậc Đấu Tôn trợ giúp. Nếu không, Hắc Hỏa Tông như thế nào lại dám tìm tới cửa sinh sự.

    Xóa đi nghi hoặc trong đầu, Diệp Trọng nhìn thấy Hân Lam đang lấp ló ngoài cửa sảnh, dường như nhận ra gì đó, lão nhìn lại gã thanh niên. Tuy dung mạo có khác, nhưng khí tức của người này quả nhiên rất quen thuộc.

    - Hắn chính là Tiêu Viêm lần trước đó sao?

  Suy nghĩ lóe lên, Diệp Trọng thất thần. Lần trước gặp mặt, người này cũng chỉ có một con golem mạnh mẽ mà thôi, vậy mà chưa đến một tháng sau gặp lại, bên cạnh hắn liền có một cường giả Đấu Tôn thần bí bảo hộ?

    - Hắn phải là nhân vật có bối cảnh tầm cỡ, bằng không sao có thể được cường giả Đấu Tôn bảo vệ? Lần trước, quả thật Diệp gia ta mắt mờ, suýt nữa đắc tội với một đại nhân vật!

    Những ý niệm trong lòng Diệp Trọng, Tiêu Viêm tự nhiên là không biết. Hắn liếc mắt nhìn chỗ góc tường, nơi Triệu Hắc và Tần Ma đang chật vật bò dậy với nét mặt vô cùng kinh hãi, hắn nở một nụ cười lạnh lẽo. Tiếp một kích của Thiên Hỏa tôn giả, e rằng hai gã kia đã thừa sống thiếu chết, cho dù kéo dài được hơi tàn thì cũng đã nửa bước chân vào quỷ môn quan.

  - Tiền bối, hai người chúng ta là trưởng lão Hắc Hỏa Tông. Hôm nay, chúng ta có mắt không tròng, mạo phạm hai vị, xin bỏ qua cho!

    Hai người Triệu Hắc và Tần Ma lồm cồm bò dậy, lòng tràn đầy kinh hãi, căn bản không có nửa điểm dám nổi giận. Thân là đương sự, bọn họ tự nhiên rõ ràng, có thể dễ dàng đánh bại cả hai người bọn hắn, dĩ nhiên phải là cường giả cấp bậc Đấu Tôn. Cường giả như thế ngay cả tông chủ cũng không dám gây sự, năng lực Hắc Hỏa Tông không thể đắc tội.

    - Mụ nội nó, Diệp gia này làm sao còn có thể còn kết giao với cường giả Đấu Tôn? Lần này tính sai rồi, trở về nhất định phải báo cho tông chủ biết. Sau này không nên nhòm ngó Diệp gia nữa, hổ chết vẫn còn dư uy mà...

    Hai người ngậm đắng nuốt cay, cố nén đau đớn trong cơ thể, chẳng còn lại chút uy phong khi nãy. Trước mặt cường giả Đấu Tôn, bọn hắn chẳng khác gì con kiến, chiến đấu căn bản không hề có lực kháng cự.

  - Cút đi, nếu còn đến nữa, ta sẽ tìm Hắc Hỏa Tông các ngươi nói chuyện cho ra lẽ!

    Tiêu Viêm liếc nhìn bọn hắn, lạnh lùng dọa hai người sợ vỡ mật.

    Nghe vậy, Triệu Hắc và Tần Ma rùng mình, không dám trả lời, lê lết bò thẳng ra cửa.

    - Đem mấy thứ của các ngươi về!

    Hai người này vừa muốn rời đi, Tiêu Viêm liền quát lên, hai người run rẩy quay lại, khúm núm gom hết mấy cái quan tài vào trong Nạp Giới. Lúc này, những tộc nhân Diệp gia có mặt trong đại sảnh trợn mắt há mồm, nhìn đám người Hắc Hỏa Tông chật vật rời đi.

    Nhìn đám người Hắc Hỏa Tông thê thảm bỏ chạy, lát sau đám người Diệp gia mới hồi thần lại, ánh mắt đầy kính sợ nhìn hai người trong đại sảnh.

  - Gia gia, mọi người không sao chứ?

    Hân Lam vội vã chạy vào trong đại sảnh, lo lắng hỏi Diệp Trọng.

    Diệp Trọng lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Viêm, khẽ thở dài một tiếng, trịnh trọng khom người ôm quyền:

    - Tiêu Viêm tiên sinh, đa tạ đã ra tay tương trợ, ngày trước Diệp gia ta bất kính, xin thứ lỗi cho.

  - Tiêu Viêm?

   Những trưởng lão Diệp gia ngẩn ra, đặc biệt là những người đã từng ra tay giao đấu với hắn hôm trước, ánh mắt tròn to vừa lo vừa sợ, lại thêm chút hổ thẹn.

    Tiêu Viêm phất tay, không khách sáo, nói thẳng:

    - Lần này đến Diệp gia, chúng ta chỉ là muốn mượn Dương Hỏa Cổ Đàn dùng một chút, không biết Diệp Trọng trưởng lão có thể cho mượn hay không?

    Nghe vậy, Diệp Trọng thoáng nhìn qua Hân Lam ở cạnh, Hân Lam vội vàng gật đầu, lão đành cười khổ, nói:

    - Tiêu Viêm tiên sinh hôm nay cứu Diệp gia ta, tuy nói Dương Hỏa Cổ Đàn theo tộc quy thì không thể ngoại truyền, nhưng hiện giờ Diệp gia đã tới cái tình trạng này, nếu như cứ tiếp tục giữ lề thói cũ, e rằng chỉ có thể tự tìm đường chết.

    Nhìn thấy Diệp Trọng không có ý từ chối, Tiêu Viêm khẽ gật đầu.

    Sau khi Diệp Trọng dặn dò tộc nhân dọn dẹp đại sảnh thì tự mình dẫn đoàn người Tiêu Viêm tiến vào bên trong Diệp gia. Khoảng chừng mười phút sau, một quảng trường lát đá vắng vẻ hiện ra trước mặt đoàn người. Giữa quảng trường, một tế đàn cổ xưa được dựng nên từ những tảng đá lớn, rêu xanh bám đầy hiện ra năm tháng, xem ra đã có từ rất lâu.

    Tiêu Viêm đến gần tế đàn, ánh sáng hiện ra rõ ràng, càng đến gần năng lượng càng thêm nóng cháy, những tia sáng từ bầu trời rọi xuống, phản xạ vào vách đá, hội tụ lên khối bia đen giữa tế đàn.

    - Dưới tấm bia đá, có một thông đạo đi sâu vào trong lòng đất. Di chuyển tấm bia đá sang một bên thỉnh thoảng sẽ có một ít hỏa chủng Địa Tâm Hỏa thoát ra, ngưng tụ lại, được dương quang chiếu rọi sẽ hình thành Dương Hỏa. Chỉ tiếc là, chuyện đó xảy ra cũng lâu rồi.

    Nhìn tế đàn cổ xưa, Diệp Trọng khẽ thở dài một tiếng, giọng đầy bi ai.

  - Sao lại như vậy?

    Nghe vậy, Tiêu Viêm nhíu mày.

    - Từ vài năm trước, có rất ít hỏa chủng Địa Tâm Hỏa từ trong đó bay ra. Mặt khác, sử dụng những hỏa diễm khác cũng không thể như Địa Tâm Hỏa, dưới sự ngưng tụ của ánh mặt trời mà hình thành Dương Hỏa được.

    Diệp Trọng nhẹ giọng nói.

    Tiêu Viêm khẽ gật đầu, việc hắn cần làm cũng không phải tìm Dương Hỏa, chỉ muốn nhờ năng lượng thiên địa thuần khiết chí dương ở nơi này để áp chế Ách Nan Độc Thể của Tiểu Y Tiên mà thôi.

    - Tiểu Y Tiên, tới tế đàn đi!

    Tiêu Viêm quay đầu lại, nói với Tiểu Y Tiên.

    Nghe vậy, Tiểu Y Tiên gật đầu, mũi chân điểm nhẹ trên đất, thân hình nàng nhẹ nhàng bay vào bên trong. Chung quanh tế đàn ẩn chứa đầy lực chí dương khiến cho nàng khẽ cau mày, cảm giác không thoải mái lắm.

    Nhìn thấy Tiểu Y Tiên bay vào tế đàn, Tiêu Viêm chần chờ một chút liền gọi Địa Yêu Khôi ra. Lúc này, hắn mới cảm thấy yên tâm đi vào tế đàn. Trước lúc đi, hắn khẽ quay lại nói chuyện với Thiên Hỏa tôn giả nói:
   
 - Diệu lão tiên sinh, thỉnh người hộ pháp cho chúng ta, đừng cho bất luận kẻ nào quấy nhiễu.

    Thiên Hỏa tôn giả mỉm cười gật đầu, lắc mình xuất hiện ở một cành đại thụ ở rìa quảng trường, khoanh chân ngồi trên đó.

   - Yên tâm, chỉ cần không phải cường giả Đấu Tôn đến đây, ta chắc chắn không ai quấy nhiễu ngươi được!

    Thấy thế, Diệp Trọng cũng là biết ý rời đi.

    Tiêu Viêm khẽ gật đầu, ánh mắt đảo qua, chung quanh tế đàn có nhiều khối đá che khuất tầm mắt, nếu không đến gần, người bên ngoài chẳng thể nào biết được có chuyện gì xảy ra ở bên trong, cũng khá bí mật.

    Thu hồi ánh mắt, Tiêu Viêm mỉm cười nhìn Tiểu Y Tiên đang có vẻ lo lắng:

     - Đã vậy, chúng ta liền bắt đầu thôi!

   
   




---------------
Mục lục

bình luận dau pha thuong khung đấu phá thương khung

Không có nhận xét nào: