Trang

Tìm kiếm

27 thg 4, 2013

Chương 129: Shrek Thất Quái - Tuyệt Thế Đường Môn

Mục lục
==============================
Ngôn Thiểu Triết gật đầu

- Lần này các ngươi cũng khổ cực rồi, về nghỉ ngơi đi. Nhớ kỹ, những gì được chứng kiến ở đây phải tuyệt đối giữ bí mật. Thược Hành, nhiệm vụ giám sát của ngươi đã đủ số lượng, hãy chuẩn bị cho khảo nghiệm tốt nghiệp nội viện

- Dạ.

Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần lại cung kính sau khi hành lễ, thối lui ra khỏi Hải Thần các.

Thẳng đến khi ra khỏi tiểu lâu, hai người mới nhẹ nhàng thở ra, mặc dù những trưởng lão kia không ai nói gì, nhưng bọn hắn vẫn cảm nhận được áp lực cực lớn. Bọn hắn rất rõ ràng, tất cả những trưởng lão này đều là cường giả Phong Hào Đấu La a! Hơn nữa phần lớn có lẽ...

Mặc dù được thưởng gì to tát, nhưng cuối cùng cũng không bị phạt. Ít nhất nhiệm vụ dự thi lần này đã hoàn thành trọn vẹn. Nhất là Đái Thược Hành, Ngôn Thiểu Triết nói hắn chuẩn bị tham dự sát hạch để tốt nghiệp, cũng có nghĩa là, hắn sắp tốt nghiệp nội viện, có thể trở về quốc. Khổ tu hơn mười năm, rốt cục có thể bắt đầu một hành trình mới, khiến tâm tình của hắn không khỏi khẩn trương và kích động.

Trong Hải Thần Các, lúc này còn lại tám người Vương Ngôn, Bối Bối, Hòa Thái Đầu, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Tiêu Tiêu, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.

Ban đầu mọi người cực kì hưng phấn thì sau khi Ngôn Thiểu Triết răn dạy, quở mắng Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần thì cũng hơi chấn động. Tâm tình thậm chí còn có điều không yên.

Ngôn Thiểu Triết nhìn bọn hắn, mỉm cười, nói

- Sao? cảm thấy học viện nghiêm khắc với họ quá ư? Ta cho các ngươi biết, đó là yêu cầu đối với đệ tử nội viện. Học viện không tiếc hết thảy tài lực đào tạo đệ tử nội viện, yêu cầu đối với họ tự nhiên cũng cực cao. Mà ta chắc chắn tương lai không xa, các ngươi cũng sẽ trở thành một phần tử của nội viện, đến lúc đó các ngươi sẽ hiểu rõ. Được rồi, bây giờ là phần thưởng của các ngươi. Vương Ngôn lão sư.

- Thưa viện trưởng.

Vương Ngôn tiến lên từng bước, hơi khom người.

Ngôn Thiểu Triết khẩn thiết nói

- Trong việc bố trí đội ngũ, mất đi bốn đội viên chính thức không hề tham dự, ba người khác cũng đều có thương tích, thế mà ngươi vẫn giúp chiến đội giành lấy chức quán quân, năng lực của ngươi mọi người đều thấy rõ. Từ giờ trở đi, ngươi đã được đặc cách của học viện, trở thành lão sư nội viện.

Vương Ngôn chặn lại nói

- Viện trưởng, ta không muốn phần thưởng. Lần này có thể đạt được quán quân, ta cũng không có công lao gì, tất cả đều do cố gắng của bọn trẻ mà thành. Chúng nó dốc hết toàn lực, mấy lần hiểm tử hoàn sinh. Nếu học viện thật muốn thưởng, xin bớt lấy của ta mà trao phần thưởng lớn cho chúng đi.

Nhìn kết quả của Đái Thược Hành và Lăng Lạc Thần không khỏi khiến Vương Ngôn lo sợ, hắn sợ học viện sẽ khiến những đứa trẻ này tâm tro ý lạnh

Ngôn Thiểu Triết mỉm cười

- Bọn trẻ chắc chắn sẽ có phần thưởng tương xứng. Phần thưởng của ngươi là của ngươi. Điều ta vừa tuyên bố vẫn chưa phải là phần thưởng dành cho ngươi, chỉ là xét theo năng lực cống hiến mà thăng chức thôi. Chân chính thưởng cho ngươi chính là: tàng thư lâu ở Hải Thần Các sẽ cho phép ngươi vào đọc một năm, tùy ý muốn đọc bất kỳ thứ gì cũng được, nhưng chỉ được phép đọc và nghiên cứu ở đó mà thôi.

- Cái gì?

Nghe phần thưởng như thế, Vương Ngôn cứ thế quá hưng phấn mà nhảy dựng lên, kích động đến đỏ mặt, không nhịn được mà làm trò cười trước mặt các trưởng lão

Hải Thần Các tàng thư lâu bên trong cất chứa những gì? Có những sách cổ, tư liệu độc nhất vô nhị, vô số những kiến thức đã không còn xuất bản nữa. Ít nhất trong mắt Vương Ngôn, đây chính là tài sản trân quý nhất của học viện a! Đừng nói là hắn, cho dù là những trưởng lão ở Hải Thần Các muốn đi vào đọc, đều phải qua nhiều thủ tục rườm rà. Quyền đọc và nghiên cứu một năm, có thể nói dành cho Vương Ngôn còn trân quý hơn cả những gì quý giá nhất.

Nhìn thấy bộ dáng phấn khích của Vương Ngôn, Ngôn Thiểu Triết mỉm cười:

- Vương lão sư, đây là ngươi xứng đáng nhận. Ngươi vì học viện trả giá, mong muốn cố gắng nghiên cứu phát triển, chúng ta đều thấy rõ. Hi vọng trong một năm này, ngươi có thể tìm được gì đó ở tàng thư lâu của Hải Thần Các.

- Cám ơn viện trưởng, cám ơn các vị trưởng lão.

Vương Ngôn hưng phấn đến mức cảm tạ không thôi. Hải Thần Các tàng thư lâu, hắn nghĩ cũng không hề dám nghĩ đến!

Các vị trưởng lão đều gật đầu mỉm cười nhìn hắn, ý muốn nói ở học viện Shrek không chỉ coi trọng vũ lực mà thôi. Lý luận cũng vô cùng trọng yếu, nên cũng có địa vị rất cao. Ít ai ngờ trong số những trưởng lão ở đây, có một vị Hồn Thánh chỉ có 7 hồn hoàn, chính là một người chuyên nghiên cứu lý luận. Chẳng qua những cường giả nghiên cứu lý luận nên tu vi không cao lắm, tuổi thọ không đạt được như cường giả Phong Hào Đấu La. Do đó, trong Hải Thần Các, số lượng của bọn họ nhìn chung cực ít.

Ngôn Thiểu Triết nhìn bảy người Hoắc Vũ Hạo

- Đến phiên các ngươi.

- Các con, biểu hiện của các con ta chỉ có thể dùng từ kinh diễm mới có thể hình dung. Trong lịch sử học viện Shrek chúng ta, đã đạt được không biết bao nhiêu chức quán quân ở các kì Đấu Hồn Đại Tái. Nhưng ta có thể nói, lần này chính là một trong số ít những lần cực kỳ ý nghĩa. Rất xứng đáng được ghi vào viện sử. Học viện chân thành khắc ghi những cống hiến của các ngươi, các ngươi xứng đánh là anh hùng của học viện."

Nghe xong những lời nói vô cùng trịnh trọng của Ngôn viện trưởng, mọi người không khỏi biến sắc, bọn hắn thật không ngờ được học viện đánh giá cao đến thế. Ghi vào sử sách của học viện Shrek, thật là một vinh dự lớn lao a! Nhất thời cả bọn đều thấy máu huyết sục sôi.

Ngôn Thiểu Triết nói :

- Hết thảy các ngươi, đều rất được lòng các vị cao tầng trong học viện. Các ngươi dùng chính đôi vai non nớt của mình mà gánh lấy trách nhiệm làm vinh quang cho học viện. Mục tiêu ban đầu chỉ là cho các ngươi kinh nghiệm qua thi đấu ở một giải đấu lớn là thế nào, vậy mà các ngươi còn không ngừng cố gắng giành lấy quán quân. Sự vĩ đại của các ngươi khiến chúng ta kinh hãi. Thông qua hội nghị Hải Thần Các quyết định thưởng cho các ngươi. Phần thưởng ở Đại Tái các ngươi đã lấy được ba khối hồn cốt, còn có một cái ngoài ý muốn rất phù hợp với Vũ Hạo, học viện quyết định tiếp tục thưởng thêm 3 khối hồn cốt nữa, để cho các ngươi mỗi người một khối, dựa theo năng lực và thuộc tính mỗi người mà túy ý lựa chọn.

Lại là ba Khối Hồn Cốt nữa? Mọi người nhất thời vui mừng quá đỗi, mỗi người một khối hồn cốt, phần thưởng này của học viện so ra đã ngang bằng với Tinh La đế quốc rồi a!

Nhưng phần khiến bọn họ rung động hơn còn ở phía sau.

Ngôn Thiểu Triết trầm giọng nói

- Ban thưởng Hồn Cốt cũng chỉ là khích lệ các ngươi. Vinh quang của học viện được mọi người nỗ lực bảo vệ, thì học viện cũng dành cho mọi người một vinh dự. Từ bây giờ, bảy người các ngươi sẽ được trao tặng danh hiệu Shrek thất quái

Nói tới đây, hắn thoáng dừng lại một chút, lại nói:

- Trọn đời

- A...

Dường như cả bọn đều mất kiểm soát, nghe được hai chữ "Trọn đời", cả bảy người Hoắc Vũ Hạo đều thất thần hô lên một tiếng, trợn mắt há mồm nhìn trân trân Ngôn Thiểu Triết, nhất thời nhìn qua, như cả bọn đã hồn lìa khỏi xác.

Shrek Thất Quái, một từ nghe rất đơn giản, nhưng đối với học viên của Shrek thậm chí là toàn bộ đại lục, nó mang một ý nghĩa không hề tầm thường chút nào! Từ khi có sự huy hoàng của Shrek Thất Quái đời thứ nhất, danh hiệu này được truyền lại cho những người kế thừa nó. Trong lịch sử học viện Shrek, chỉ có hai lần có những người mang danh hiệu này trọn đời, họ đều là những đệ tử nội viện có những cống hiến cực lớn, cực quan trọng cho học viện. Ba Khối Hồn Cốt ban thưởng đã khiến bọn hắn vui mừng không kể xiết, còn danh hiệu Shrek Thất Quái trọn đời, ý nghĩa đối với bọn hắn trọng đại đến mức vượt qua hết thảy!

Vinh quang quá lớn kia, vậy mà bây giờ đã thuộc về bảy người bọn hắn. Dưới vinh quang này, cuộc đời cả bọn đã như mặt trời giữa ban trưa.

Danh hiệu Shrek Thất Quái trọn đời, chấn động mãnh liệt thế này đã không từ nào có thể hình dung. Trong khoảnh khắc, bảy người Hoắc Vũ Hạo chấn động đến mức không nói ra lời. Bây giờ bọn hắn mới biết lý do Ngôn Thiểu Triết muốn cho Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam cùng đến Hải Thần Các. Không chỉ vì sự ưu đãi từ khí tức quang minh lúc trước, là chính yếu là cho bọn họ được tự thân nhận lấy phần thưởng vinh dự này! Trong cuộc đời của cả bảy con người đây, thời điểm này trở nên quá quan trọng, nếu một ai bỏ lỡ, e rằng phải hối hận cả đời

Ngôn Thiểu Triết trầm giọng nói:

- Vì phần thưởng này, hội nghị đã thảo luận mất cả một ngày, cuối cùng thông qua bỏ phiếu, được các chủ xác minh chân thật, mới được quyết định. Nhưng ta cần giải thích cho các ngươi việc này, vì mong muốn các ngươi ngày sau an ổn học tập vũng vàng ở học viện, nên chiến công này sẽ không thông báo ra bên ngoài, thậm chí trong nội viện cũng chỉ niêm phong tin tức này cất vào kho lịch sử. Cho đến khi các ngươi tốt nghiệp, sự kiện này chỉ bản thân các ngươi mới biết được. Cũng yêu cầu các ngươi không nói ra cho người khác.

Yêu cầu này của hắn tự bản thân nhóm Shrek thất quái tân nhậm này cũng có thể tự lý giải. Một khi việc này được truyền ra, hẳn sẽ bày ra cục diện vạn người bu quanh, khiến chúng trở thành 7 ngôi sao lấp lánh giữa học viện, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến quá trình học tập và tu luyện.

Bối Bối làm đội trưởng, nhịn không được hỏi:

- Thưa viện trưởng, trọn đời nói chung chỉ là lúc chúng ta còn ở học viện Shrek, vẫn là..."

Ngôn Thiểu Triết mỉm cười

- Như thế nào? Khó hiểu sao? Trọn đời, dĩ nhiên là đến khi sinh mệnh kết thúc mới là hết đời. Hơn nữa, chỉ cần một trong bảy người các ngươi còn sống, thì danh hiệu Shrek Thất Quái chắc chắn sẽ không có ai sở hữu. Do vậy, các ngươi cần cố gắng tu luyện, tranh thủ sống lâu lâu một chút, Vinh quang này theo thời gian đi theo các ngươi cũng sẽ được lâu lâu một chút.

Bối Bối mừng rỡ, vội vàng dùng ánh mắt ý bảo các chiến hữu mau chóng cúi đầu thi lễ cảm tạ các vị viện trưởng và trưởng lão.

Những người khác hiểu ra, vội vàng nghe theo hắn chỉ đạo mà hành lễ.

Ngôn Thiểu Triết lui qua một bên, hướng về vị trí cao nhất của chiếc bàn dài cung kính nói:

- Lão Sư, ngài điều gì nói với họ không?

Lúc này mọi người mới chú ý tới, chỗ kia dường như có một người nửa nằm nửa ngồi trên ghế, do bị khuất nên căn bản họ không thấy được dáng người của vị cường giả nọ.


Một giọng già nua cất lên:

- Các con, biểu hiện lần này của các con đã vượt xa yêu cầu của ta. Phần thưởng này chính là do bản thân các con phấn đấu mà có được. Nhưng phải nhớ kỹ, thành tựu trước mắt không phải là cả đời, hơn nữa cũng vì các con đã có danh hiệu Shrek Thất Quái này nên trách nhiệm cũng nặng thêm rất nhiều. Bối Bối, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam, Hòa Thái Đầu. Tu vi của các con đã đến bậc Hồn Tông, ta hi vọng các con hết năm học này có thể thông qua sát hạch trở thành đệ tử nội viện, độ khó của kỳ sát hạch vẫn giữ nguyên không thay đổi.

Bốn người liếc mắt nhìn nhau, gương mặt hiện lên vẻ vô cùng lo lắng, sát hạch nội viện nào phải chuyện tầm thường, không biết đã có bao nhiêu đệ tử ngoại viện thất bại, do đó số lượng học viên nội viện cũng ít vô cùng. Vậy mà cả bốn người lại phải sát hạch sớm, khó tránh khỏi trong lòng lo lắng.

Giọng nói già nua tiếp tục vang lên.

- Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông, Tiêu Tiêu, ba người các con tạm thời ở lại đảo Hải Thần theo lão phu tu luyện một thời gian. Khi nào lão phu cảm thấy tốt thì các con có thể trở về ngoại viện. Bối Bối, Từ Tam Thạch sẽ do Huyền Tử chỉ bảo, Thái Mị dạy Giang Nam Nam, Lâm Nhi, Đa Đa, Phàm Vũ, ba người các ngươi chuyên tâm bồi dưỡng Hòa Thái Đầu.

- Nếu trong bốn đứa nó có người không thông qua sát hạch thì lão sư của nó cũng sẽ bị trừng phạt.

Giọng nói già nua kia tuy hết sức ôn hòa và hiền từ nhưng lại khiến người khác cảm thấy một uy nghiêm mạnh mẽ phải chú ý lắng nghe. Các trưởng lão và bốn vị viện trưởng đồng loại đứng dậy, cung kính thi lễ với lão nhân đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế.

- Tan họp.

Giọng của Mục lão vang lên càng thêm bình thản.

Các vị trưởng lão gần như đồng loạt biến mất, cả nhóm Shrek Thất Quái vừa mới nhậm chức thậm chí không kịp nhìn thấy rõ hành động của bọn họ.

Huyền lão, bốn vị viện trưởng và Phàm Vũ vẫn còn ở lại.

- Các ngươi cũng đi đi, ba người Hoắc Vũ Hạo ở lại.

Mục lão phất tay.

- Dạ.

Ngôn Thiểu Triết cung kính nói, sau đó cùng mọi người lặng lẽ ra về. Bối Bối và Hòa Thái Đầu đỡ lấy Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam. Khi bốn người đi ngang qua ba người Hoắc Vũ Hạo đều toát lên ánh mắt cổ vũ.

Hải Thần các một lần nữa trở nên yên tĩnh. Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu lo lắng không yên. Người đang nửa nằm nửa ngồi kia chính là lão sư của viện trưởng Ngôn Thiểu Triết, cũng chính là cường giả mạnh nhất học viện Shrek nữa.

- Các con đến đây.

Mục lão vẫy tay gọi

Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu vội vàng vòng sang chiếc bàn dài, đến bên cạnh Mục lão, cả ba đều cúi đầu, hồi hộp lại càng tăng thêm.

- Sao? Các tiểu anh hùng của ta, chẳng lẽ đây là dáng vẻ khi các con thượng đài đánh bại cường địch ư? Đối mặt với cường địch không sợ hãi, vậy mà lại tỏ ra lo lắng đến mực này trước mặt một ông lão gần đất xa trời à? Ngẩng đầu lên đi, chúng ta vốn là người quen cũ mà.

Giọng nói thật ôn hòa của Mục lão như một luồng gió xuân thổi lướt qua cả ba người.

Ba người theo bản năng ngẩng đầu lên, đập vào mắt bọn họ là một gương mặt già nua đang mỉm cười ấm áp nhìn bọn họ.

- Là lão?

Cả ba gần như đồng thanh nói, ánh mắt mở to thật to.

Dù có đoán một vạn lần bọn họ cũng không thể đoán được lão nhân dáng vẻ bình thường ngồi trước cửa ký túc xá mỗi ngày, tỏ vẻ vô cùng nhàn nhã kia lại là chủ nhân của Hải Thần các! Nhất thời cả ba đều chấn động không nói nên lời…

Mục lão mỉm cười nói:

- Thấy lạ phải không? Các con không nhìn nhầm đâu, ta chính là ông lão kia! Tuy ta là chủ của Hải Thần các nhưng ta không thích nơi này. Nó yên tĩnh quá. Làm sao vui vẻ như ký túc xá Tân Sinh của các con được? Ở đấy lúc nào cũng hừng hực nhiệt huyết tuổi trẻ, lòng ta cũng nhờ thế mà tươi trẻ hơn. Nhìn nhiệt huyết của các con mà lão già ta đây mới có thể sống thêm vài năm.

- Lão… lão…

Hoắc Vũ Hạo giật mình phát hiện không biết mình bị cà lăm từ lúc nào. Bất kể hắn hay Vương Đông, Tiêu Tiêu đều không sao nhìn ra được hình ảnh ông lão nằm thảnh thơi thoải mái kia với vị cường giả đứng đầu học viện.

Mục lão đưa tay lên khẽ nói:

- Đỡ ta dậy.

Hoắc Vũ Hạo vội bước lên đỡ lấy tay Mục lão. Động tác của lão rất chậm, thật sự giống hệt một ông già gần đất xa trời, lão từ từ đứng dậy. Cả người vẫn như trước, không thể đứng thẳng được mà phải cúi một góc 90 độ, khiến người khác trông thấy mà đau lòng.

Cánh tay của Mục lão rất nhỏ, nhưng vô cùng ấm áp, xương cốt lại rất linh hoạt.

Mục lão cười to nói:

- Ta hay nằm một chỗ cũng không phải vì thích lòe thiên hạ. Chỉ là thời trai trẻ ta bị thương, từ đó về sau phần thắt lưng không thể khôi phục nữa, chỉ có thể khom người như thế này. Mấy người họ thấy ta thế này đau lòng nên mới làm ra chiếc ghế nằm kia.

Lão vừa nói vừa chỉ tay về phía chiếc ghế mình thường nằm. Hoắc Vũ Hạo đỡ lão, từ từ bước ra cửa, Vương Đông và Tiêu Tiêu im lặng đi theo sau, đến lúc này, ánh mắt của bọn họ vẫn không thoát được sự kinh ngạc.

Mục lão vừa đi vừa mỉm cười nói:

- Hoắc Vũ Hạo, từ ngày đầu con đến học viện ta đã chú ý đến con, con là một trong số ít người chủ động đến chào hỏi ta. Con rất lễ phép, mỗi lần đến ký túc xá đều đến chào hỏi ta, ngoan lắm.

- Đấy là việc con nên làm.

Hoắc Vũ Hạo lí nhí nói. Vương Đông và Tiêu Tiêu đi phía sau có chút xấu hổ cúi đầu. Bình thường ở học viện bọn họ không học tập tu luyện thì cũng chơi đùa, nào có thời gian chú ý đến một ông lão bình thường ngồi ở cửa ký túc xá cơ chứ?

Hoắc Vũ Hạo đỡ Mục lão đi đến trước một vách tường, Mục lão đưa tay mỉm cười chỉ một cái, tức thì liền xuất hiện một quầng sáng màu vàng, cảnh vật xung quanh dần dần trở nên mờ ảo. Quầng sáng màu vàng ấy từ từ đậm lên rồi bao phủ lấy ba người Hoắc Vũ Hạo, mọi thứ trước mặt bỗng trở nên chói lóa, cả ba vội vàng nhắm chặt mắt lại không nhìn thấy gì nữa, mặt đất dưới chân biến mất. Ngay sau đó, quầng sáng màu vàng kim ấy cũng lặng lẽ tan biến.

Lúc này, bọn họ giật mình phát hiện mình đã rời khỏi Hải Thần Các, đang đứng trong một cái phòng rất lớn, phòng này rộng chừng một trăm mét, hình vuông, diện tích tương đương với sàn đấu ở Đấu Hồn Đại Tái.

Hai bên là những con đường dẫn đến những nơi khác nhau. Căn phòng này là một không gian kín không có cửa sổ, nhưng không khí lại hết sức trong lành tươi mát. Căn phòng này cũng không hẳn là trống trải, một bên phòng có đặt những pho tượng điêu khắc thật lớn, nó giống hệt với pho tượng ở cửa vào học viện Shrek, chính là ba người Hoàng Kim Thiết Tam Giác đã sáng lập ra học viện Shrek và Shrek Thất Quái đời thứ nhất. Chẳng qua so ra thì nhỏ hơn và được làm hoàn toàn bằng gỗ.

Mục lão mỉm cười nói:

- Có phải thấy rất kỳ quái không? Tại sao Hải Thần các trông có vẻ không bình thường? Hải Thần Các thật ra không phải được xây dựng nên mà là được điêu khắc ra.

- Điêu khắc?

Ba người Hoắc Vũ Hạo lại giật mình sửng sốt, cả ba có chút không hiểu được rõ ràng hàm ý của hai chữ “điêu khắc” này.

Mục lão nói:

- Hải Thần các vốn là một gốc cây đại thụ hiếm thấy gọi là Huyền Kim Thụ. Nó là loại cây có có thuộc tính quang minh lẫn sinh mệnh. Các tiền bối của học viện không muốn làm hỏng gốc Hoàng Kim thụ này nên đã đặc biệt dùng nó để điêu khắc ra Hải Thần các. Cho nên, các con sẽ không tìm thấy được đường phân cách của Hải Thần các, các vật dụng trang trí ở đây lẫn pho tượng kia đều được làm từ loại gỗ này. Gốc đây Hoàng Kim thụ này có thể xem là cội nguồn của học viện Shrek chúng ta, sau này các con sẽ hiểu rõ ý nghĩa của nó hơn.

- Vương Đông, con vào con đường đầu tiên bên phải, đi thêm mười thước sẽ thấy một căn phòng, con vào phòng rồi bắt đầu tu luyện.

Vương Đông lặng người, có chút chần chờ, nhưng thấy Hoắc Vũ Hạo nhìn mình gật đầu mới vội vàng bước đi theo lời của Mục lão. Hắn đương nhiên biết Mục lão chỉ muốn tốt cho mình nhưng lại không muốn tách khỏi Hoắc Vũ Hạo.

- Tiêu Tiêu, con đi sang bên trái, lối rẽ thứ ba, vào phòng thứ hai, sau đó cũng vào đấy tu luyện. Các con đều giống nhau, khi nào tỉnh dậy thì có thể trở về ngoại viện.

- Dạ.

Tiêu Tiêu vội vàng đáp, đôi mắt to đầy tinh nghịch khẽ chớp rồi bước đi.

Cả hai người bạn của mình đều đã đi hết, lúc này chỉ còn Hoắc Vũ Hạo ở lại cùng Mục lão.

Mục lão mỉm cười nói:

- Con cũng đi đi, bên phải, lối thứ nhất, phòng cuối cùng, vào đấy thì bắt đầu tu luyện. Sau khi con trở ra sẽ có đáp án mong muốn.

- Dạ, cám ơn ngài, tiền bối.

Mục lão mỉm cười nói:

- Ta họ Mục, con có thể gọi ta là Mục lão.

- Dạ, Mục lão.

Hoắc Vũ Hạo lập tức đáp nhưng không hề vội vã rời đi.

- Mục lão có cần con đỡ ngài về chỗ nghỉ ngơi không?

Mục lão giật mình nhìn hắn, từ ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo, lão nhìn thấy rõ ràng sự chân thành tự nhiên không hề có chút giả tạo lấy lòng.

Mục lão vỗ nhẹ vào đôi tay của Hoắc Vũ Hạo đang đỡ mình, mỉm cười nói:

- Ta tự đi được, con đi đi. Lần này bế quan rất quan trọng với các con. Nhớ thả lỏng, nhìn lại tất cả những gì mình đã trải qua và tu luyện. Ta tin các con sẽ có thu hoạch.

- Dạ.

Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới buông tay ra, đồng thời đi về phía mình được chỉ dẫn, trước khi rẽ vào lối thứ nhất còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Mục lão. Mà khi ấy đúng lúc Mục lão cũng đang nhìn hắn, Hoắc Vũ Hạo không biết chỉ một cái quay đầu nhìn như thế đã khiến cái nhìn của Mục Lão đối với hắn trở nên hoàn toàn tin tưởng.

Vương Đông là người đầu tiên bước vào phòng.

Cửa phòng được làm bằng gỗ, dường như cũng là loại gỗ từ Hoàng Kim thụ như Mục lão nói đến ban nãy. Hắn đưa tay đẩy cửa, cửa phòng dường như chỉ khép hờ, với lực đẩy nhẹ nhàng của hắn, cánh cửa đã bật mở.

Ngay khi cánh cửa mở ra, một khí tức tươi mát nồng đậm ùa vào người hắn. Tất cả đều là nguyên tố quang minh thuần khiết, làm hắn suýt chút nữa ngạt thở. Ngay sau đó, bỗng nhiên xuất hiện một lực hút, dẫn hắn bước vào phòng.

Sau khi vào phòng, Vương Đông ngẩn người, căn phòng này chỉ khoảng mười thước vuông nhưng từ trên trần nhà đổ xuống vô số rễ cây lớn bé khác nhau. Các rễ cây ấy đều có màu vàng kim rực rỡ, khí tức quang minh nồng đậm kia rõ ràng xuất phát từ chính những thứ này.

Giữa phòng có đặt một cái đệm cỏ hình tròn, xung quanh lượn lờ một màn ánh sáng màu vàng kim như ẩn như hiện, khí tức quang minh tập trung nhiều nhất ở nơi đó, không ngừng khuếch tán ra ngoài.

Vương Đông cảm nhận cả người như được tẩy rửa, cảm giác giống hệt khi hắn đắm chìm trong quầng sáng quang minh ở trước cửa Hải Thần Các. Lúc này hắn đã rõ, quầng sáng quang minh khi ấy chính là năng lượng từ gốc cây này, chỉ là không biết được ai kích hoạt mà thôi.

Đây không phải là kỳ ngộ nữa mà phải gọi là phúc duyên. Vương Đông không phải người ngốc, hắn lập tức bước đến khoanh chân ngồi lên đệm cỏ.

Nhất thời, một luồng khí tức quang minh nồng đậm chui vào cơ thể hắn di chuyển từ dưới lên trên, cả người hắn nháy mắt biến thành màu vàng trong suốt, hồn lực tự động di chuyển không cần đến sự điều khiển, hắn đã bắt đầu minh tưởng. Lúc này hắn không cần hấp thu mà hồn lực quang minh vẫn ào ào tràn vào cơ thể.

Trong đầu hắn bỗng dưng xuất hiện một lượng hồn lực quang hệ nhiều chưa từng có, tốc độ hồn lực di chuyển từ từ tăng cao, tinh thần càng lúc càng minh mẫn, mọi ý tưởng vừa xuất hiện lập tức trở nên rõ ràng, chỉ sau vài lần hô hấp, hắn đã bước vào trạng thái chìm sâu vào minh tưởng hệt như Hoắc Vũ Hạo trước kia mà hắn cực kỳ hâm mộ.

Có điều trạng thái này không giống với những người khác khi chìm sâu vào minh tưởng, lúc này đầu óc của hắn không những không rơi vào giấc ngủ mà còn đặc biệt hoạt động với tần suất cao, các kỹ năng và kinh nghiệm của bản thân hắn lần lượt được tổ chức lại, những đạo lí hắn chưa hiểu rõ cũng bắt đầu thông suốt.

- Vương Đông.

Khi Vương Đông đang cảm thán trước sự tuyệt vời của chiều sâu minh tưởng thì bỗng nhiên vang lên một giọng nói vô cùng ấm áp. Giọng nói xuất hiện bất ngờ này làm tinh thần hắn vô cùng chấn động.

- Lão nhân gia. (DG: nguyên bản tác giả là "Mục lão", nhưng mà khi nãy Mục lão chỉ mới giới thiệu cho HVH, VĐ mần cách chi lại có thể biết lão tên họ gì??)

Vương Đông theo bản năng thầm nghĩ trong lòng.

- Tiếu tục minh tưởng, tâm không được loạn, con chỉ cần nghe theo lời ta rồi từ từ sẽ ngộ ra nhiều hơn. Hai vũ hồn của con là Quang Minh Nữ Thần Điệp và Hạo Thiên Chuy, đây đều là những vũ hồn cao cấp nhất. Vũ hồn đầu tiên là vũ hồn nguyên tố, cái còn lại là vũ hồn sức mạnh. Bất kể con chọn chủ tu vũ hồn nào cũng đều vô cùng thích hợp cho bản thân con. Nhìn qua hiện tại, con đã chọn vũ hồn thứ nhất. Chắc hẳn con đã được dạy rằng vũ hồn khác nhau, hoàn cảnh tu luyện khác nhau thì kết quả sẽ khác nhau. Càng tu luyện ở nơi thuận lợi với vũ hồn của mình thì kết quả hồn sư thu được càng cao.

- Nơi con đang ngồi là không gian dưới lòng đất của Hải Thần các. Ở đây tổng cộng có 108 căn phòng, mỗi phòng phù hợp với mỗi kiểu vũ hồn khác nhau. Mỗi đệ tử nội viện đều có một cơ hội đến đây tu luyên. Dù hiện nay các con chưa phải là đệ tử nội viện nhưng với những cống hiến của mình, cộng với tư chất vũ hồn song sinh thiên phú nên ta cho phép các con tận dung cơ hội này trước. Tu luyện ở đây có thể nói là làm ít mà được nhiều, cực kỳ có lợi cho con đường tu luyện sau này của các con. Nhưng không hẳn cứ tu luyện ở đây là tốt, quan trọng nhất là các con phải tìm được con đường của riêng mình.

Nghe đến đây, Vương Đông bỗng dưng phấn chấn hơn hẳn, hắn mơ hồ đã hiểu ra thêm một vài chuyện.

Mục lão nói:

- Mỗi một hồn sư đều có con đường riêng. Cường Công, Mẫn Công, Khống Chế, Phụ Trợ chỉ là những con đường cơ bản nhất. Muốn được thành tựu cao thì phải tìm cho mình hướng đi cụ thể và rõ ràng hơn. Con đường này không ai có thể chỉ dẫn cho con được, con chỉ có thể tự mình tìm ra mà thôi. Đối với những hồn sư có Vũ Hồn Song Sinh thì việc tìm đúng con đường tu luyện lại càng quan trọng. Con phải nhớ kỹ, bất kể cuối cùng lựa chọn thế nào cũng không được nghi ngờ nó, cũng không được lưỡng lự chần chờ, cứ tự tin làm theo những gì mình cho là đúng, vì bất kể con đường thế nào, ra sao, nếu con cố gắng, kiên trì, thì điểm đến cũng là thành công mà thôi.

Mục lão nói đến đây thì dừng lại, giọng nói của lão cũng biết mất. Ở hai gian phòng khác, Tiêu Tiêu và Hoắc Vũ Hạo cũng đồng thời nghe thấy những lời tương tự.

Căn phòng của Tiêu Tiêu hơi đặc biệt một chút, bên trong không có nhiều rễ cây màu vàng kim như Vương Đông nhưng lại có rất nhiều chiếc chuông thật lớn, khi cô bé bước vào, cảm giác đầu tiên của cô cũng là không thở được, kế đến, bên tai cô vang lên từng tiếng nổ to, cảnh vật xung quanh toàn bộ biến mất, bản thân cô lại bị nhốt ở trong chiếc chuông thật lớn.

Căn phòng Hoắc Vũ Hạo bước vào lại càng kỳ lạ hơn, bên trong là một mảnh tối mịt mờ. Cả căn phòng im lặng một cách kỳ lạ.

Sau khi vào phòng, hắn lập tức phóng thích vũ hồn. Nhưng dưới sự trợ giúp của Linh Mâu và Tử Cực Ma Đồng hắn cũng không thể thấy được cảnh vật xung quanh.

Đúng lúc này, Hoắc Vũ Hạo cảm nhận được mọi thứ xung quanh mình vặn vẹo kịch liệt, cả không gian như bị bóp méo thành một cái bánh quai chèo, cả hắn và thế giới tinh thần của hắn đều bị dọa hoảng hốt một trận.

Hắn lảo đảo bước về trước hai bước, xung quanh nhất thời xuất hiện điểm sáng màu vàng giống như là một đôi mắt đang chăm chú nhìn hắn, căn phòng rộng chừng mười thước vuông cũng từ từ sáng rực lên.

Đây là cái gì?

Khi Hoắc Vũ Hạo thấy rõ bốn vách tường xung quanh thì vô cùng hoảng sợ, hắn lập tức muốn tông cửa xông ra nhưng lúc này hắn lại giật mình phát hiện cánh cửa đã biến mất. Cho dù hắn đã phóng thích vũ hồn Linh Mâu, đồng thời còn tìm kiếm thông qua Tinh Thần Tham Trắc vẫn không tìm thấy gì.

Trên mỗi góc tường thật cao kia đều có treo một cái khung xương, khung xương này không phải của con người, vì đầu lâu có hình tam giác, đôi mắt của nó rất lớn, ánh sáng màu vàng chính là xuất hiện từ hốc mắt của những đầu lâu đó, nó giống như những ngọn lửa vừa được người ta đốt lên.

- Aaaa…

Hoắc Vũ Hạo vừa mới phóng xuất Tinh Thần Tham Trắc đến dò xét nó liền hét lên một tiếng đau đớn, cả người lảo đảo suýt nữa té ngã xuống đất, hắn cảm nhận được có một luồng tinh thần lực cực mạnh tạo thành một cái lồng lớn nhốt hắn vào bên trong, hơn nữa còn không ngừng đè ép xuống.

Cảm giác đó cực kỳ đau đớn, hơn nữa còn hết sức đáng sợ. Tinh Thần Hải của hắn không ngừng run rẩy giống như muốn sắp bị xé nát.

Mà lúc này, bất kể Thiên Mộng, Băng Đế hay Y Lai Khắc Tư đều im lặng không có chút động tĩnh gì, chỉ có mình hắn gắng sức chịu đựng.

Nếu lúc này là đang thi đấu trong cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái có lẽ hắn đã hoảng sợ bỏ chạy nhưng ở đây lại không được. Tuy Tinh Thần Hải của hắn có dấu hiệu nguy hiểm muốn vỡ nát nhưng con người chỉ có thể trưởng thành từ trong khó khăn, đau khổ, huống chi lúc này hắn còn có Sinh Linh Kim không ngừng xoa dịu.

Giây phút hoảng sợ ngắn ngủi trôi qua, hắn nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hắn cố chịu đau, cắn răng ngồi xuống đệm cỏ, tập trung tinh thần cố gắng bình tĩnh lại. Đồng thời điều khiển Tinh Thần Lực tạo thành một bức màn bảo hộ bao quanh cơ thể, ngăn chặn áp lực từ Tinh Thần Lực bên ngoài.

Tinh Thần Hải của hắn đã được rèn luyện rất nhiều lần nên có thể nói là cực kỳ cứng cỏi, trong một thời gian ngắn đã có thể ổn định lại tình hình. Đồng thời áp lực từ bên ngoài cũng từ từ giảm bớt.

Giọng nói của Mục lão lại vang lên.

- Hoắc Vũ Hạo, nói cho ta nghe xem, Tinh Thần lực là gì?

Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông, Tiêu Tiêu mỗi khi không ở cạnh nhau đều đã quen trao đổi thông qua tinh thần, nên lập tức nói lên câu trả lời trong Tinh Thần Hải của mình.

- Tinh Thần lực chính là ý niệm.

Mục lão nói:

- Không sai. Tinh Thần lực chính là ý niệm. Mà rèn luyện Tinh Thần lực quan trọng chính là rèn luyện khả năng chịu đựng áp lực. Tinh Thần lực của con còn mạnh hơn nhiều so với dự đoán của ta. Trừ thiên phú dị bẩm, ta không nghĩ ra được nguyên nhân do đâu. Hơn nữa, bản thân con có vũ hồn song sinh, lại còn là Vũ Hồn Cực Hạn, tại sao lại không chủ tu vũ hồn thuộc tính băng mà lại chọn Linh Mâu?

Hoắc Vũ Hạo đáp:

- Vũ hồn Băng Bích Hạt vì bản thân nó quá mạnh, nên càng cho nó Hồn Hoàn cấp bậc cao thì càng phát huy được uy lực thật sự của nó. Cho nên, con mới chủ tu vũ hồn Linh Mâu để cuối cùng mới bắt đầu phụ thêm Hồn Hoàn cấp bậc vạn năm trở lên cho vũ hồn Băng Bích Hạt.

Mục lão bỗng nhiên cười nói:

- Nhóc con, nói thật cho ta biết xem, Hồn Hoàn đầu tiên của vũ hồn Băng Bích Hạt kia là cấp bậc gì?

- Cái này…

Hoắc Vũ Hạo bỗng nhiên căng thẳng, hắn phát hiện không hiểu tại sao mình lại không muốn nói dối lừa gạt Mục lão.

- Hồn Hoàn mười vạn năm đúng không?

Mục lão bỗng nhiên đưa ra một đáp án làm Hoắc Vũ Hạo vô cùng kinh hãi, lòng hắn giống như có một viên Hồn Đạo Pháo cấp chín bắn vào vậy.

Mục lão nói tiếp:

- Thật ra con che giấu rất giỏi. Nhất là kỹ năng Mô Phỏng của vũ hồn Linh mâu, nó chẳng những che giấu được cấp bậc của Hồn Hoàn thứ nhất của vũ hồn Băng Bích Hạt mà còn làm ta không cảm nhận được rõ ràng. Có thể người khác sẽ không nhận ra, nhưng ta thì lại không, con có biết tại sao không?

Hoắc Vũ Hạo không dám hé răng nói bất cứ lời nào, giờ phút này, hắn cực kỳ sợ hãi. Thiên Mộng và Băng Đế chính là bí mật quan trọng nhất của hắn.

Mục lão giống như đang lầm bầm tự nói với bản thân mình.

- Cũng chính vì khi con sử dụng hồn kỹ lĩnh vực ta mới chắc chắn được cấp bậc Hồn Hoàn kia. Lão phu cũng có kỹ năng lĩnh vực giống như con, mà kỹ năng này trừ một vài trường hợp đặc biệt hiếm thấy, còn lại, đều chỉ xuất hiện từ Hồn Hoàn mười vạn năm.

Không có nhận xét nào: