Trang

Tìm kiếm

6 thg 5, 2013

Chương 137: Trở lại Tinh Đấu Đại Sâm Lâm - Tuyệt Thế Đường Môn

Mục lục
==============================
Vương Đông thoáng im lặng rồi nói:

- Dù sao cũng nên như Vũ Hạo nói, chúng ta cố gắng ít săn giết hồn thú, chọn lựa thật kỹ, trừ phi bị công kích thì không nói.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, mặc dù hắn chưa biết mình sẽ có được hồn hoàn thứ ba ra sao, nhưng hắn vẫn cũng không lo không thể tìm ra hồn thú thích hợp. Có Thiên Mộng ca, hồn thú tinh thần nào tránh được pháp nhãn của hắn chứ?

Đây là lần thứ hai hắn bước vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, nhưng tâm tình hoàn toàn khác lần đầu tuyệt vọng đường cùng.

Hơn một năm trước, một thân một mình rời bỏ phủ công tước đi vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, khi đó nếu không thành công, ắt phải bỏ mạng. Nếu như không thể thu hoạch được Hồn Hoàn, khả năng cao nhất là trở thành chất dinh dưỡng. Tâm tình hắn lúc đó chỉ có báo thù mà thôi.

Còn tâm tình hiện tại, so với lúc trước là một trời một vực, một biến đổi long trời lở đất, bao gồm cả năng lực, mọi chuyện cứ như đã qua rất lâu chứ không phải mới hơn một năm.

Bắt đầu từ giây phút kỳ ngộ Thiên Mộng Ca, vận mệnh của hắn hoàn toàn thay đổi. Hai tháng bế quan trước đó, Vũ Hạo cũng hồi tưởng những kinh nghiệm đã nếm trải hơn một năm qua, tổng kết lại chỉ có hai chữ may mắn mới miêu tả đầy đủ.

May mắn gặp Thiên Mộng Ca, may mắn gặp tiểu Nhã lão sư và Đại sư huynh, càng may mắn gia nhập học viện Shrek, có lão sư tốt, bạn học tốt. Cùng nhau phát triển, một năm hoàn toàn đáng giá hơn mười năm sống trước đó. Vẫn chưa đến 13 tuổi, nhưng bản thân cảm nhận mình thật sự đã trưởng thành.

"Mẫu thân, người yên tâm đi, con nhất định sẽ sống thật hiển hách. Con cũng nhất định hoàn thành tâm nguyện mà người đến khi mất cũng chưa từng nói ra."

Nghĩ đến mẫu thân, ánh mắt Hoắc Vũ Hạo tràn ngập sự mong nhớ. Nếu mẫu thân còn sống, nhìn thấy thành tựu hiện tại, người chắc là sẽ vui vẻ hãnh diện lắm! Đôi mắt Vũ Hạo lúc này trở nên đầy cảm xúc.

Tiêu Tiêu hoàn toàn không chú ý thấy, nhưng Vương Đông nhạy cảm hơn, rất chú ý tới những biến đổi tâm tình của Hoắc Vũ Hạo. Hắn thân thiết với Vũ Hạo hơn Tiêu Tiêu rất nhiều, nên mơ hồ có thể đoán được suy nghĩ của hắn, liền nhẹ nhàng nhéo tay hắn một cái.

Hoắc Vũ Hạo quay đầu nhìn Vương Đông, hắn đang mỉm cười. Trong đôi mắt sáng ngời của Vương Đông không phải là đồng cảm chia buồn, mà là khích lệ.

Hoắc Vũ Hạo cũng cười, bọn hắn hiểu nhau đến mức không cần nói ra cũng hiểu rõ ý nhau.

- Này, hai người các ngươi cũng đủ rồi nha. Rõ ràng ta mới là con gái duy nhất ở đây, các ngươi đừng biến ta thành kẻ thừa thứ ba được không?

Hoắc Vũ Hạo nghe xong vẫn bình thường, nhưng Vương Đông lại đỏ mặt, hung hăng trừng mắt nói:

- Sao? Ngươi thích hắn à? Ta nhớ ban đầu ngươi thích ta cơ mà. Sao bây giờ đổi đối tượng rồi. Lòng của nữ nhân thật khó dò mà..!

Tiêu Tiêu đỏ mặt khẽ gắt một tiếng

- Thôi đi! Cả hai kẻ các ngươi đều đặc biệt. Con gái lớp chúng ta thích ngươi nhiều hơn, bao nhiêu người bị người hớp hồn còn đếm được sao? Vậy mà ngươi, ngày nào tan học không phải lập tức trốn về ký túc xá, thì cũng theo Vũ Hạo đi bán cá nướng. Tất cả mọi người đều nói, ngươi căn bản không hiểu cái gì gọi là tình cảm. Về phần Vũ Hạo, hắn chính là tên điên tu luyện. Ngoại trừ tu luyện, chưa từng thấy hắn hứng thú với cái gì khác. Hai kẻ lập dị các ngươi quả là xứng đôi vừa lứa, thế nhưng đáng tiếc, cả hai đều là nam nhân.

Hoắc Vũ Hạo sờ cái mũi của mình, gượng cười

- Kẻ điên tu luyện? Ta cuồng dã đến vậy sao? Thì ra các bạn đều nghĩ về ta như thế.

Tiêu Tiêu cười tự nhiên:

- Có cái này ngươi không biết đâu. Chủ đề được bàn tán nhiều nhất trong lớp chúng ta, không phải là cái tên Vương Đông siêu cấp đẹp trai, mà chính là ngươi. Lúc mới vào học, ta nhớ hồn lực của ngươi không hạng nhất từ dưới đếm lên thì không ai xứng đáng hơn. Vậy mà bây giờ thế nào? Chỉ hơn một năm, ngươi chẳng trở thành lớp trưởng lớp mạnh nhất năm hai, còn đánh bại Đái Hoa Bân đệ nhất cao thủ năm hai. Không cần đi hỏi ta cũng biết, từ bây giờ ngươi đã thành đệ nhất cường giả của năm hai rồi, thậm chí danh hiệu ngôi sao mới nổi nhất ngoại viện cũng khó chạy thoát khỏi tay ngươi. Cả lớp chúng ta đều nói, nhìn ngươi mới thực sự chứng minh được câu nói kiên trì là chiến thắng. Các bạn lớp chúng ta tu luyện cũng đặc biệt cố gắng lắm đấy. Đừng thấy hiện tại tiếp cận Hồn Tôn chỉ có vài người, ta đoán đến khi tốt nghiệp năm hai, không quá nửa thì cũng 10 tên Hồn Tôn trở lên, thành tích này đều do ngươi ảnh hưởng mà có đấy.

Hoắc Vũ Hạo trợn mắt há mồm kinh ngạc:

- Có chuyện như vậy ư? Ngươi cũng cùng chúng ta ra ngoài lâu vậy, làm sao biết rõ thế?

Tiêu Tiêu nhếch mép, nói:

- Ai như hai tên tự kỷ các người, căn bản chẳng hề nói chuyện với bạn học, ta có rất nhiều bạn tốt đây. Ta nghe từ Lam Tố Tố và Lam Lạc Lạc nói. Xem bộ dạng các nàng như vậy, chỉ e là người hâm mộ cuồng nhiệt nhất của ngươi rồi.

Hoắc Vũ Hạo cười khoái trá:

- Xem ra, ta cũng khá thu hút nhỉ?

Tiêu Tiêu buột miệng cười

- Thu hút thì đúng là có, nhưng đa tình thì không bằng vị công tử bên cạnh ngươi rồi. Hai chị em song sinh đó mặc dù khá là sung bái ngươi, nhưng bọn họ lại thầm thương trộm nhớ Vương Đông a! Lần này đi ra ngoài còn nhờ ta thăm dò hắn đây.

Vương Đông đứng khoanh tay, nhìn ngọn núi xa xa, bộ dạng thoát tục xuất trần, ra vẻ như đang nói: ca không ở tại học viện, ca chỉ là truyền thuyết của học viện thôi.

Cái bộ dạng cần ăn đòn ngay lập tức bị Vũ Hạo đánh cái bốp.

- Ái da!!!, Hoắc Vũ Hạo ngươi dám đánh ta. Ngươi đừng chạy.

- Ha ha.

Ba người cười đùa tiếp tục phóng đi, Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đã xuất hiện trong tầm mắt.

Xa xa, khu rừng rậm rạp bạt ngàn hiện ra hùng tráng. Một tấm biển gỗ quen thuộc đập vào mắt Vũ Hạo.

Lần đầu tiên ngu ngốc không biết sợ đã suýt chết trong tay hồn thú mười năm. Còn lần này, Hoắc Vũ Hạo lần nữa nhìn thấy Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, trong trái tim thoáng một cảm giác áp lực, Bước chân cũng đột ngột dừng lại.

Nhìn thần sắc Hoắc Vũ Hạo đang thoải mái bỗng nhiên nghiêm trọng, Vương Đông hỏi:

- Làm sao vậy?

Giọng Hoắc Vũ Hạo cất lên nặng nề:

- Các ngươi có cảm thấy Tinh Đấu Đại Sâm Lâm có gì đó khó lường trước được?

Tiêu Tiêu cau mày nói:

- Không có! Hay là do lần đầu tiên ngươi suýt chết trong này, bây giờ lại trở thành bức tường khó vượt qua trong tâm?

Vương Đông lại tỏ vẻ trầm tư:

- Ta cảm thấy một chút, nhưng không rõ ràng. Linh Mâu là vũ hồn tinh thần, cảm giác so với chúng ta mạnh hơn nhiều. Tinh Đấu Đại Sâm Lâm được gọi là địa bàn sinh sống tốt nhất Đại lục của hồn thú, cảm giác bị áp lực có lẽ cũng bình thường. Nơi đây không biết bao nhiêu hồn thú cường đại đang ẩn nấp. Nếu không phải hồn thú quá quan trọng cho việc tu luyện của hồn sư, e rằng các quốc gia sẽ hợp tác để giải quyết cái mối họa không nhỏ trên bình nguyên rộng lớn này

Tiêu Tiêu không tin nói:

- Các Quốc gia có năng lực này sao? Trong rừng có rất nhiều hồn thú rất mạnh đó nha.

Vương Đông nói:

- Giải quyết dứt điểm thì e rằng khó, nhưng một khi liên kết, bắt đầu phá hoại từ bên ngoài, hủy diệt thảm thực vật, từng bước ảnh hưởng môi trường sinh thái, rồi tiêu diệt dần lực lượng của rừng rậm. Dùng trí tuệ của con người, không biết chừng chỉ vài năm Tinh Đấu Đại Sâm Lâm chỉ còn là lịch sử

Hoắc Vũ Hạo cũng đồng ý:

- Hồn sư tu luyện nhanh hơn hồn thú rất nhiều, cán cân sức mạnh sẽ nhanh chóng thay đổi

Vương Đông nhẹ gật đầu, nói:

- Đó cũng là việc ta lo lắng. Hồn thú nếu như bị tận diệt, thì làm sao còn hồn sư đây?

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu nói:

- Không. Hồn thú mặc dù không có trí tuệ bằng chúng ta, nhưng thời điểm sinh tử tồn vong, chỉ sợ sẽ có đột biến. Nói không chừng, đến lúc đó hồn thú sẽ chủ động kích, cho nhân loại chúng ta một cái họa diệt vong cũng không phải là không thể xảy ra

Vương Đông nói:

-Hồn Đạo Khí phát triển, cái khả năng này càng ngày càng nhỏ rồi.

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Hy vọng sự cân bằng sinh thái không bị hủy. May mắn số lượng hồn sư cao cấp cũng không dễ dàng đào tạo ra nhiều. Hiện tại một bộ phận hồn sư cũng bắt đầu chú ý không tùy ý lạm sát hồn thú rồi. Từ giờ trở đi, hai người chỉ được cách ta năm thước, tùy thời chuẩn bị ứng biến. Ta sẽ mở Tinh thần tham trắc cộng hưởng. Sau khi tiến vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, cần phải cảnh giác cao hơn nữa. Chúng ta chỉ đi vào tối đa 10 km, không xâm nhập quá sâu. Mỗi ngày lúc trời tố đều phải rời Tinh Đấu Đại Sâm Lâm ra bên ngoài nghỉ ngơi. Nếu như ta quên, các ngươi nhất định phải nhắc nhở ta. An toàn trên hết.

- Ừ.

Vương Đông và Tiêu Tiêu đều gật đầu đồng ý. Lúc này, vai trò lãnh đạo của Hoắc Vũ Hạo đã thể hiện ra tính quan trọng cần có.

Tiêu Tiêu đi trước, Vũ Hạo và Vương Đông đi phía sau hai bên cô bé. Ba người duy trì một thế trận tam giác bước vào cửa rừng Tinh Đấu.

Không khí tươi mát, mang theo hơi nước ẩm ướt.

Hoắc Vũ Hạo thi triển Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng. Với tu vi hiện tại, phạm vi dò xét đã đạt bán kính 100m mọi hướng. Mọi hình ảnh thông tin chi tiết đều rõ ràng rành mạch hiện ra trong trí mỗi người.

Vài hồn thú hơi yếu đứng nhìn bọn họ. Dường như chúng nó khá e sợ, không dám tới gần.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, hai ngày đi đường hắn nghĩ ra một vài phương án khá hữu ích để xâm nhập rừng rậm.

Trong miệng hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ, một luồng ánh sáng đỏ rực như lửa từ thân thể phát ra, khí tức cường hoành trong khoảnh khắc khuếch tán, những hồn thú cấp thấp xung quanh thất kinh bỏ chạy tứ tán.

Mô phỏng, Hoắc Vũ Hạo đã mô phỏng khí tức một con Hỏa Sư Tử ngàn năm. Bên ngoài hầu hết là hồn thú mười năm, đột nhiên gặp hung uy của hồn thú ngàn năm, không bị dọa chạy té khói mới lạ. Tránh được những rắc rối không cần thiết, ba người nhanh chóng tiến vào sâu hơn, nhưng cũng cẩn thận từng bước xâm nhập.

Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng phối hợp với Mô phỏng, có thể nói là những kỹ năng hoàn hảo cực kỳ thích hợp cho việc phiêu lưu thám hiểm. Ba người tiếp tục đi gần nửa canh giờ, hoàn toàn không bị hồn thú tấn công.

Hoắc Vũ Hạo thỉnh thoảng mới sử dụng hồn kỹ mô phỏng, nhưng đều là Hỏa Sư Tử. Hắn làm như vậy là có mục đích. Bọn hắn cần Hồn Hoàn đều ở cấp bậc ngàn năm. Hỏa Sư Tử là hồn thú có công kích rất mạnh, thực lực không hề yếu trong những hồn thú ngàn năm. Bị nó dọa bỏ chạy tự nhiên sẽ không thích hợp trở thành mục tiêu của bọn hắn.

- Vũ Hạo, nghỉ ngơi một chút.

Vương Đông đề nghị.

Một đường đi tới, hắn và Tiêu Tiêu có thể nói là nhẹ nhàng, chỉ cần đi theo Hoắc Vũ Hạo là được. Còn Vũ Hạo phải liên tục dùng hai hồn kỹ, tiêu hao e rằng không nhỏ.

Hoắc Vũ Hạo cũng biết mình nhất định phải luôn duy trì trạng thái cơ thể tốt nhất, thành ra không phản đối.

Tìm một sườn núi tương đối cao, bọn hắn dừng lại nghỉ ngơi.

- Chúng ta ngay ở chỗ này nghỉ một lát.

Hoắc Vũ Hạo đứng ở nơi đó, ý bảo Vương Đông và Tiêu Tiêu nghỉ ngơi trước.

Vương Đông đến bên cạnh, tay trái đặt lên vai hắn, Hạo Đông lực lập tức dung hợp. Năng lượng ánh sáng trên người Vương Đông tràn ra, thảm thực vật xung quanh cảm nhận được liền dao động như hân hoan chào đón hắn.

Từng vòng ánh sáng màu vàng kim óng ánh tuôn ra, khỏi người Vương Đông, theo cánh tay hắn đến bả vai rồi trải rộng ra từ trên đầu di chuyển xuống chân Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc quay đầu lại nhìn, bởi vì hắn phát hiện, thân thể của mình những vòng sáng nồng đậm năng lượng ánh sáng bao lấy toàn bộ cơ thể, hết thảy mệt mỏi mất tích, hồn lực trong cơ thể mãnh liệt tràn đầy sức sống. Thêm Hạo Đông lực phụ trợ, hồn lực tiêu hao khi nãy chỉ cần vài chục giây đã toàn bộ khôi phục.

Vương Đông đắc ý nói:

- Đây mới chính thức là chân lý của Hoàng Kim Chi Mang. Bất luận công kích, phòng ngự, khôi phục, hay trị liệu. Nó đều có thể phát ra tác dụng rất mạnh. Cái hiệu năng này của Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt hoàn toàn có thể sánh với Hồn Cốt mười vạn năm. Ta cũng lĩnh ngộ và cảm nhận được sử ảo diệu vô cùng của hồn kỹ Hoàng Kim Chi Mang. Mượn năng lượng Quang Minh, nó có thể làm được rất nhiều chuyện.

Hoắc Vũ Hạo cười hắc hắc

- Ngươi đang dụ dỗ ta cùng một chỗ tu luyện với ngươi a...! Có vẻ như tốc độ tu luyện của chúng ta lại tăng lên rồi

Vương Đông nói:

- Ngươi đừng cao hứng quá sớm, không phải nói sau khi đột phá cấp 30 do Võ Hồn cực hạn ảnh hưởng, tốc độ tăng lên tu vi hồn lực sẽ giảm sao?

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười

- Ai biết được? Cũng không nhất định phải thế.

Hắn cũng không giống những hồn sư có Võ Hồn cực hạn khác, trong cơ thể hắn còn có năng lượng khổng lồ của Băng Đế đang phong ấn, và nó không ngừng tiết ra thay đổi cải tạo thân thể hắn. Còn có Sinh Linh Kim, hắn tin tốc độ tu luyện của hắn không vì nguyên nhân võ hồn cực hạn mà bị ảnh hưởng quá lớn

- Hả?

Ánh mắt Hoắc Vũ Hạo đột nhiên tập trung nhìn về một hướng. Lúc này hắn đã tạm ngừng hồn kỹ mô phỏng

- Cẩn thận

Hắn lên tiếng nhắc nhở, rồi tiến lên một bước, hai cánh tay biến thành màu trắng ngọc.

Vương Đông và Tiêu Tiêu cũng cảm nhận được sự dao động hồn lực mãnh liệt. Một bóng dáng mơ hồ vừa tiến vào phạm vi Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng. Dường như đã phát hiện bọn hắn, bóng dáng đó phóng đến với tốc độ kinh người.

Hào quang lóe lên, một bóng thú màu xanh lặng lẽ xuất hiện trên một nhánh cây cách bọn hắn chừng hơn mười thước. Đó là thân hình uyển chuyển của một con báo, bộ lông toàn thân màu xanh đen, đôi mắt màu đỏ tím lộ ra cái nhìn hung ác. Bộ lông còn mang theo một ít vằn hổ kì dị

Con báo chỉ cao có hai thước, nhưng mang đến một áp lực không nhỏ. Tốc độ và khí tức tỏa ra cho thấy nó là một hồn thú ngàn năm.

Hoắc Vũ Hạo thì thầm:

- Đây là Hổ Ma Miêu, hồn thú có tính công kích rất mạnh. Nhìn bộ lông đã biến thành xanh đen, tu vi của nó ít nhất cũng vượt qua 2000 năm. Nếu như lông của nó hoàn toàn thành màu đen, hoa văn trên thân chuyển thành màu xanh, thì tu vi sẽ đến vạn năm

Kiến thức được học lúc này tỏ ra hữu dụng, Hoắc Vũ Hạo nói sơ thì Vương Đông và Tiêu Tiêu cũng nhớ lại đầy đủ.

Mỗi tuần Tại học viện Shrek đều có bốn tiết học giảng về hồn thú. Hổ Ma Miêu cũng không quá hiếm, bọn hắn đã được học qua.

Hổ Ma Miêu có thể được xếp vào hệ Mẫn Công, tính công kích rất mạnh.

- E rằng khó tránh phải chiến một hồi rồi. Nhớ đừng giết nó.

Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng nhắc nhở. Hắn đã thấy qua nhiều hồn thú, nhưng vẫn chưa gặp con nào tu vi vạn năm, nên nghĩ khó hù dọa Hổ Ma Miêu. Hắn cũng không dám mô phỏng hồn thú mười vạn năm. Nơi này là Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, chân chính có hồn thú mười vạn năm sinh sống. Bọn thú vương mười vạn năm đó thường tạo ra một lãnh thổ cho mình, và thường bảo vệ rất tốt. Lỡ như kéo tới một con hồn thú mười vạn năm, e rằng săn hồn thú không được còn bị nó nhai. Huyền lão trước khi lên đường cũng nhắc hắn không lạm dụng mô phỏng khí tức mười vạn năm.

Ngay lúc Hoắc Vũ Hạo vừa trao đổi, Hổ Ma Miêu đã giống như một tia chớp màu xanh đánh tới. Mục tiêu là Vương Đông.

Hổ Ma Miêu có chữ Ma này, bởi vì ngoài thuộc tính phong nó còn có thuộc tính song song là hắc ám. Thuộc tính hắc ám mang đến cho nó lực công kích rất mạnh mẽ. Vương Đông có thuộc tính ánh sáng khiến nó căm ghét nhất.

Hai cái chân trước duỗi ra, bộ lông màu xanh đen phóng ra một làn sóng năng lượng về phía trước. Cơ thể trên không đập vào, đang xông tới bất ngờ đổi hướng, vượt qua Hoắc Vũ Hạo lao thẳng tới Vương Đông.

Hổ Ma Miêu bên sườn có hai cánh, rất nhỏ không thể bay lượn, nhưng có thể giúp nó đổi hướng ngay cả khi đang lao đi tốc độc cao trên không trung.

Vũ Hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp cũng đã được triệu hồi. Đối mặt với thế công của Hổ Ma Miêu, hắn không tránh không né, hai tay ở hợp lại trước ngực, hai cánh bên trên phát sáng mang theo lượng lớn ánh sáng kim sắc. Hồn kỹ thứ hai: Điệp Thần Quang.

Một đại đỉnh đen tuyền bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Vương Đông ba mét, chặn thế công hung hãn của Hổ Ma Miêu. Nhưng con báo này cực kỳ linh hoạt, đưa một chân trước vỗ lên đỉnh, tiếp tục lướt qua công kích Vương Đông. Dúng lúc đó, Đỉnh Chấn Động được triển khai.

Hổ Ma Miêu mặc dù vừa mới nảy thân thể ra khỏi, nhưng vẫn thoáng dừng lại trên không. Đỉnh Chấn Động mặc dù không kịp tác dụng vào nó, nhưng hiệu quả trì hoãn vẫn có. Cũng vừa lúc đó, một tia sáng tím pha chút vàng lóe lên. Hổ Ma Miêu ngàn năm rú lên thảm thiết, cơ thể đang ở giữa không mất đi khống chế.

Linh Hồn Trùng Kích tại thời điểm thích hợp nhất xuất thủ. Tinh Thần lực tăng lên khiến Linh Hồn Trùng Kích phối hợp Tử Cực Ma Đồng công kích mạnh vượt xa phán đoán của Vũ Hạo. Con Hổ Ma Miêu mất không chế rơi xuống đất. Điệp Thần Quang vừa được phóng ra chỉ có vài phát công kích trúng nó, còn lại đều xẹt qua Tam Sinh Trấn Hồn Đỉnh công kích hoàn toàn mất mục tiêu

Hổ Ma Miêu rơi xuống đất, trên thân xuất hiện mấy vết cháy đen do Điệp Thần Quang. Hoắc Vũ Hạo thông qua Tinh Thần Tham Trắc kinh ngạc cảm giác được, khí huyết trong cơ thể Hổ Ma Miêu tán loạn, hồn lực cũng giảm mạnh, mất đi khả năng công kích.

- Tình huống sao rồi?

Tiêu Tiêu nghi hoặc nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo vẻ mặt kinh ngạc nói:

- Con Hổ Ma Miêu chỉ trúng linh hồn trùng kích của ta, mà dường như ngất đi. Các ngươi xem, cơ thể của nó vẫn còn run rẩy.

Vừa nói hắn vừa đi tới phía trước, lật ngửa con Hổ Ma Miêu ngàn năm đang nằm trên đất.

Thân thể Hổ Ma Miêu không ngừng co giật, miệng mũi đổ máu màu xanh thẫm. Đôi mắt màu đỏ tím trở thành trắng dã, mười phần đã hôn mê hết chín.

Vương Đông giật mình

- Linh hồn trùng kích của ngươi từ khi nào trở nên lợi hại như vậy?

Hoắc Vũ Hạo nhún vai

- Ta cũng không biết a...! Sớm biết như vậy, trực tiếp quất nó một phát cho rồi, đỡ tốn công.

Linh hồn trùng kích tăng cường uy lực mạnh mẽ có quan hệ chặt chẽ với sự tăng trưởng tinh thần lực. Thực lực tiến bộ, hồn lực tăng lên nhưng đáng kể nhất đối với Vũ Hạo vẫn là tinh thần lực.

Tinh Thần Hải sau mấy lần biến hóa, dung hợp Sinh Linh Kim, mở ra Tinh Thần Hải thứ hai. Với tinh thần lực hiện tại của hắn, ba cường giả sống nhờ trong cơ thể cũng không còn khống chế hắn được nữa.

Thiên Mộng Băng Tằm luôn mong ước Vũ Hạo mau chóng cường đại, trong quá trình Tinh Thần Hải của Vũ Hạo khuếch trương và cô đọng lại, nó vẫn luôn lặng lẽ mở phong ấn năng lượng bản thân, giải phóng tinh thần lực dung hợp với tinh thần lực của Vũ Hạo.

Quá trình này để cho Hoắc Vũ Hạo từng bước thích ứng, chỉ có thể như sợi chỉ chậm rãi tiến hành. Nhưng ngày tháng tích lũy, tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo đã tiến bộ không nhỏ. Nhất là trong lần bế quan vừa rồi, Hoắc Vũ Hạo không ngừng ngộ ra nhiều chân lý làm cảnh giới tinh thần cũng trở nên cứng cáp hơn. Tinh Thần Hải của hắn hiện nay có diện tích gấp 10 lần trở lên so với một Hồn Tôn bình thường, ngay cả một Hồn Vương nếu so đấu Tinh Thần lực cũng không bằng hắn. Đó là còn chưa tính Tinh Thần Hải thứ hai

Thiên Mộng Băng Tằm giao cho hắn bốn đại hồn kỹ tăng trưởng theo tu vi hồn sư, năng lục hồn kỹ cũng đã tăng gấp đôi. Hồn hoàn Thiên Mộng của hắn hiện tại đã vượt qua 5000 năm.

Càng về sau hồn sư càng khó phát triển tinh thần lực, nhưng nếu một ngày Vũ Hạo có thể hấp thu hoàn toàn tinh thần lực được tích lũy 100v năm của Thiên Mộng, thì trên phương diện tinh thần lực, hắn ắt trở thành cường giả đệ nhất đương thời.

- Giờ làm sao?

Vương Đông hơi lo lắng hỏi Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Con Hổ Ma Miêu này bị thương không nặng, chỉ là tinh thần bị công kích mạnh quá nên ngất đi, nằm đây ngủ một hồi rồi nó cũng tỉnh lại thôi. Chúng ta đưa nó lên cây cho an toàn, rồi cũng xuất phát, tránh đi là được.

Vừa nói, hắn vừa mang cơ thể Hổ Ma Miêu mập mạp trèo lên một cái chạc cây tương đối cao trên một cây đại thụ.

Năng lực khôi phục của hồn thú ngàn năm không tầm thường. Hoắc Vũ Hạo đã cảm nhận được hồn lực tán loạn của Hổ Ma Miêu đang có khuynh hướng hội tụ lại.

Lặng yên leo xuống, hắn và Vương Đông, Tiêu Tiêu lập tức bỏ đi, tiếp tục xâm nhập vào sâu Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

- Vũ Hạo, chúng ta vào sâu 10 km rồi.

Một phút sau, Vương Đông thấp giọng nhắc nhở.

- Ừ. Bây giờ chúng ta đi lòng vòng ở đây, không cần vào sâu nữa.

Tinh Đấu Đại Sâm Lâm diện tích cực kì rộng lớn, chỉ là nơi cách bên ngoài 10 km, đại đa số hồn thú chỉ là mười năm, trăm năm. Ngoại trừ con Hổ Ma Miêu ngàn năm đã gặp, hai canh giờ sau, bọn hắn cũng không bị tập kích thêm một lần nào. Một vài lần gặp hồn thú ngàn năm, cũng là loại tương đối ôn hòa, không chủ động tấn công, đồng thời cũng không phải hồn thú họ cần.

Sắc trời đã chạng vạng tối, Hoắc Vũ Hạo nói

- Đi thôi, hôm nay đến đây là được, chúng ta ra khỏi rừng rậm nghỉ ngơi.

Tiêu Tiêu không chịu:

- Còn sớm a. Trời còn chưa có tối.

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu

- Trong rừng rậm đường không dễ đi, hơn nữa chúng ta muốn duy trì phạm vi dò xét cũng không thể đi quá nhanh. Nên ra sớm một chút. Sáng mai vào sớm là được. Quên lời ta nói ban đầu sao? Không nên liều lĩnh, hết thảy lấy an toàn làm trọng.

- Được rồi.

Tiêu Tiêu gật đầu.

Bọn hắn tuổi còn nhỏ, hơn nữa tu vi lại đến bình cảnh, khát vọng sớm đạt được Hồn Hoàn, tăng thực lực lên cũng khá dễ hiểu. Kỳ thật Hoắc Vũ Hạo cũng không ngoại lệ, chỉ là tâm tính của hắn trưởng thành hơn một chút mà thôi.

Ba người xác định phương hướng, bắt đầu rời khỏi Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.

Ước chừng đi được một phút đồng hồ, Hoắc Vũ Hạo chợt dừng bước.

- Làm sao vậy Vũ Hạo?

Vương Đông biết rõ, Hoắc Vũ Hạo đột nhiên dừng lại lúc này chắc chắn phải có lý do. Thế nhưng, trong phạm vi Tinh Thần Tham Trắc mà hắn được cộng hưởng nhìn xem không hề xuất hiện một chút uy hiếp gì.

Hoắc Vũ Hạo hai mắt híp lại, nói:

- Không biết vì sao, ta có cảm giác bị nhìn chòng chọc như con mồi bị săn. Hơn nữa rất nguy hiểm.

Tiêu Tiêu cười hì hì, nói:

- Có lẽ lão sư đang chăm chú theo dõi chúng ta đó. Ở đây nhiều cây cối, người nấp đâu đó thì làm sao ngươi thấy được, khả năng của ngươi cũng không thể phát hiện lão sư a.

Mặc dù ba người đều không nhắc tới, nhưng bọn hắn cũng biết, Huyền lão nhất định đang âm thầm theo sau bọn hắn, bảo đảm an toàn của bọn hắn.

- Không, không phải. Có sát khí.

Hoắc Vũ Hạo nhanh chóng xoay người, chủ động nắm tay Vương Đông, bảo vệ Tiêu Tiêu ở phía sau.

- Ngao ngao. . .

Một âm thanh sắc bén cao vút xé toạc bầu không khí tĩnh mịch. Cây cối xung quanh rộn lên tiếng xào xạc, nghe như tiếng gió lớn lướt qua.

Một khắc sau, uy áp cường đại đột ngột xuất hiện. Cỗ uy áp tràn đầy khí tức bén nhọn như dao.

Hoắc Vũ Hạo không ngừng tập trung khuếch tán Tinh Thần Tham Trắc lên cực hạn. Đường kính dò xét ban đầu là 200m nay đã tăng lên hơn 300m. Mặc dù sẽ khiến hồn lực tiêu hao nhanh hơn, nhưng có thể sẽ cứu mạng bọn hắn.

Một bóng hồn thú xuất hiện trong phạm vi trăm mét. Bán kính dò xét đã là 150m, mà khoảnh khắc thoáng nhìn thấy bóng dáng đó chỉ cách cả ba 50m. Đồng thời cũng chỉ thấy thoáng qua, không thể bắt được hướng di chuyển của nó, tốc độ của hồn thú này quả thực đáng sợ.

Áp lực cực lớn khiến Hoắc Vũ Hạo biến sắc, ánh kim trong đôi mắt trở nên rõ ràng hơn. Sắc trời chạng vạng tối, ánh sáng lờ mờ nên hắn tập trung chú ý đến cực hạn.

Một con Hổ Ma Miêu chỉ cao hơn một mét, bộ lông đen kịt, trên thân thấp thoáng hiện ra hổ văn màu xanh biếc, đôi mắt màu đỏ như máu hung ác uy mãnh, áp lực nguy hiểm toát ra mãnh liệt. Phạm vi 3m xung quanh thân thể nó mơ hồ vầng sáng màu xanh đen rung động nhè nhẹ. Trên lưng nó, một con Hổ Ma Miêu khác đang nằm rạp xuống có bộ lông xanh đen, đôi mắt màu đỏ tím. Còn không phải con Hổ Ma Miêu bị họ đánh lúc chiều kia sao?

(DG: con báo cao 1m cõng con báo cao 2m, đúng là chỉ có tiểu thuyết tàu mới có, Ai!)

Tiêu Tiêu thì thào nói:

- Đánh con, cha tới. Xem ra, đôi khi không thể mềm lòng a!

Sắc mặt Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng rất khó coi. Thực không thể nghĩ được, ngày đầu tiên ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm gặp phiền toái lớn như vậy, lại xuất phát từ sự nhân từ của chúng.

Con Hổ Ma Miêu trước mặt, tu vi chắc chắn đã qua vạn năm! Hơn nữa nhìn hổ văn màu xanh biếc lóe lên, e rằng nó cũng không phải vừa đạt được tu vi khủng bố đó.

Lần đầu tiên đối diện hồn thú vạn năm, sao tránh khỏi lo lắng đây? Tốc độ con Hổ Ma Miêu vừa thi triển cho thấy nó hoàn toàn vượt xa một Chiến Hồn Vương Hệ Mẫn Công.

Hồn thú khác với hồn sư. Năng lực bản năng Hồn thú vượt xa hồn sư, hồn sư chiến thắng phần nhiều nhờ trí tuệ và chiến thuật.

Hổ Ma Miêu vạn năm tuyệt đối là nguy cơ lớn nhất bọn hắn gặp phải từ khi chào đời tới giờ, đây không phải là thi đấu, mà chính là sinh tử chiến.

Hổ Ma Miêu Vạn năm cũng không nóng nảy tấn công, đôi mắt màu đỏ máu tràn ngập áp lực khủng bố. Con ngươi hẹp màu đen dựng thẳng thỉnh thoảng co rút, tràn đầy hồn lực tùy thời bắn ra công kích có tính phát nổ. Năng lượng nổ này chắc chắn bọn hắn không có khả năng ngăn cản.

- Xem ra, suy nghĩ của chúng ta có chút sai lầm.

Hoắc Vũ Hạo lẩm bẩm.

Vương Đông không lên tiếng, nhưng mấp máy đôi môi.

Ở thời điểm này, tố chất đệ tử hạch tâm học viện Shrek được thể hiện ra. Ba người đều không vì nguyên nhân Huyền lão âm thầm bảo vệ mà lơi lỏng phòng bị, tất cả đều muốn đối phó Hổ Ma Miêu vạn năm này bằng chính sức mạnh bản thân.

"Ngao ngao."

Hổ Ma Miêu Vạn năm lại kêu lớn một tiếng sắc nhọn, nháy mắt sau phát động công kích.

Tinh Thần Tham Trắc dự đoán cực kỳ chuẩn xác, mục tiêu công kích của Hổ Ma Miêu chính là hắn.

Hổ Ma Miêu vạn năm tốc độ thật sự là quá nhanh, nhanh đến mức đôi mắt hắn không thể nhìn kịp. Nó phát động công kích, rõ ràng đã di chuyển đi rồi vậy mà thân ảnh vẫn còn lưu lại một khí tức giống hệt. Cho đến khi xuất hiện trước mặt Hoắc Vũ Hạo thân ảnh kia mới biến mất.

Hoắc Vũ Hạo không hề lui lại, phía sau hắn là Tiêu Tiêu, bên cạnh là Vương Đông. Đứng đầu đội hình, hắn không thể lui được. Hơn nữa, muốn lui thì lui thế nào với đối thủ có tốc độ kinh khủng này đây?

Vương Đông nháy mắt đã ra sau Vũ Hạo, hai người một thể bắt đầu cùng nhau hành động. Hoắc Vũ Hạo một quyền một trảo (một tay mở một tay nắm). Song chưởng bịt kín một tầng kim cương băng hạt, Băng Đế Ngao đã phát động.

"U u u ——"

Cửu Phượng Lai Nghi Tiêu vang lên, chỉ làm Hổ Ma Miêu vạn năm chậm lại trong tích tắc, nhưng cho Hoắc Vũ Hạo một phần ngàn giây đó để ứng biến.

Ánh lửa lóe lên liên tiếp. Thân thể Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông văng ra ngoài, một đôi cánh bướm sáng lạn kịp thời mở ra, ngăn hai người va phải đại thụ.

Con Hổ Ma Miêu vừa đối chiêu với Hoắc Vũ Hạo, thân thể đột nhiên nghiêng một bên, mất đi trọng tâm, khiến trảo phong sắc bén tràn ngập tử vong kia không cách nào phát huy hết lực.

Hoắc Vũ Hạo chỉ cảm thấy hai cánh tay nhức mỏi, bàn tay tê liệt. Băng Đế Ngao tạo một tầng kim cương chắc chắn hằn lên một vệt trắng thật sâu. Hắn mặc dù chặn được công kích, nhưng vạt áo trước ngực có nguy cơ tan vỡ. Một kích cực kỳ hung mãnh.

Nhưng lúc này hắn căn bản chẳng quan tâm đến đôi tay được Băng Đế Ngao, Huyền Ngọc Thủ đồng thời cường hóa đang bị chấn động run rẩy, chỉ gấp gáp kêu lên:

- Tiêu Tiêu, cẩn thận

Đúng vậy, hai người bọn họ bị đập bay ra, còn lại duy nhất Tiêu Tiêu đứng gần Hổ Ma Miêu.

Hổ Ma Miêu bốn chân rơi xuống đất, không phát ra chút âm thanh nào, nhẹ như sợi lông rớt xuống. Ngay sau đó, nó lần nữa bạo khởi hùng phong. Vẫn tiếp tục đánh về phía Hoắc Vũ Hạo, nhưng trên đường đi phải vượt qua Tiêu Tiêu. Chân trước vung ngang, một luồng sáng màu lục thê lương chém tới Tiêu Tiêu.

Đổi lại là một Đại Hồn Sư khác, đối mặt công kích nhanh như điện xẹt này ngoại trừ việc bị chém ngang lưng hầu như không có khả năng nào khác. Muốn ngăn cản công kích của vạn năm hồn thú, xem ra nói chuyện viễn vông còn dễ hơn.

Không có nhận xét nào: