Trang

Tìm kiếm

14 thg 5, 2013

Chương 323: Tướng không quân - Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Mục lục
==============================
Tiếng vó ngựa vang lên như sấm, hơn hai ngàn kỵ binh Hà Bắc còn lại giống như loài lang sói bị thương làm nổi lên thú tính, chúng gào thét xông tới Lang kỵ của Cú Đột. Quân hai bên chỉ cách nhau có hơn mười thước nên quân Lang kỵ không còn thời gian để bắn loạt tên thứ hai.

Cú Đột ném thiết thai cung xuống mặt đất, hắn cầm xước đao trong tay ngửa mặt lên trời quát to: "Các huynh đệ, chuyển lại thương, thương, thương".

Tiếng kim loại leng keng va vào nhau vang lên liên tục, hai ngàn Lang kỵ phía sau Cú Đột đều vứt bỏ cung và chuyển sang đao. Cú Đột cầm Trảm Mã đao trong tay xông lên trước dẫn đường. Hai ngàn Lang kỵ gào lên rồi cùng giục ngựa theo sau hắn, tất cả đều hung hãn không sợ chết nghênh đón thế tấn công mãnh liệt của quân kỵ binh Hà Bắc. Thoáng chốc hai đạo kỵ binh giống như hai ngọn sóng lớn đối đầu với nhau. Gần như cùng lúc đó huyết hoa rực rỡ, lộng lẫy bắn tung lên trời, tiếng kêu la thảm thiết cùng tiếng hí bi thương của chiến mã vang động khắp bãi chiến trường. Trong trận của hai bên người ngã ngựa đổ, cảnh tượng vô cùng hỗn độn.

"Cạch!" Cú Đột vung Trảm Mã đao nặng nề chém vào thiết thương trong tay Trương Cáp. Trong không trung bất chợt vang lên một âm thanh to như sấm. Một lực phản cuồng dã giống như nước thuỷ triều lên từ Trảm Mã đao bắn ngược lại, Cú Đột không sao khống chế nổi, sống đao nặng nề đập vào ngực Cú Đột. Cú Đột gào lên một tiếng đau đớn, hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi, hai ngựa vượt qua nhau, Trương Cáp vung thương giục ngựa xông thẳng vào trận quân Lang kỵ, trước mặt Cú Đột cũng xuất hiện hai kỵ tướng Hà Bắc thúc ngựa xong tới, hai thanh Mã đao trong tay chúng vung lên cao chuẩn bị bổ xuống.

Trảm Mã đao trong tay Cú Đột rất khó khăn mới giơ lên được nửa chừng, lúc này hắn mới phát hiện hai cánh tay tê dại, cả người hắn vô cùng mệt mỏi. Dưới tình thế cấp bách như vậy Cú Đột vội vàng nghiêng người né tránh nhưng đã không kịp. Cú Đột chỉ nghe thấy hai tiếng "phập, phập" khẽ vang lên, hắn chợt cảm thấy bả vai mình mát lạnh, hắn kinh hãi cúi đầu nhìn thì thấy hai tay của mình đã bị chém đứt lìa. Cú Đột vô cùng kinh hãi: chuyến này thì chết là không phải bàn cãi, ngay lúc đó một kỵ tướng Hà Bắc cưỡi ngựa lướt tới, Mã đao vung lên, hàn quang chợt loé, lưỡi đao sắc bén bay ngang cổ Cú Đột, trong khoảnh khắc Cú Đột cảm thấy người mình bay lên cao.

Ngay khi thấy mình đang ở trên không trung Cú Đột mới phát hiện thân thể của mình vẫn đang cưỡi ngựa phía dưới mặt đất. Phía sau thân thể hắn quân kỵ binh hai bên giống như môt nồi nước sôi sùng sục quấn lấy nhau thành một màn hỗn độn. Chỉ sau một khắc tiếng động rầm rĩ của chiến trường rời khỏi ý thức của Cú Đột, cả đất trời trở nên yên ắng một cách quỷ dị rồi ngay sau đó đất trời trở nên ảm đạm dần và cuối cùng trở nên tối đen. Giây phút cuối cùng Cú Đột cảm thấy vô cùng lạnh giá, một tia ý thức cuối cùng cũng quay cuồng tiêu tán trong không trung, bay vút ra xa mấy trượng rồi nặng nề rơi xuống mặt đất.

"Kẻ nào ngăn cản ta, chết!".

Trương Cáp hét to một tiếng, cây thiết thương trong tay hắn như một con độc xà đâm ra nhanh như chớp, hai tên Lang kỵ Ô Hoàn không kịp giơ đao chống đỡ đã bị đâm thấu cổ họng, huyết quang bắn tung lên trời như hoa nở, cả hai nặng nề ngã nhào xuống ngựa. Trương Cáp giục ngựa tiến lên trước, đột nhiên hắn cảm thấy phía trước vô cùng sáng sủa, rộng mở, thậm chí không còn kỵ binh địch quân ngăn cản, lúc này hắn mới phát hiện mình đã đánh xuyên qua trận địch quân. Trương Cáp vội vàng ghìm cương ngựa, quay đầu lại, phía sau hắn chỉ có hơn mười tên thân binh vẫn theo sát, Tào Tháo, Tuân Du, Trình Dục không có trong đám đó, ở cách đó không xa quân kỵ binh hai bên vẫn đang không ngừng kịch chiến với nhau, có một nhóm quân kỵ Hà Bắc đã lao ra được tới khe hở tường chắn nhưng lại bị quân kỵ binh Lương Châu theo sát, quấn lấy, rất khó có thể thoát thân được.

Vẫn còn rất nhiều quân kỵ binh Hà Bắc vẫn đang ở bên trong bức tường chắn. Quân Lương Châu trên tường chắn không hề keo kiệt tên cũng như những mũi lao, chúng đã gây cho quân kỵ binh Hà Bắc một mức độ thương vong kinh người.

Ánh mắt Trương Cáp nhìn chằm chằm vào bức tường chắn đang khép lại. Lúc này khe hở giữa hai bức tường chắn chỉ còn chiều rộng khoảng năm thước, nó sẽ nhanh chóng được khép kín.

"Đi!" Trương Cáp giục ngựa quay lại, hắn chỉ thiết thương về phía trước, quát to với hơn mười tên thân kỵ: "Đánh giêt quay lại".

Giữa đám loạn quân.

Tào Tháo, Tuân Du, Trình Dục, Lưu Diệp, Giả Quỳ đang hoảng sợ chạy trốn, Hổ Báo kỵ của Tào Hưu kiêu dũng thiện chiến, một mình phá vòng vây hoàn toàn không gặp trở ngại gì nhưng lúc này chúng đang phải hộ tống mấy người Tuân Du, thư sinh trói gà không chặt nên việc phá vây không phải là chuyện dễ dàng. Tào Hưu chỉ huy quân lính tả xung hữu đột hồi lâu mà vẫn không thể đi thoát, ba trăm Hổ Báo kỵ lúc này chỉ còn khoảng bốn, năm mươi người, tình thế càng lúc càng nguy cấp thì bất chợt quân Lương Châu phía trước đột nhiên nứt ra như rẽ sóng, tan tác tháo chạy, Tào Hưu thừa thế dẫn quân đánh giết ngay khi quân hai mặt hội lại thì mới biết Trương Cáp đã dẫn quân đánh giết trở lại.

Tào Tháo lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn nhìn Trương Cáp nói: "Lần này nếu không phải Nhược Phi liều chết cứu giúp, mệnh ta đã hỏng rồi".

Trương Cáp ngồi trên lưng ngựa, chắp tay nói: "Nơi này không nên ở lâu, chúa công hãy mau theo mạt tướng phá vây".

"Chúa công" Trương Cáp vừa dứt lời thì Giả Quỳ đột nhiên thở hồng hộc giục ngựa đuổi tới nói: "Không hay rồi cả Tuân Du tiên sinh và Trình Dục tiên sinh đều thất lạc trong đám loạn quân rồi".

Trương Cáp nhìn Tào Hưu nói: "Tào Hưu tướng quân, hãy cấp tốc hộ vệ chúa công và nhị vị tiên sinh chạy mau, mạt tướng đi tìm nhị vị tiên sinh Tuân Du, Trình Dục".

"Tướng quân cẩn thận" Tào Hưu ôm quyền vái Trương cáp rồi hắn vung thương quat to: "Đi!".

Trên tháp quan sát.

Một tên tiểu giáo vội vã trèo lên tháp, hắn thì thào mấy câu vào tai Lý Túc, Lý Túc lập tức biến sắc, hắn vội vã bước lên hai bước nhìn Cao Thuận nói: "Tướng quân, Cú Đột đã tử trận rồi".

Sắc mặt Cao Thuận vô cùng buồn bã nhưng hăn ngay lập tức khôi phục lại sự bình thản.

Trên chiến trường, ba bức tường chắn ở ba mặt đã hoàn toàn khép kín, kỵ binh Hà Bắc đang kịch chiến cùng với Lang kỵ Ô Hoàn ở hai góc đông nam và tây nam đã bị cắt ra làm hai đoạn, chỉ có một số ít kỵ binh Hà Bắc chạy thoát qua khe hở trước khi bức tường chắn hợp lại, đại bộ phận kỵ binh Hà Bắc bị Lang kỵ Ô Hoàn quấn lấy sau đó khi hai mặt bức tường hợp lại, chen chúc nhau, người ngã ngựa đổ, chen nhúc nhau làm thành một đám hỗn độn.

Tên bắn và những mũi lao bén nhọn như gió táp mưa xa từ trên bức tường chắn lao xuống, quân kỵ binh Hà Bắc không kịp phá vây nhanh chóng bị sát thương gần như hết, trên mặt đất tràn ngập thi thể.

Trong khi đó, quân bộ binh Tào quân dưới tiếng trống trợ uy khó khăn lắm mới tiến tới trước bức tường chắn ba mặt.

"Tấn công!" Hãn tướng Thanh Hà, Tưởng Kỳ giơ cao song đao, hắn ngửa mặt lên trời gào lên.

Phía sau hắn năm trăm trọng giáp bộ binh gào lên rồi chúng vọt tới bức tường chắn gắn đầy hàng rào sừng hươu sắc bén.

Huyết quang bắn tung toé. Hàng thứ nhất của tring giáp bộ binh liều chết xung phong vẫn còn chưa kịp vung đao chém sạch những hàng rào sừng hươu trên tường chắn đã bị quân trọng giáp bộ binh phía sau liên tiếp xô đẩy tiến lên trên. Những sừng hươu sắc bén ngay lập tức đã xuyên thủng áo trọng giáp đâm qua thân thể chúng chỉ một chốc lát trên bức tường xuất hiện quân Lương Châu đông như kiến.

Trong tiếng kèn lệnh lanh lảnh vang lên, một loạt lao từ trên bức tường lao xuống dưới.

"Ai".
"Ai da".
"Trời ơi, đôi mắt của ta. Ta không nhìn thấy gì nữa".
"Cứu mạng, cứu, cứu ta. Mau cứu ta, ta vẫn chưa muốn chết".

Trong khoảnh khắc tiến la hét thảm thiết vang lên dậy đất, quân trọng giáp bộ binh Tào quân đang chen chúc nhau bên dưới kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống hàng loạt.

"Đáng hận" Tưởng Kỳ nắm chặt song đao, đôi mắt hắn như muốn bốc hoả, hắn vội vàng quay người nhìn đám thân binh phía sau quát to: "Thang người".

Đám thân binh phía sau Tưởng Kỳ ầm ầm đáp lại, chúng hoàn toàn không sợ chết, mạnh mẽ áp thân mình vào tường chắn gắn đầy sừng hươu sắc bén, lấy thân thể máu thịt của mình làm thang người. Tưởng Kỳ hét lên một tiếng, chân hắn nặng nề đạp lên thân thể cường tráng của một tên thân binh, thân thể tên thân binh oằn xuống nhao mạnh về phía trước, một cái sừng hươu sắc bén đã đâm thấu ngực trái của hắn, qua trái tim, một dòng máu đỏ thắm ngay lập tức trào ra từ miệng hắn.

Tưởng Kỳ đạp chân ba cái, thân hình của hắn rốt cuộc cũng vọt lên tới mặt bức tường chắn.

"Sưu sưu sưu" Tưởng Kỳ còn chưa đứng vững, ba mũi lang nha tiễn sắc bén đã bắn tới trước mặt hắn. Tưởng Kỳ hét lớn một tiếng, vội vàng vung song đao cản lại, vất vả đánh bay ba mũi tên sắc nhọn.

Tưởng Kỳ vẫn chưa kịp thở thì sát khí lạnh như băng lại tràn tới, Tưởng Kỳ kinh hãi ngẩng đầu nhìn, hai mũi lao bén nhọn, một tả, một hữu đang lao nhanh tới. Ánh mắt Tưởng Kỳ lập tức trở nên vô cùng đanh ác, hắn ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng, hai tay hắn giang ra, đợi khi hai mũi lao lướt tới bên sườn hắn thì hắn hung hăng hạ hay tay xuống kẹp lấy hai mũi lao. Tưởng Kỳ đột nhiên quay người lại, hai mũi lao dưới nách hắn quay ngược mũi lại phía sau, trong nháy mắt hai cây lao bay vút ra hướng về hai tên lính bộ binh Lương Châu đang lao tới. Hai tên lính không kịp né tránh, trong nháy mắt cả hai đã bị lao xuyên qua ngực.

"Hưu hưu hưu

Âm thanh xé gió liên tục vang lên, hơn mười mũi lao phóng chụm bắn về phía Tưởng Kỳ như gió táp mưa rào.

"Đương đương đương".

Tưởng Kỳ ra sức vung đao chống đỡ hơn mười mũi lao đó nhưng rốt cuộc hắn không thể ngăn cản đợt lao kế tiếp phóng tới.

Âm thanh trong trảo của mũi lao sắc bén xé rách thân thể vang lên, thân thể cường tráng của Tưởng Kỳ lắc lư một lát sau đó hai mắt hắn lồi ra, hắn ngã lộn ngược từ trên tường cao xuống dưới đất. Lúc này thân thể Tưởng Kỳ bị không dưới mười mũi lao xuyên qua, chúng đã đâm xuyên qua người hắn trước khi hắn ngã xuống đất.

Tưởng Kỳ vừa chết, ngay lập tức quân trọng giáp bộ binh dưới trướng của hắn rối loạn. Dưới những cơn mưa lao phóng xuống dưới như mưa xa, gió giật của quân Lương Châu, chỉ trong chốc lát thi thể quân Tào đã chất cao như núi ở trước bức tường chắn chính diện.

Hậu trận quân Tào

Ánh mắt Tuân Úc lộ vẻ u buồn, hắn nhìn tên tiểu giáo quân Tào bên cạnh nói: "Truyền lệnh cho Lữ Kiền tướng quân để quân cung thủ tiến lên trước, dùng phương pháp bắn thẳng để bắn áp chế quân Lương Châu phòng thủ trên tường, yểm hộ trọng giáp bộ binh tấn công".

Tuân Úc vừa ra lệnh, quân cung thủ của Lữ Kiền nhanh chóng tiến lên trước, những mũi tên bay vút lên, quân Lương Châu phòng thủ ở trên bức tường chính diện đều bị trúng tên, ngã ngào xuống đất. Sĩ khí của quân trọng giáp bộ binh của Hàn Mãnh làm tiếp nhiệm vụ tấn công của Tưởng Kỳ nhất thời lên cao, chúng gào lên rồi thay nhau đạp lên thi thể đồng đội trèo lên bức tường.

Chỉ trong khoảng thời gian chưa tới nửa nén nhang, trên mặt bức tường chính diện đã có hơn một trăm tên bộ binh quân Tào, một chiều rộng khoảng gần mười trượng bức tường chính diện đã hoàn toàn bị quân Tào khống chế.

Ngay sau đó quân Tào không ngừng trèo lên trên bức tường, cán cân thế trận lập tức nghiêng về phía quân Tào.

Hậu trận quân Lương Châu, Lý Túc nhìn Cao Thuận nói: "Tướng quân, quân Tào đã đánh chiếm bức tường chính diện".

"Ừ" Cao Thuận nói: "Truyền lệnh, phóng giường nỏ".

"Tuân lệnh".

Tên thân binh phía sau Cao Thuận ầm ầm đáp lại rồi hắn nhanh chóng giơ cây lệnh kỳ tam giác màu đỏ chỉ về phía trước, phất mạnh mấy cái.

Trước trận hai bên.

Lập tức hoàng loạt tiếng a a vang lên. Trên mặt ngoài bức tường chính diện gần như đã bị gọt gần hết sừng hươu đột nhiên xuất hiện vô số lỗ thủng đen ngòm, những lỗ thủng đó to cỡ nắm tay người, hình như có một cơn gió lạnh từ bên trong thổi ra ngoài làm những người khác phải rét run. Quân Tào đang kinh nghi thì bất chợt từ những lỗ thủng đen ngòm đó những loạt lao phóng ra ngoài.

Trên thực tế đây không phải là những mũi lao mà là những cự nỏ bắn ra từ sàng nỏ.

Quân Tào đang chen chúc nhau đông như kiến trước bức tường lập tức bị thương vong vô cùng nặng nề, có mũi cự nỏ thậm chí còn xuyên qua liên tiếp thân thể mấy tên binh sĩ quân Tào, sau đó xâu những thi thể này thành một chuỗi như xâu châu chấu vậy.

Hàn Mãnh đang chỉ huy mười mấy tên thân binh ra sức bổ, chém bản xa dưới chân thì đột nhiên hắn nghe thấy sau lưng mình tiếng la hét, gào thét vang lên dậy đất, hắn vội vàng quay đầu nhìn thì vô cùng kinh hãi khi nhận ra binh lính bản bộ của mình vừa mới lúc trước vẫn còn đang chen chúc nhau ở bên dưới trèo lên trên bức tường gần như toàn bộ đã nằm trên vũng máu.

Vật cướp đi tính mạng của chúng chính là những mũi cự nỏ trông giống như một cây trường thương của binh lính.

Con mẹ nó, đang xảy ra chuyện gì vậy?

Trong lúc Hàn Mãnh vẫn đang giật mình kinh hãi thì hắn nhận ra dưới chân mình vang lên những âm thanh khác thường. Hàn Mãnh vội vàng cúi đầu nhìn thì nhận ra mặt bức tường vốn bằng phẳng như mặt đất đột nhiên xuất hiện những lỗ thủng đen ngòm.

Trong lúc Hàn Mãnh vẫn còn đang sững sờ, hơn một trăm mũi trường mâu từ phía dưới theo lỗ thủng hung tợn bay vút lên. Hàn Mãnh nhảy lên theo bản năng, khó khăn lắm hắn mới tránh được vận rủi bị những mũi trường mâu xuyên qua thân thể nhưng những tên thân binh bên cạnh hắn không có được may mắn như hắn, trong khoảnh khắc chúng đều bị những mũi trường mâu xóc ngược thân thể, bỏ mạng oan uổng.

"Phốc!"

Trường thương trong tay Hàn Mãnh khẽ điểm mũi xuống mặt bức tường, thân thể hắn lộn một vòng từ trên đỉnh bức tường xuống bên dưới tuy nhiên may mắn của Hàn Mãnh cũng chỉ có đến thế.

Ngay khi Hàn Mãnh vẫn chưa rơi xuống đất, một loạt cự nỏ nữa lại từ những lỗ thủng trên mặt tường bắn chụm ra, trong đó có hai mũi lần lượt xuyên thấu bụng và ngực Hàn Mãnh, đẩy mạnh thân thể hắn bay ngược lại hơn mười bước, nặng nề rơi xuống mặt đất. Ngay trước khi rơi xuống đất Hàn Mãnh cũng đã sớm tuyệt khí mất mạng, trở thành một thi thể không còn sự sống.

Quân Tào bất thình lình bị cự nỏ tấn công nhanh chóng thất bại một lần nữa.

Đến lúc này một vạn trọng giáp bộ binh dưới sự chỉ huy của Tưởng Kỳ, Hàn Mãnh đã gần như bị thương vong toàn bộ, chỉ còn khoảng hơn hai ngàn thương binh đang nằm rên la, giãy giụa trên chiến trường tuy nhiên vận mệnh của đám thương binh này cũng sớm được định đoạt. Bị thương cũng đồng nghĩa với cái chết.

Hậu trận quân Tào, Tuân Úc trông giống như bị sét đánh, hắn thì thào với mình: "Sàng nỏ, dĩ nhiên là sàng nỏ. Thậm chí Mã đồ phu còn biến sàng nỏ giả trang thành bản xa. Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy, ai".

Sau một tiếng thở dài, ánh mắt Tuân Úc thoáng chốc trở nên vô cùng chán nản, giống như hắn đã già đi thêm mười tuổi vậy.

Cao Thuận phấn khích nói: "Tốt, trọng giáp bộ binh của quân Tào đã hoàn toàn bị tiêu diệt. Bây giờ hãy truyền lệnh cho bản xa trận hai mặt đông và tây cùng với mặt chính diện nghiền ép lại, hãy ép hai vạn quân khinh bộ binh và năm ngàn quân cung thủ quân Tào dồn lại cùng với nhau. Hãy truyền lệnh cho quân cung thủ tới bản xa trận ở mặt đông và tây, phong toả con đường lùi của quân Tào, hãy xua đuổi tất cả chúng vào trong chiến hào".

"Tuân lệnh".

Tên thân binh nhận lệnh, hắn lại giơ lá lệnh kỳ màu đen, phất hai cái.

"Rống!".
"Rống!".
"Rống!".

Trước trận của hai bên lập tức vang lên kiệu kèn lệnh lanh lảnh. Hiệu kèn lệnh đó hoàn toàn lấn át âm thanh rầm rĩ của chiến trường.

Binh lính Tào quân vốn đang không biết làm gì đột nhiên nhận ra hai bức tường tả và hữu vốn đứng yên bắt đầu chậm rãi ép lại. Có những tên khinh binh quân Tào không may mắn, chúng không cẩn thận bước hụt xuống hố, té ngã trên mặt đất. Điều bi thảm nhất là, chúng chưa kịp bò dậy trận bản xa liên kết thành tường đã cuồn cuộn tiến tới nghiến lên người chúng, liên tiếp nghiền qua bắp chân, bắp đùi, phần hông, phần eo của chúng.

Đáng thương thay những tên khinh binh quân Tào kêu gào thảm thiết đến khản cả giọng, chúng cố sức giãy giụa muốn đứng dậy bỏ chạy nhưng lại bị bản xa trận vô tình nghiền đến thịt nát xương tan.

Bản xa trận ở hai hướng đông và tây không ngừng tiến về phía trước, quân khinh bộ binh và quân cung thủ quân Tào bị kẹp ở giữa, chen chúc với nhau một chỗ. Lúc này chúng đã vô cùng hoảng sợ, liên tiếp có những tên lính khinh binh nổi điên, bộc phát thú tính, chúng gào lên rồi phát động đợt tấn công bi tráng tới bức tường đang cuồn cuộn áp tới, tuy nhiên đó thực sự chỉ là châu chấu đá xe, chúng đương nhiên không thể ngăn cản bả xa trận không ngừng tiến tới.

Lúc trước ngay cả một đại đội trọng giáp bộ binh cũng không thể công phá bản xa trận thì những tên lính khinh binh tản mạn, mất chỉ huy này có thể đối phó được hay sao?

Với sự tấn công liên tiếp của những cơn mưa tên, sàng nỏ, ý chí chống cự của quân Tào rốt cuộc cũng bị phá huỷ. Nếu như không phải đang đánh nhau với quân Lương Châu thì chỉ e đám hàng quân Ký Châu này đã sớm quỳ xuống đầu hàng rồi. Tuy nhiên ông trời cũng thật tàn nhẫn, hết lần này tới lần khác chúng cũng chỉ đánh nhau với quân Lương Châu. Trong lòng quân Quan Đông luôn in sâu đậm hình ảnh tàn nhẫn, hiếu sát của quân Lương Châu. Đổng Trác hung tàn, Mã đồ phu hung tàn, quân Lương Châu thủ hạ của hai người đó cũng hung tàn như vậy, một khi rơi vào tay chúng thì đúng sống không bằng chết.

Nếu không đánh lại, lại không thể đầu hàng vậy chỉ còn cách bỏ chạy.

Trong cơn không hoảng loạn không biết đã có kẻ nào hô lên: "Các huynh đệ chạy mau, hãy chạy về thành Hứa Xương đã".

Chỉ trong khoảnh khắc, quân Tào như một cái nồi phát nổ, chúng chen lấn nhau bỏ chạy thục mạng, liên tiếp có những tên thương binh đi đứng bất lợi bị chen ngã trên mặt đất. Ngay khi bọn chúng chưa kịp đứng lên đã có vô số những bàn chân lạnh lùng giẫm đạp trên lưng bọn chúng. Trong sự tuyệt vọng cùng với sự bất lực chết lặng những tên thương binh bị giẫm đạp này giãy giụa và chết đi trong bi thảm.

Bọn chúng chưa chết dưới binh khí của quân Lương Châu thì đã chết dưới chân quân mình.

Quân Tào thất bại nhanh như núi lở, cuối cùng chỉ còn có hai ngàn tàn binh là có thể chạy được vào thành Hứa Xương nhưng trên thực tế vận mệnh của hai ngàn tà binh đó cũng đã được định đoạt. Chỉ có cái chết chờ đợi bọn chúng.

Cách cửa nam thành Hứa Xương năm mươi dặm, một vùng đất trời bao la.

"Hu!".

Tào Tháo nhẹ nhàng dừng ghìm cương ngựa rồi quay đầu nhìn lại phía sau, phía sau hắn là một vùng hoang dã mênh mông, mịt mờ. Tiếng động rầm rĩ của chiến trường cùng hình dáng hùng vĩ của thành Hứa Xương đã hoàn toàn lùi lại sau.

Quanh quẩn sau lưng Tào Tháo chỉ còn có Tào Hưu chỉ huy hơn mười Hổ Báo kỵ đi theo. Võ tướng chỉ còn lại Trương Liêu và Tàng Phách, mưu sĩ chỉ còn có Lưu Diệp, Giả Quỳ. Một cảm giác bi thương khốn cùng đột nhiên xuất hiện trong lòng Tào Tháo. Tuyệt đại kiêu hùng của thời đại ngửa mặt lên trời im lặng hồi lâu rồi đột nhiên hắn phá lên cười đau đớn, ánh nắng buổi chiều chiếu dọi trên gương mặt vô cùng bi thương của Tào Tháo.

Gió bắc nghẹn ngào nức nở như đồng cảm cùng với điệu cùng bi thương của Tào Tháo lan xa dần lan xa dần.

"Chúa công" Lưu Diệp giục ngựa tiến lên, hắn cúi đầu ủ rũ nói: "Hứa Xương đã mất, đại quân phía sau bị vây chặt, chỉ e lành ít dữ nhiều. Bây giờ chúng ta nên đi đâu?"

"Ai" Tào Tháo khẽ than nhẹ một tiếng, hắn nói vẻ bi thương: "Không biết liệu đã có thể phá vây chưa, Công Đạt, Trọng Đức sống hay chết? Mã đồ phu có đối xử tử tế với Văn Nhược không?"

"Hí hí hí".

Tào Tháo vừa dứt lời, trên cánh hoang vu bát ngát ở phía bắc đột nhiên vang lên tiếng ngựa hí dài.

Tào Hưu biến sắc, hắn vội vàng chỉ huy hơn mười Hổ Báo kỵ lập trận nghênh địch, hai viên Đại tướng còn lại duy nhất của Tào Tháo là Trương Liêu và Tàng Phách cũng vội vã giục ngựa tiến lên bảo vệ hai bên tả hữu Tào Tháo. Ngay lập tức trong lúc đó trên vùng đất hoang vu mênh mông ở phía bắc xuất hiện hơn mười kỵ binh đang giục ngựa phóng như bay tới hướng Tào Tháo.

Tào Hưu rất tinh mắt, đột nhiên hắn vui mừng gào lên: "Chúa công, là Trương Cáp tướng quân, còn có cả Trình Dục tiên sinh".

"Hả?" Tào Tháo nghe vậy rất vui mừng nói: "Trọng Đức trở về, lòng Cô được an ủi rất nhiều" Trong khi Tào Tháo còn đang nói, Trương Cáp đã giục giựa xông tới như gió cuốn, đột nhiên hắn ghìm mạnh cương ngựa, chiến mã lập tức đứng khựng lại, hai chân trước nhấc bổng lên, đá hỗn loạn mấy cái rồi mới nặng nề hạ xuống, lúc này Trương Cáp mới nhảy xuống ngựa, hắn quỳ xuống trước mặt Tào Tháo nói: "Mạt tướng vô năng chỉ có thể cứu về Trình Dục tiên sinh, xin chúa công trách phạt".

Tào Tháo vội vàng nhảy xuống ngựa, hắn bước tới đỡ Trương Cáp dậy thành thực nói: "Tướng quân có tội gì, mau mau đứng lên".

"Chúa công" Trương Cáp đứng dậy, hắn buồn rầu nói: "Trong đám loạn quân mạt tướng đã tìm được Trình Dục tiên sinh nhưng chỉ chậm một lát mà Tuân Du tiên sinh, tiên sinh đã chết trong đám loạn quân rồi".

"Ai" Tào Tháo thở dài, hắn nhớ tới việc Tuân Du đã theo mình nhiều năm, ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ đau buồn nhưng khi liếc nhìn thấy chư tướng chung quanh đang cúi đầu ủ rũ, hắn cố làm ra vẻ phấn chấn quát to: "Công Đạt tuy là văn nhân nhưng luôn ôm trong lòng yêu nước thương dân, thường ôm hoài niệm phục hưng Hán thất, nay có thể chết trận nơi sa trường, da ngựa bọc thây đó chính là chuyện may mắn nhất của một đời người. Chư vị tất không nên đau thương. Chúng ta nên kế thừa ý chí mà Công Đạt và các tướng sĩ tử trận khác để lại, thề phục hưng Hán thất cho dù bách chiến bách bại cũng tuyệt đối không nản lòng".

"Tới tới tới đây" Tào Tháo giơ tay nói với mọi người: "Chúng ta hãy kết tay ăn thề, cùng đồng lòng nhất trí".

Không khí sôi sục của chiến trường rốt cuộc cũng tĩnh lặng lại. Bức tường bản xa liên kết chắc chắn với nhau đã được tách rời. Cao Thuận có sự hộ tống của Lý Túc đi xuống sát bãi chiến trường quan sát, hắn đưa mắt nhìn thi thể của các tướng sĩ quân Tào tử trận nằm ngổn ngang trên bãi chiến trường, cũng có rất nhiều binh lính chỉ bị thương nặng, vẫn chưa tắt thở đang phát ra những âm thanh rên rỉ não lòng, phơi bày ra hiện thực tàn khốc vô tình của chiến tranh.

"Tướng quân!".
"Tướng quân!".
"Tướng quân!".

Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, Hồ Xích Nhi, Trương Vệ, Dương Nhâm, Dương Ngang cùng chư tướng đã đều đi tới sau lưng Cao Thuận, trước ngực Hồ Xích Nhi quấn băng vải, dòng máu đỏ thẫm vẫn thấm qua lớp vải bố dầy đọng lại thành một mảng lớn, từ đó có thể thấy Hồ Xích Nhi bị thương khá nặng. Nhìn thấy ánh mắt ân cần của Cao Thuận, Hồ Xích Nhi xấu hổ toát mồ hôi nói: "Mạt tướng học nghệ không tinh bị Trương Liêu đâm một thương may mà không bị thương tổn nặng, không có gì đáng ngại".

Mặc dù Hồ Xích Nhi nói không có gì đáng ngại nhưng thực tế lúc đó thật sự là sinh tử trong đường tơ kẽ tóc.

Trương Liêu và Tàng Phách dẫn theo hai ngàn kỵ binh Hà Bắc đột phá vòng vây ở góc tây nam, Hồ Xích Nhi dẫn quân ngăn cản. Sau một hồi kịch chiến ác liệt cuối cùng quân Lương Châu cũng ngăn cản quân kỵ binh Hà Bắc ở trong bức tường chắn nhưng Trương Liêu, Tàng Phách vẫn dẫn hơn mười kỵ binh đột phá thoát ra ngoài. Trong lúc loạn chiến Hồ Xích Nhi cũng bị Trương Liêu đâm một thương ngã ngựa, suýt chút nữa mất mạng, may là trọng giáp trên người đã cứu mạng hắn.

Hồ Xích Nhi nói vẻ buồn bực: "Thật đáng tiếc không hoàn toàn ngăn cản được kỵ binh quân Tào, đã để cho chúng chạy trốn được hơn mười kỵ binh" Cao Thuận đưa tay vỗ vào bả vai Hồ Xích Nhi nói: "Mặc dù trong trận chiến này có một lượng nhỏ quân Tào phá vây chạy thoát thì cũng không thay đổi được vận mệnh toàn quân bị tiêu diệt của quân Tào. Tào Tháo gần như đã mất hết toàn bộ quân đội trong trận chiến này. Cho dù hơn mười kỵ binh đó chạy khoát khỏi vòng vây thì chúng có thể chạy đi đâu xin cứu viện? Hoài Nam, Từ Châu có thái độ mập mờ. Hiện tại Thiên Tử không biết đang hạ lạc nơi nào. Chỉ e chúng sẽ không xuất binh cứu viện Hứa Xương. Mà cho dù Hoài Nam, Từ Châu có xuất binh cứu viện, Tào Tháo cũng không chống đỡ được tới lúc đó".

Hiện tại bên trong thành Hứa xương chỉ còn hai ngàn tàn binh. Chúng chỉ giống như ngọn nến trước gió, bất kỳ lúc nào cũng có thể dập tắt.

Lúc này Cao Thuận vẫn không biết Tào Tháo đã nguỵ trang thành binh lính bình thường theo kỵ binh chạy thoát ra ngoài. Trong số tàn binh bị quân Lương Châu đuổi chạy vào trong thành Hứa Xương chỉ có đội nghi trượng của Tào Tháo và cả quân sư Tuân Úc mà thôi.

Đón nhận ánh mắt rực cháy của chư tướng, Cao Thuận cao giọng nói: "Truyền lệnh, tranh thủ thời gian sửa lại chiến hào bị hỏng, tường trại, tiếp tục bao vây quân Tào".

"Tuân lệnh".

Chư tướng ầm ầm trả lời.

Khẩu Bắc, Đại Biệt Sơn, Mã Dược chỉ huy đại quân Lương Châu vất vả tiến quân tới đây, nhưng phát hiện ra sơn khẩu hiểm yếu đã bị quân Đông Ngô chiếm giữ, hơn nữa trời cũng đã tối đen nên hắn liền hạ lệnh cắm trại nghỉ ngơi.

Ban đêm, trung quân đại trướng.

Mã Dược đang triệu tập quân sư Giả Hủ, Đại tướng thuỷ quân Cam Ninh, Trần Hổ, Trương Báo thương nghị. Cam Ninh nói: "Chúa công, mạt tướng đã phái người đi điều tra. Từ ải Thanh Ngưu tới bình nguyên Nhữ Nam chỉ có một con đường. Hai bên con đường này là núi non trùng điệp. Hiện tại đang là mùa đông khắc nghiệt, tuyệt đọng lại trong núi, vách núi, vách đá rất khó vượt qua, gập ghềnh khó đi, hơn nữa rất dễ trượt chân ngã xuống vực sâu, ngay cả đến đám tiều phu, thợ săn bắn cũng không dám vào núi".

Mã Dược cau mày nói: "Nói cách khác Thiên tử, bá quan văn võ và cả tám ngàn quân thiết kỵ bị vây ở ải Thanh Ngưu cũng chỉ có một con đường đi sao?"

Đột nhiên Giả Hủ nói: "Nếu một khi đại quân kỵ binh không thể tiến quân, vậy có thể phái một toán tinh binh đi trước đón Thiên tử ở ải Thanh Ngưu tới đây không?"

"Chỉ e không được" Cam Ninh lắc đầu nói: "Trong núi quân Ngô là tinh binh Sơn Việt canh gác tầng tầng lớp lớp. Bọn tinh binh Sơn Việt này khi ở bình nguyên đương nhiên không thể chịu được một đòn nhưng ở trên núi rất khó đối phó với chúng. Bọn chúng từ nhỏ đã lớn lên trên núi, rất quen thuộc với địa hình núi non, cho dù là vách núi, vách đá chúng cũng có thể leo trèo tự nhiên. Tướng sĩ thuỷ quân tuy cũng quen thuộc địa hình vùng núi phía nam nhưng so với quân Sơn Việt thì kém xa. Dĩ nhiên nếu chúng ta không tiếc phải trả một cái giá rất lớn tấn công thì cũng không phải là không thể vượt qua, thế nhưng trong đám loạn quân chưa chắc đã đảm bảo an toàn tính mạng cho Thiên Tử và bá quan".

Giả Hủ cũng nói: "Long thể Thiên tử yếu ớt, chưa chắc đã chịu được gió lạnh trong núi, trên đường đi vạn nhất xảy ra chuyện gì thì hậu quả là không thể tưởng tượng nổi".

"Thật ghê tởm" Mã Dược nói: "Lũ binh lính Sơn Việt này khó chơi thế sao?"

"Đúng vậy" Giả Hủ nói: "Lúc trước khi Tôn Kiên vì hàng phục bọn này cũng đã phải dốc hết sức bình sinh của mình".

"Nói đi nói lại vẫn chỉ có một cách duy nhất đó là cường công" Mã Dược nặng nề vỗ tay xuống án, hắn quả quyết nói: "Một khi đã dùng cường công, hãy chờ tới bình minh ngày mai hãy đánh sập quân Đông Ngô ngăn cản ở sơn khẩu".

"Chúa công" Trong mắt Giả Hủ đột nhiên xuất hiện vẻ giảo hoạt, hắn nhìn Mã Dược nói: "Một khi đã chọn cách tấn công thì cần gì phải đợi tới ngày mai. Chúng ta thừa dịp đêm tối tấn công không phải là tốt hơn sao?"

"Hả? Nhân dịp đêm tối tấn công?" Mã Dược ngạc nhiên hỏi: "Tại sao lại như vậy?"

Giả Hủ gi mũi chân trên mặt đất.

Ban đầu Mã Dược ngơ ngác sau đó hắn chợt hiểu ra. Mã Dược vui mừng nói: "Thì ra là vậy".

Trại quân Đông Ngô. Thái Sử Từ, Chu Thái, Lữ Mông đang trong trướng thương nghị thì đột nhiên nghe thấy nghe thấy hiệu kèn lệnh không ngừng vang lên. Cả ba vội ngẩng đầu nhìn thì thấy một tên tiểu giáo đã bước vào trướng, hắn quỳ xuống đất bẩm báo: "Ba vị tướng quân, quân Lương đang nổi hiệu lệnh tập hợp đội ngũ. Có vẻ chúng muốn tấn công ngay trong đêm".

"Hả?" Mã đồ phu muốn tấn công cả ban đêm ư?" Ánh mắt Thái Sử Từ hiện lên vẻ kinh ngạc, hắn nhìn Chu Thái, Lữ Mông nói: "Ấu Bình, Tử Minh, hãy ra ngoài xem thế nào".

"Tướng quân, mời".

Chu Thái, Lữ Mông đồng thời khoát tay.

Thái Sử Từ cũng không câu nệ, hắn rời khỏi trướng trước tiên.

Ba tướng đi nhanh tới trước cửa viên môn, quả nhiên trên bãi đất bằng ở phía trước có hơn một ngàn cây đuốc mỡ dê đang cháy. Dưới ánh đuốc đỏ rực, rất nhiều đội quân Tây Lương đang khẩn trương lập đội ngũ. Trước trận quân Tây Lương có một viên Đại tướng cưỡi ngựa, múa đao chạy đi chạy lại. Vó ngựa lướt qua, cả đội quân Lương Châu đều hào hứng hò reo, rõ ràng viên Đại tướng đó có uy vọng, địa vị rất cao trong lòng binh sĩ Tây Lương.

Ánh mắt Chu Thái sắc bén, từ xa quan sát viên Đại tướng Tây Lương đó, hắn không khỏi biến sắc nói: "Lần này chẳng lẽ là Cẩm Phàm Tặc Cam Ninh?"

Trước khi đầu quân cho Tôn Kiên, Chu Thái cũng là cường đạo hoành hành thuỷ đạo Trường Giang nhiều năm vì vậy hắn đã sớm nghe qua danh tiếng của Cẩm Phàm Tặc Cam Ninh thế nhưng Chu Thái chỉ luôn luôn làm ăn trên sông nước Cửu Giang, Cam Ninh chỉ làm ăn ở Ba Thục, địa giới Kinh Tương hai người vì vậy rất ít khi chạm mặt nhau, cũng không có quan hệ gì cả".

Thái Sử Từ nói: "Ta thường nghe dưới trướng Mã đồ phu có một viên Đại tướng xuất thân từ thuỷ tặc. Không thể nghi ngờ gì nữa có lẽ đây chính là Cam Ninh".

Lữ Mông nói: "Cẩm Phàm Tặc hoành hành cả trên đất liền Ba Thục, Kinh Tương là một loại cường đạo thuỷ bộ rất khó chơi. Chúng thực sự rất khó đối phó. Nếu thực sự quân Tây Lương kia là Cầm Phàm Tặc của Cam Ninh chúng ta tuyệt đối không thể khinh thường".

"Không sao" Thái Sử Từ lãnh đạm nói: "Cẩm Phàm Tặc dù có lợi hại như nào đi nữa chúng có so sánh được với sự lợi hại của trọng giáp thiết kỵ của Hứa Chử không?"

Lữ Mông nói: "Trọng giáp thiết kỵ của Hứa Chử thực sự có uy lực, thực sự không có loại quân nào có thể so với nó về uy lực tấn công".

Thái Sử Từ nói: "Thì đó, chúng ta chỉ cần cho binh lính thủ vững trong doanh, không để quân Lương Châu thừa dịp tấn công, quân Tây Lương tấn công không được đương nhiên sẽ tự rút lui".

"Ô ô ô".

Trong lúc Thái Sử Từ đang nói thì hiệu kèn lệnh trong quân Lương Châu đột nhiên trở nên sục sôi.

Cam Ninh chỉ thanh trường đao trong tay về phía trước rồi hắn giục ngựa tiến lên trước, hai ngàn tên Cẩm Phàm Tặc hò reo vang trời cùng tiến lên. Hai ngàn quân Cẩm Phàm Tặc này nửa là quân đao thuẫn, nửa là quân phóng lao. Quân đao thuẫn cầm thuẫn đi trước bảo vệ, quân ném lao đi theo sau nhanh chóng tiến gần tới đại trại quân Đông Ngô.

Đại trại quân Ngô.

Thái Sử Từ rút bội kiếm chỉ lên trời, quát to: "Quân đao thuẫn lập trận phòng ngự, quân cung thủ chuẩn bị".

Ba ngàn quân đao thuẫn Đông Ngô nhanh chóng tiến nhanh lên trước hình thành thế trận phòng ngự. Ba ngàn quân cung thủ Đông Ngô tiến ngay phía sau. Với sự yểm hộ của quân đao thuẫn, quân cung thủ đồng loạt hạ cung, lắp tên, chỉ cần Thái Sử Từ ra lệnh chúng lập tức giương cung bắn tên, trút những mũi tên sắc bén, vô tình lên đầu quân Lương Châu.

"Bắn tên".

Thái Sử Từ vừa ra lệnh, ba ngàn quân cung thủ Đông Ngô lập tức giương cung bắn tên, ngay lập tức ba ngàn mũi tên sắc bén bay dựng lên không trung.

Trước trận quân Lương Châu, Cam Ninh đột nhiên giơ cao trường đao trong tay, hắn ngửa mặt lên trời gào to: "Dừng lại".

Hai ngàn quân Cẩm Phàm Tặc phía sau đang mạnh mẽ tiến lên lập tức dừng lại.

"Nâng lá chắn".

Cam Ninh vừa ra lệnh, một ngàn quân Cẩm Phàm Tặc lập tức nâng cao những chiếc thuẫn nặng nề trong tay lên che chắn. Tiếng rít thê lương từ trên không trung đã chụp xuống. Âm thanh leng keng không ngừng vang lên, vang dội khắp bầu trời đêm yên tĩnh. Sau khi đợt mưa tên qua đi, mỗi tên đao thuẫn Cẩm Phàm Tặc bỏ chiếc thuẫn trong tay xuống thì mới phát hiện trên mỗi chiếc thuẫn đã cắm đầy những mũi tên sắc bén, đanh ác.

"Tiếp tục đi tới".

Quân Đông Ngô vừa dừng bắn tên, Cam Ninh lại chỉ trường đao về phía trước, hắn tiếp tục chỉ huy quân Cẩm Phàm Tặc tiến tới đại trại quân Đông Ngô. Liên tiếp nhiều lần như vậy, cuối cùng hai ngàn quân Cẩm Phàm Tặc đã chỉ còn cách đại trại quân Đông Ngô một khoảng cách khoảng hai mươi bước chân.

Hai mươi bước là một khoảng cách rất bất tiện cho quân Đông Ngô. Với quân cung thủ, khoảng cách bắn quá gần. Nếu muốn bắn thẳng vào trận quân Cẩm Phàm Tặc thì sẽ không tạo nên mối uy hiếp thực sự nào vì quân Cẩm Phàm Tặc đã có thuẫn che chắn. Tuy lăn cây và đá có lực sát thương khủng khiếp nhưng quân bộ binh Đông Ngô không thể nào ném những khúc gỗ cũng như những tảng đá với khoảng cách hai mươi bước chân.

Tuy nhiên đối với quân Lương Châu mà nói, hai mươi bước chân là khoảng cách tấn công tốt nhất, vừa có thể tránh được sát thương của quân cung thủ Đông Ngô chúng còn có thể dùng lao gây nên sát thương cho quân Đông Ngô.

"Quân ném lao chuẩn bị".

Cam Ninh giơ cao trường đao quát to một tiếng vang vọng khắp không trung. Tướng sĩ hai bên trước trận tiền đều có thể nghe rõ ràng.

Thái Sử Từ thầm hoảng hốt trong lòng, hắn vội giơ cao bội kiếm quát to: "Lỗ thuẫn, mau nâng lỗ thuẫn".

Đối với lao của quân Lương Châu, Thái Sử Từ không còn lạ gì. Trong lòng Chu Thái, Lữ Mông vẫn còn thầm sợ hãi.

Sở dĩ bảy trăm quân thiết kỵ của Mã Siêu có thể phản công, lần lượt đánh bại các cuộc tấn công của quân Đông Ngô chính là dựa vào công lao rất lớn của những cây lao đã gây sát thương khủng khiếp với quân Đông Ngô.

Thiết kỵ Tây Lương dựa vào chiến mã ném lao, những chiếc thuẫn đồng nhẹ của quân Đông Ngô căn bản không thể ngăn cản nổi. Áo giáp bằng vải bố có còn hơn không của quân Đông Ngô đương nhiên càng không thể chịu nổi một đâm. Bình thường một tên lính thiết kỵ Tây Lương ném ra một lao có thể xuyên qua thân thể của mấy tên lính Đông Ngô.

Những cây lao của quân Tây Lương gây ra thương vong nặng nề cho quân Đông Ngô, đồng thời chúng cũng làm cho các tướng lĩnh Đông Ngô rút ra bài học xương máu, khổ tâm tìm kế sách hoá giải, nhưng trong lúc cấp bách không thể nào kịp bắt chước làm ra lao. Thế nhưng trong những cuộc chiến sau này nhất định có dùng lao, trong đó đã nghĩ ra cách phá giải hữu hiệu nhất là dùng những tấm ván gỗ dầy làm lá chắn. Ưu điểm của những tấm lá chắn gỗ này là đủ đầy để có thể ngăn cản lao của quân Tây Lương ném ra, hơn nữa diện tích che phủ cũng lớn, một tấm lá chắn gỗ có thể che phủ cho mười tên lính bộ binh nhưng nhược điểm của nó là quá nặng, phải cần tới bốn tên lính mới có thể nâng lên cao được nên nó chỉ được dùng trong phòng ngự chứ không thể nào dùng trong tấn công.

Thái Sử Từ vừa ra lệnh, mấy trăm tấm là chắn dầy được nâng lên cao bảo vệ vững chắc đỉnh đầu quân Đông Ngô.

"Toa toa toa..."

Dưới bầu trời đêm vang lên âm thanh xé gió, binh lính Đông Ngô trốn trong những chiếc lá chắn đợi hồi lâu mà vẫn không thấy lao đâm vào lá chắn trong lúc đó tiếng va vào lá chắn lốp bốp. Các tướng sĩ Đông Ngô đang nghi ngờ thì bất chợt một tên lính Đông Ngô kêu to: "Trời ơi, chúng ta mắc lừa rôi. Quân thổ lang Lương Châu không phải đã ném lao, chúng chỉ ném tuyết cầu".

"A?"
"Tuyết cầu?"

Tướng sĩ Đông Ngô lập tức hạ lá chắn trên đầu xuống xem xét, quả nhiên trên mặt lá chắn dính đầy những vết tuyết tròn, to, dưới chân chúng loang lổ tuyết, rõ ràng quân Lương Châu đã ném tuyết, không thấy bóng dáng của bất kỳ một cây lao nào.

Trước trận quân Lương Châu, Cam Ninh khẽ nhếch miệng cười nhạt, lần này cho các ngươi nếm mùi thực sự.

Đột nhiên trong lúc đó toàn bộ đuốc trong trận quân Lương Châu tắt phụt. Dựa vào bóng đêm che giấu, Cam Ninh lặng lẽ giơ cao trường đao chỉ về phía trước, sau đó hắn dùng sức vẫy mạnh một cái, dựa vào phản quang của tuyết trắng, quân Cẩm Phàm Tặc vẫn miễn cưỡng nhìn thấy hành động của Cam Ninh, một ngàn quân ném lao Cẩm Phàm Tặc lập tức cầm những cây lao thực sự trong tay, chúng giơ tay chạy lên trước hai bước sau đó đồng loạt ném mạnh ra.

"Cẩn thận" Nhìn thấy đuốc trong trận quân Lương Châu đột nhiên tắt hết, theo bản năng Chiết Trùng Giáo uy Lữ Mông cảm nhận được sự nguy hiểm, hắn gào lên: "Mau nâng lá chắn, mau giơ lá chắn lên".

Không có nhận xét nào: