Trang

Tìm kiếm

22 thg 5, 2013

Chương 62: Vỗ mông Tiêu Ngọc - Đấu Phá Thương Khung

Mục lục
================================================
Rời khỏi phòng đấu giá, Tiêu Viêm đi lòng vòng một hồi, mới từ một chỗ vắng người, lặng lẽ tiến vào một cái ngõ nhỏ.

Cởi áo choàng ra, Tiêu Viêm thấp giọng oán giận nói: "Lão sư, người thiếu chút nữa khiến ta bại lộ."

"Khà khà, ngươi không phải trong lòng cũng muốn thế hay sao." Từ trong giới chỉ vang lên tiếng cười trêu tức của Dược Lão.

Lắc đầu bất đắc dĩ, trong lòng Tiêu Viêm thật cảm thấy có lỗi với phụ thân, hai lần đi đấu giá đan dược, đều gián tiếp qua mặt phụ thân, cất đi áo choàng cầm trong tay, nhẹ  giọng nhủ thầm: "Sau này có thời gian tìm Tiêu gia hợp tác một chút, coi như là cấp cho phụ thân một chút bồi thường a."

Ôm dược tài trong tay, Tiêu Viêm nhét hết vào trong ngực áo, sau đó cẩn thận rời khỏi ngõ nhỏ, một đường chạy vội về Tiêu gia.

Vì Tiêu Chiến và mọi người còn chưa trở về, cho nên gia tộc hơi vắng vẻ, thủ vệ tại cửa nhìn thấy vị tiểu thiếu gia thanh danh đại chấn này, không dám ngăn trở,  mở một nụ cười lấy lòng, tùy ý hắn vội vàng vọt vào.

Gấp gáp chạy về phòng mình, Tiêu Viêm xem dược tài ở trong áo giống như bảo bối, thật cẩn thận lấy ra, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn.

Toàn thân khô vàng, năm phiến lá cây tựa như hắc mặc, chính là mặc diệp liên, năm phiến lá cây đại biểu tuổi của nó, cứ mười năm lớn thêm một lá.

Xà tiên quả là một loại quả hình tròn màu xanh biếc, cỡ chừng nửa nắm tay, có thể ngửi được một vị ngọt, loại quả này sinh trưởng cạnh sào huyệt của ngũ giai xà hình ma  thú, khó lấy được, bởi vì xà thuần âm, khiến loại quả này cũng có thiên hướng âm hàn, lúc luyện dược thường dùng để trung hoà tính liệt hỏa của dược vật.

Tụ linh thảo, cùng thảo diệp bình thường không có gì khác nhau, chỉ khác tại đầu ngọn, có huỳnh quang nhàn nhạt, huỳnh quang càng đậm, cho thấy trong đó ẩn chứa  năng lượng thuần tịnh càng hùng hậu.

Thủy thuộc tính nhị giai ma hạch toàn một màu lam, đặt lên bàn toả khí nhàn nhạt, làm mặt bàn ướt đẫm, có thể thấy được trong đó ẩn chứa thủy thuộc tính năng lượng  nồng hậu. 

Ánh mắt tinh tế đảo qua các loại tài liệu, Tiêu Viêm cấp bách thấp giọng nói: "Lão sư, dược liệu đã có đủ, có thể luyện chế chưa?"

"Gấp cái gì, dược tài ở đây sẽ không chạy được, trong lúc luyện dược không thể bị quấy rầy, hiện tại sắc trời còn sớm, lỡ như bị người vô tình quấy rầy, lãng phí  tài liệu là chuyện nhỏ, để ta bại lộ thì làm sao bây giờ?" Trong giới chỉ, Dược Lão không tức giận nói: "Để tối nay hãy luyện chế."

Nghe vậy, Tiêu Viêm buồn bực, đem tài liệu cẩn thận cất vào trong ngăn tủ, sau đó nằm ở trên giường đợi màn đêm buông xuống.

Tiêu Viêm nằm ở trên giường cũng được nửa giờ, cửa phòng bất ngờ đánh ầm một tiếng bị người ta thô bạo đá tung.

Đôi chân dài gợi cảm đi vào phòng, Tiêu Ngọc liếc mắt trong phòng nhìn một vòng, sau đó nhìn Tiêu Viêm bị bừng tỉnh, gằn giọng: "Tiểu thiếu gia, ngươi ăn cơm còn phải  đợi người tới thỉnh à?"

Bị âm thanh đột ngột chấn bật dậy, Tiêu Viêm chằm chằm nhìn Tiêu Ngọc hai tay đang khoanh trước bộ ngực đầy đặn tới nửa ngày, sau lưng đổ mồ hôi lạnh: "Mẹ nó, mẹ nó,  hoàn hảo vừa rồi không để cho lão sư luyện dược, nữ nhân ngu ngốc này..."

Nhớ tới hậu quả nếu luyện dược bị phá, Tiêu Viêm run sợ nuốt một ngụm nước miếng, nhìn ánh mắt Tiêu Ngọc, trong lòng phẫn nộ từ từ dâng lên.

Khóe miệng co lại, Tiêu Viêm sợ hãi trong lòng, khoảnh khắc chuyển thành nổi giận: "nữ nhân ngu ngốc, ngươi không hiểu lễ phép à? Ngươi vào phòng không gõ cửa  à? Ngươi nữ nhân ngu ngốc, ngực to không có não! Ngươi thực có được giáo dưỡng hay không a?"

Ngây ngốc nhìn Tiêu Viêm trước mặt mình lần đầu tiên lộ ra bộ dáng tức giận khó coi, Tiêu Ngọc khóe miệng cười nhăn nhó, chẳng qua đương khi nghe được Tiêu Viêm mắng  mấy câu, mặt cũng đanh lại, khẽ cắn môi, động cặp chân dài gợi cảm, thẳng hướng Tiêu Viêm vọt tới: "Tiểu hỗn đản, ta đá cửa của ngươi thì đã làm sao? Về sau ta mỗi  ngày đều đá cửa của ngươi!" 

Nhìn Tiêu Ngọc cắn răng lao tới, muốn cấp cho mình giáo huấn, Tiêu Viêm cũng xanh mặt, bàn tay nâng lên chợt nắm chặt: "Hấp chưởng!"

Hấp lực mạnh mẽ, từ trong lòng bàn tay Tiêu Viêm bạo dũng mà ra, Tiêu Ngọc vừa mới vọt tới bên giường, nhất thời không chú ý, cũng trực tiếp bị hấp lực Tiêu Viêm bạo  dũng ném lên giường.

Sau khi tiến nhập đệ cửu đoạn đấu khí, hấp chưởng Tiêu Viêm sử ra hấp lực có vẻ mạnh mẽ hơn rất nhiều, ít nhất trước kia, muốn hấp động sức nặng một người, tuyệt  đối sẽ không dễ dàng như vậy.

Trong lòng cũng là thoáng có chút kinh ngạc, chẳng qua lúc này sự kinh ngạc liền bị phẫn nộ che mất, Tiêu Viêm vừa lắc mình, đã đem cặp chân dài gợi cảm của Tiêu  Ngọc chận xuống, hung hăng ngồi trên tiểu phúc trơn nhẵn, thân thể vừa hạ, song chưởng rất nhanh chế ngự hai tay Tiêu Ngọc.

Bị Tiêu Viêm lấy một cái tư thế như vậy đè ở dưới, Tiêu Ngọc phát ngượng mà hoảng hồn, chỉ một lúc sau, trên mặt đã có một lớp phấn hồng mê người, kịch liệt giãy dụa, cắn răng tức giận mắng:" Tiểu hỗn đản, cút ngay!"

Hai tay gắt gao chế trụ Tiêu Ngọc, Tiêu Viêm cũng bị nàng giãy giụa thở không ra hơi. Giằng co một hồi sau, bỗng nhiên thân mình mạnh mẽ tránh ra, bàn tay giữ  chặt Tiêu Ngọc vừa lật, nhất thời đem nàng lật úp xuống.

Thân mình úp xuống, đùi ngọc và kiều đồn đầy đặn, cặp chân dài gợi cảm kéo xuất một đường cong cực kỳ mê người.

Không có nhàn tâm thưởng thức đường cong hoàn mĩ, Tiêu Viêm nghiến răng, bàn tay giơ lên, không chần chờ nhắm về phía kiều đồn cao cao kia mà vỗ xuống.

" Bốp!"

Thanh âm thanh thuý, mang theo một chút ám muội, chậm rãi tại trong phòng phiêu đãng.

" Con bà nó, thiếu gia coi ngươi còn dám vào phòng mà không gõ cửa không!"

Không có nhận xét nào: