Trang

Tìm kiếm

10 thg 4, 2014

Chương 1186: Tam sắc đan lôi - Đấu Phá Thương Khung

    Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, Tiêu Viêm chậm rãi đứng dậy, trên bầu trời Lôi Đình nổ vang, ngẫu nhiên thiểm điện xẹt qua thiên không, mang theo cường quang chiếu xạ lên khuôn mặt trẻ tuổi kia, nhìn lại có vẻ hết sức bình tĩnh.

    Nhìn Tiêu Viêm đứng lên, đám người Tào Dĩnh, Đan Thần cũng đều dời ánh mắt từ Lôi Vân phía cao trên bầu trời xuống dưới, ngừng lại phía trên thân thể Tiêu Viêm.

    Tào Dĩnh ánh mắt có chút phức tạp nhìn thân ảnh hơi gầy của Tiêu Viêm, trong nội tâm rất rõ ràng. Người kia tại thiên phú luyện đan, so với nàng cũng không thua kém bao nhiêu, đây là chỗ kiêu ngạo của nàng trong những năm qua, nàng đánh giá bực này đối với một nam tử cũng tầm tuổi nàng, có thể nhìn ra nàng rất xem trọng Tiêu Viêm.

    Gương mặt Đan thần tái nhợt, con ngươi cũng đồng dạng bỗng dừng lại trên người Tiêu Viêm, nàng cùng Tiêu Viêm từng có một chút giao tình, nhưng nàng lại chưa từng đoán được, người này thật sự lại có thể có năng lực một đường đi đến nơi đây.

    ”Hừm”
Mộ Cốt lão nhân liếc mắt nhìn Tiêu Viêm một cái, khóe miệng nổi lên một nụ cười, vẫn chưa hề xem trọng khả năng luyện dược của hắn.

    “Kẻ kia là đệ tử thân truyền của Dược Trần kia, không biết hắn học được ở Dược Trần mấy phần bản lãnh.... ”
Vị lão nhân mà Huyền Không Tử gọi là Thanh Hoa lão quái, giờ phút này cũng chú ý Tiêu Viêm, trong lòng lẩm bẩm.

    Đối với vô số đạo ánh mắt riêng rẽ không đồng nhất đang nhìn chăm chú, Tiêu Viêm vẫn như không nghe thấy, sắc mặt bình tĩnh, hai mắt chú ý trong dược đỉnh. Một lát sau, hít sâu một hơi, chợt tay áo vung mạnh lên!

    ”Bang!” Theo sự huy động của tay áo Tiêu Viêm, nắp  Vạn Thú Đỉnh bung lên, năng luợng dao động kinh thiên, từ trong dược đỉnh thổi quét mà ra, hung hăng quất vào dược đỉnh vang lên một tiếng thanh thúy.

    Tuy dược đỉnh có công năng ngăn chặn năng lượng phát tán, nhưng vẫn không đủ tiêu hóa hết luồng năng lượng khổng lồ đó, khiến nó tràn ra ngoài, phá vỡ mặt đài, đá vụn văng tứ tung.

    “Ầm! ”

    Năng luợng kinh thiên dao động vừa khuếch tán, Vạn Thú Đỉnh kịch liệt run rẩy, rồi cột sáng rực rỡ từ trong đỉnh bắn thẳng lên cao!

    Hỏa trụ phóng tận trời, hỏa mang nóng cháy, chung quanh trong vòng trăm dặm đều có thể nhìn thấy. Trong trụ lửa kia, mơ hồ tràn ngập dao động năng lượng, làm cho không ít cường giả sinh lòng hoảng sợ.

    “Loại dao động này…” Trên đài cao, Huyền Không Tử hai mắt nheo lại, nhẹ giọng nói: "Hẳn cũng là bát phẩm đan dược. Tiểu tử này, quả nhiên trước kia còn lưu thủ, bất quá, hắn không biết có thể dẫn động Đan Lôi mấy màu?”

    Lời nói Huyền không Tử vừa dứt, hỏa trụ trên trời cũng bắt đầu ngưng tụ. Lát sau lôi vân hình thành, khán đài ngừng sôi trào tập trung gắt gao quan sát đan lôi vừa thành hình!

    Dưới sự chú ý toàn trường, Lôi Vân bốc lên. Lần lượt hai màu lam, ngân nhị sắc thay phiên thành hình!

    ”Nhị sắc, cư nhiên cũng là nhị sắc Lôi Vân! ”
    Nhìn màu sắc Lôi Vân kia, khán đài vang lên những tiếng kinh hãi.

    ”Không đúng, Lôi Vân hiện tại vẫn còn tiếp tục. Mau nhìn, còn có màu sắc khác hình thành!”
    Tiếng náo động vừa mới vang lên không lâu, lập tức có người tranh cãi.

    Nghe được tiếng kinh hô, không ít người giật mình nhìn lên. Dước hai màu lam, ngân nhanh chóng tụ hình kia, một lát sau màu đỏ trở nên đậm đà hơn, tuy hình thành sau, nhưng đã nhanh chóng rõ ràng chẳng kém hai màu trước!

    Ngay khi màu đỏ trở nên rõ ràng, lôi vân quay cuồng nhanh chóng ngừng lại.

    “Là tam sắc Lôi Vân! ”
    “Quả nhiên là tam sắc, so với màu sắc Đan lôi của Tào Dĩnh càng đậm hơn! ”
    “Tiêu Viêm này đến tột cùng là thần thánh phương nào? Thậm chí đến ngay cả Tào Dĩnh của Đan tháp cũng không thể sánh bằng hắn?”

    Cả quảng trường rộng lớn, giờ khắc này triệt để náo động. Danh tiếng Tiêu Viêm, xa xa không theo kịp danh tiếng vang dội của Tào Dĩnh, nhưng hiện giờ biểu hiện ra, lại trực tiếp vượt lên Tào Dĩnh, thành tích bực này, đủ để khiến cho hắn trở thành ”ngựa ô” Đan hội!

    ”Người này… làm sao có thể? . . ."
Tống Thanh trợn mắt há mồm nhìn lên tam sắc Lôi Vân hoa mỹ trên bầu trời, nhất thời có cảm giác đầu váng mắt hoa. Hắn phi thường rõ ràng thực lực Luyện Đan của Tiêu Viêm, nhiều nhất là thất phẩm cao cấp đan dược, làm sao có thể luyện chế ra bát phẩm đan dược, lại còn là bát phẩm đan dược dẫn động tam sắc Lôi vân! Thành tích bực này, Tào Dĩnh cũng không hơn được a!

    “Người này, chẳng lẽ trước kia đều che giấu sao?”

    Phía xa xa, Tào Dĩnh và Đan Thần, cũng đồng thời bị tình huống như thế làm cho ngẩn ra, trong con ngươi toát ra một chút vẻ rung động. Rõ ràng, thành tích bực này của Tiêu Viêm, cũng đã vượt ra xa dự liệu của các nàng.

    ”Vù vù.” Rung động kéo dài một khoảng thời gian, rốt cục chậm rãi rút đi, đôi mắt đẹp Tào Dĩnh dừng ở phía dưới Lôi Vân, vẻ mặt bình tĩnh của thanh niên kia, làm cho vẻ kiêu ngạo trong con ngươi nàng rốt cục xẹt qua một tia sáng kỳ dị.

    Nhiều năm như vậy, vị thiên chi kiêu nữ làm cho vô số nam tử vĩ đại thần hồn điên đảo này, rốt cuộc trong thời khắc này, tại lúc Lôi Đình đánh xuống nơi người thanh niên, cảm giác được một tia rung động trong sâu thẳm nội tâm.

    ”Tam sắc Đan Lôi a. Huyền Không Tử, ngươi lại thua rồi…”
Trên đài cao, mỹ phụ khuôn mặt như đọng lại nhìn tam sắc Lôi Vân trên thiên không, ánh mắt chuyển hướng sang thân ảnh gầy trên bình đài, mỉm cười nhẹ giọng nói.

    “Ai da, cái tên Dược Trần, thậm chí đến bây giờ ta vẫn không thể thắng hắn một ván là sao."
Huyền Không Tử thở dài ai oán, sắc mặt phức tạp.

    “Tiêu Viêm này, ngày sau tiền đồ vô lượng. Thậm chí phải nói là, trò giỏi hơn thầy”
Trên khuôn mặt nghiêm khắc của lão nhân da ngăm đen kia cũng lộ ra một tia tán thưởng, tươi cười nói.

    Huyền Không Tử và mỹ phụ nhẹ nhàng gật đầu! Rồi lão đột nhiên nhìn đến vị trí của Thanh Hoa lão quái và Mộ Cốt lão nhân. Hiện giờ kết luận cũng còn quá sớm, còn lại hai người kia, kết quả thành đan của họ chắc chắn quyết định ngôi vị quán quân Đan hội
    ”Không biết cuối cùng ai sẽ chiến thắng...."

    Làm như nghe thấy được Huyền không Tử tự nói. Tại chỗ Tiêu Viêm, Lôi Vân hoàn toàn ngưng tụ. Xa xa Thanh Hoa lão quái, cũng phất tay áo một cái, tiếp sau Tiêu Viêm, lão chậm rãi đứng dậy.

    Thanh Hoa lão quái đứng dậy, đầu tiên ánh mắt nhìn thoáng qua Tiêu Viêm hướng về phía hắn khẽ gật đầu, miệng vừa động, có một đạo âm thanh rất nhỏ truyền vào trong tai Tiêu Viêm: ”Tiểu tử kia, không tồi, không làm mất mặt mũi tên khốn Lão sư của ngươi”.

    Đối với việc lão nhân xa lạ này truyền âm, Tiêu Viêm cũng ngẩn ra, nghe ý tứ trong lời nói này, tựa hồ có chút quan hệ với Lão sư. Hắn liền tỏ ra cung kính thi lễ với lão nhân nọ.

    Thanh Hoa lão quái cuời cười, ánh mắt chuyển hướng nhìn Mộ Cốt lão nhân vẫn không chút động tĩnh, đôi mắt híp lại. Lão có thể cảm ứng được, người kia tuyệt đối không phải là nhân vật tầm thường, hơn nữa trong lúc mơ hồ, lại có cảm giác rất quen thuộc.

    Loại cảm giác này, Thanh Hoa lão quái bồi hồi một chút liền vứt bỏ, ánh mắt nhìn chăm chú lên dược đỉnh trước mặt, sau đó dưới vô số sự chú ý, vung tay đánh bay nắp đỉnh.

    Nắp đỉnh rơi xuống, một luồng dao động năng lượng không kém Tiêu Viêm lúc trước chút nào liền bùng phát ra, sau đó cột sáng lao ra khỏi nắp đỉnh, bắn thẳng đến phía chân trời.

    Vô số luồng ánh mắt hội tụ lại xẹt qua cột sáng trên bầu trời. Mấy phút sau, không gian hơi dao động, sương mù ngưng tụ, sau đó biến thành hình dạng Lôi vân, trải qua một trận quay cuồng kịch liệt, hai loại màu sắc đầu tiên hiển lộ mà ra. Ngay sau đó, lại thêm một đường màu sắc lặng yên xuất hiện, cuối cùng đọng lại thành tam sắc Đan Lôi phía trên bầu trời!

    ”Cư nhiên cũng là tam sắc Đan Lôi?"

    Nhìn ba loại màu sắc cuối cùng đọng lại phía trên, Lôi Vân quay cuồng từ từ đình chỉ, trên khán đài cũng liên tiếp vang lên từng tiếng kinh ngạc.

    Đan Lôi của Thanh Hoa lão quái, cũng hơi kém Tiêu Viêm, bất quá đều là tam sắc Đan Lôi, hơn nữa màu sắc và độ dày cũng không kém hơn bao nhiêu, chỉ dựa vào mắt thường mà nói… lại có chút khó khăn để phân biệt được đến cùng là ai hơn ai.

    ”Tam sắc Đan Lôi, lão gia hỏa này, thuật luyện đan cũng tiến bộ a”

    Nhìn tam sắc Đan Lôi trên bầu trời, đám người Huyền Không Tử cũng khẽ gật đầu, cười nói.

    ”Kế tiếp, chỉ còn cái tên kia”
Mỹ phụ đôi mắt vừa chuyển, dừng lại trên người Mộ Cốt lão nhân, chậm rãi nói.

    Nghe vậy, mấy người Huyền Không Tử cũng khẽ gật đầu, chẳng biết vì sao, tâm tư đang tĩnh lặng lại nổi lên chút nhàn nhạt bất an.

    Đợi đến khi tam sắc Đan Lôi của Thanh Hoa lão quái thành hình, toàn trường cảm thán một phen, sau đó xoay người trở lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía chỗ cuối cùng trên bình đài. Nơi đó, một đạo hắc y nhân đang ngồi xếp bằng. .

    Ngay khi ánh mắt mọi nguời nhìn chăm chú, Mộ Cốt lão nhân mỉm cười quỷ dị, rồi từ từ đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo liếc Tiêu Viêm một cái, sau đó nhìn về đám người Huyền Không Tử, trong mắt tràn ngập vẻ giễu cợt. Nhận thấy ánh mắt của hắn, đám người Huyền Không Tử lặng lẽ trầm mặc.

    ”Khặc khặc, Huyền Không Tử! Ngại quá, xem ra quán quân lần Đan hội này, cũng là bị lão phu mang đi rồi, ha ha!"

    Nhìn thấy sắc mặt đám người Huyền Không Tử hơi trầm xuống, Mộ Cốt lão nhân không khỏi quỷ dị cười to, tiếng cười lần này, rốt cuộc đã không còn che giấu, trực tiếp biến thành âm thanh quen thuộc đêm hôm đó Tiêu Viêm nghe được.

    Tiếng cười vừa dứt, Mộ Cốt lão nhân cong ngón tay búng ra, một đạo cột sáng khủng bố xuyên thủng thiên địa, mang theo dao động mênh mông phóng vút lên phía chân trời.

    ”Khặc khặc, Dược Trần dạy dỗ đồ đệ, bất quá cũng chỉ như thế thôi”
(DG: Thằng này đang tỉ thí với hậu bối lẽ ra gọi mình là sư thúc mà vẫn đắc ý thế này, đúng là thất bại của durex)

    Cột sáng mênh mông dựng lên tận trời, Mộ Cốt lão nhân lạnh lẽo cười to, làm cho tâm thần Tiêu Viêm cũng trở nên bất an.

   
   



---------------
Mục lục

bình luận dau pha thuong khung đấu phá thương khung

Không có nhận xét nào: