Trang

Tìm kiếm

10 thg 4, 2014

Chương 1187: Liều một phen - Đấu Phá Thương Khung

    Tiếng cười lạnh quanh quẩn vùng trời. Tia chớp xẹt qua tạo cường quang chói mắt, chiếu lên khuôn mặt của Mộ Cốt lão nhân, lộ ra vẻ rất quỷ dị.

    Cột sáng khổng lồ bay thẳng đến chân trời trước sự chứng kiến của mọi người. Cột sáng ẩn chứa lực lượng mênh mông, làm cho tất cả mọi người ở đây không khỏi biến sắc hoảng sợ. Chỉ nhìn năng lượng dao động, thì những đan phẩm trước đó đều không đạt được trình độ này.

    "Thần bí hắc y nhân này đến cùng là thần thánh phương nào?"
Mọi người lúc này trong lòng đều có chút thắc mắc, người có thể có được bản lãnh như thế thì không có khả năng chỉ là hạng người vô danh tiểu tốt.

    Tất nhiên người thường không phân biệt được, nhưng phía trên đài cao, sắc mặt đám người Huyền Không Tử lúc này đã trở nên khó coi. Cột sáng xuất hiện, khí tức mà Mộ Cốt lão nhân che giấu đã triệt để bộc phát.

    “Mộ Cốt!”
    Khuôn mặt đang tươi cười của Huyền Không Tử trở nên xấu xí, ánh mắt lạnh lẽo như ưng khóa chặt vào kẻ thù, thốt ra một cái tên.

    “Không ngờ hắn thật sự có bản lĩnh qua mặt được ba chúng ta, dung mạo cũng thay đổi xuất sắc như thế.”
Trên gương mặt của người mỹ phụ, giờ phút này cũng xẹt qua một chút hàn ý, trầm giọng nói.

    ”Ba vị hội trưởng, bây giờ phải làm như thế nào?”
Phía sau ba người, một trưởng lão vận áo bào trắng cũng nhận ra tình huống, khẽ giọng thì thào.

    Xem bộ dáng hiện giờ của Mộ Cốt lão nhân rõ ràng là đã có chuẩn bị chu đáo, nếu tiếp tục như thế sợ rằng sẽ thật sự đem ngôi vị quán quân của Đan hội lần này cướp lấy đến tay. Đến lúc đó, mặt mũi của Đan Tháp thật là có thể vất đi được rồi. Dù sao thì ai cũng biết, Đan tháp và Hồn điện thế thủy hỏa bất dung, hiện giờ lại bị người của đối phương giành lấy vinh quang cao nhất trong đại hội của mình, đương nhiên sẽ là trò cười cho thiên hạ.

    Gương mặt Huyền Không Tử giờ phút này cũng hết sức âm trầm, song chưởng chậm rãi nắm chặt. Chỉ lát sau lại chậm rãi buông ra, trầm giọng nói:
“Trước hết hãy chờ xem, bây giờ làm gì cũng đều đã muộn, chúng ta có phòng bị cũng không được. Tuy Mộ Cốt lão nhân là người của Hồn Điện nhưng hắn dù sao cũng là 1 Luyện Dược sư, đủ tư cách tham gia Đan hội. Nếu chúng ta bất chấp tất cả tước quyền tham gia của hắn, thì lẽ đương nhiên Hồn Điện cũng thừa cơ đó mà phỉ báng thanh danh Đan tháp.

    ”Chẳng lẽ cứ mặc cho hắn lấy được danh hiệu quán quân sao?”
Lão nhân áo bào trắng hoảng hốt ra mặt.

    Huyền Không Tử trầm tư, cũng không trả lời. Nhìn thấy hắn như vậy, lão nhân áo bào trắng kia cũng im lặng, hắn biết Huyền Không Tử lúc này cũng đang nổi giận đùng đùng.

    Mỹ phụ và lão nhân da ngăm đen liếc nhau 1 cái, cũng từ trong mắt đối phương nhìn ra một chút hàn ý.

    Trên bình đài, ánh mắt Tiêu Viêm âm trầm nhìn chằm chằm vào Mộ Cốt lão nhân cười lạnh, hai nắm tay chậm rãi nắm chặt, trong mắt hàn quang chớp động. Lúc trước tiếng cười nhạo của người kia đã khơi dậy sát ý trong lòng hắn.

    Mộ Cốt lão nhân chẳng hề bận tâm đến những ánh mắt căm hờn đang chĩa vào mình, chỉ ngẩng lên nhìn cột sáng bắn lên cao. Nơi năng luợng đáng sợ đó bắt đầu xuất hiện sương mù nồng đậm, ngưng tụ trong một khoảng thời gian ngắn liền hình thành Lôi Vân.

    Đan lôi đang thành hình trên bầu trời khiến cho trái tim của mọi người có mặt ở đây nhảy lên mạnh mẽ, đan lôi xuất hiện lần này chính là quyết định người thắng lợi trong Đan hội.

    Dưới vô số ánh mắt đang khẩn trương hẳn lên, hai màu lam ngân chỉ trong nháy mắt đã lan tỏa khắp lôi vân đang quay cuồng, hiện rõ nhị sắc.

    Nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện đan lôi có hai loại màu sắc, tiếng kêu sợ hãi trong quảng trường khổng lồ này liên tiếp vang lên:
    "Còn chưa xong, đang tiếp tục có màu sắc xuất hiện!"

    Không lâu sau khi tiếng kêu chấm dứt, Lôi Vân lại quay cuồng, một chút màu đỏ âm thầm hiện lên, dưới sự chú ý của mọi người, nhanh chóng mở rộng. Không đến 1 phút sau, màu đỏ kia liền cùng với hai loại màu sắc trước đó đã bằng nhau.

    “Tam sắc! Có tới 3 loại màu sắc!”

    Nhìn Lôi Vân kia hoàn toàn hiện ra 3 loại màu sắc, khán đài lại ầm ĩ. Chỉ trong một buổi chiều mà có đến 3 đạo tam sắc Đan Lôi, tràng cảnh hi hữu này cả đời cũng khó thấy lần hai.

    Nhìn Đan Lôi xuất hiện 3 loại màu sắc, trên đài cao một số Đan tháp trưởng lão trong lòng thấy khẩn trương vô cùng. Nếu như Mộ Cốt lão nhân chỉ triệu gọi được tam sắc Đan Lôi, thì Đan hội còn có cơ vãn hồi. Tiêu Viêm và Thanh Hoa lão quái đều có khả năng tranh chấp với lão ta.

    Xa xa trên bầu trời, Lôi Vân vẫn quay cuồng làm chấn động tinh thần mọi người

    “Còn, còn nữa, lại có màu sắc nữa xuất hiện”

    Đột nhiên, tiếng kêu sợ hãi dồn dập vang lên trên quảng trường, nhất thời, tiếng kinh hãi xôn xao vang vọng tận phía chân trời, vô số ánh mắt vội vàng chăm chú quan sát, quả nhiên nhìn thấy, tại thời điểm 3 loại màu sắc ổn định thì ở bên trong lôi Vân kia lại nổi lên một chút hào quang màu vàng chói mắt, giống như mặt trời được giấu trong tầng mây, lặng yên phóng xuất ra quang mang màu vàng chói mắt.

    Nhìn màu vàng kia đột nhiên xuất hiện, trên quảng trường trong nháy mắt rung động dữ dội, mọi người nơi đây giờ phút này đầu đứng lên khỏi ghế, ánh mắt rung động nhìn lên bầu trời nơi có Lôi Vân. Bốn loại màu sắc lam, ngân, đỏ, vàng tỏa hào quang, khiến lôi vân kia trở nên nổi bật rực rỡ.

    Đan Lôi 4 màu! Đan hội cử hành cuối cùng rốt cục cũng đến lúc xuất hiện màn cao trào nhất!

    Phía trên đài cao, một số trưởng lão Đan tháp nhìn lên Đan lôi 4 màu trên bầu trời đều biến sắc, nhìn nhau không biết nói gì. Chuyện hôm nay nếu kết thúc thế này, tiếng tăm của Đan tháp nhất định sẽ bị đả kích thê thảm!

    "Thật buồn cười …" Huyền Không Tử khuôn mặt lúc này âm trầm rất đáng sợ, trong lúc mơ hồ giữa trán lộ ra màu sắc nhìn rất dữ tợn, nắm tay rung động chậm rãi nắm chặt lại, không gian xung quanh nương theo sự dao động tâm tình lúc này cũng tạo ra từng đạo ba động kịch liệt.

    ”Bình tĩnh một chút.” Lão nhân da ngăm đem nhìn thấy, sắc mặt biến đổi, bàn tay vỗ mạnh lên vai của Huyền Không Tử, thấp giọng nói.

Khi hắn khẽ quát, trên khuôn mặt dữ tợn của Huyền không Tử mới chậm rãi thu liễm, nhưng sắc mặt thủy chung vẫn cực độ âm trầm, một lát sau, cất giọng bằng một âm thanh khàn khàn nói: “Sự việc lần này qua đi, ta phải tự tay đem cái lão tạp mao này băm vằm thành vạn đoạn.”

    “Nếu như ngươi ra tay, thì lần này đại chiến Đan tháp và Hồn Điện sẽ chính thức nổ ra, liên quan quá lớn. Người kia của Hồn Điện, thực lực quá mạnh mẽ, năm đó 3 người chúng ta liên thủ cũng không thể nào trụ vững, nếu như giao chiến thật sự mà nói… sẽ bất lợi cho Đan tháp.” Bên cạnh, mỹ phụ nghiêm mặt nói.

    Thân thể Huyền Không Tử nhè nhẹ run lên, trong mắt bắn ra lửa giận đáng sợ, đã qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu thấy hắn khó có thể khống chế cảm xúc như vậy

    “Xem thêm một chút nữa đi, nói không chừng sẽ có kỳ tích xuất hiện…”

    Mỹ phụ ở bên than nhẹ, nhưng nàng cũng biết, việc này cơ bản đã có kết quả, Mộ Cốt lão nhân với tứ sắc Đan Lôi, đã vững vàng qua mặt Thanh Hoa lão quái và Tiêu Viêm chỉ với tam sắc Đan Lôi.

    “Ha ha!”
Trên bình đài, Mộ Cốt lão nhân nhìn dị tượng trên bầu trời cuối cùng cũng ngừng lại, tạo thành Đan lôi bốn loại màu sắc, lúc này hắn sảng khoái cười to.

    ”Ha ha, Huyền không Tử! Ngươi nhìn xem, lão phu đã từng nói, vị trí quán quân Đan hội lần này, tất nhiên sẽ rơi vào tay của Hồn Điện ta!” Tiếng cười lớn của Mộ Cốt lão nhân vừa mới dứt, liền làm cho bầu không khí ở nơi này giống như bị tung 1 quả bom hạng nặng, làm cho vô số người giật mình.

    ”Hồn Điện? Người này lại là người của Hồn Điện?”
    “Vinh quang cao nhất của Đan tháp, lại bị Hồn Điện đoạt lấy, ai da.”
    “Lúc này đây, Đan tháp thật đúng là đã bị Hồn Điện hung hăng chà đạp dưới chân a. Nói không chừng, sự việc hôm nay sẽ khiến không ít Luyện Dược sư giảm độ tín nhiệm với Đan tháp đây.”

    Nghe được tiếng bàn luận xôn xao trên quảng trường, phần lớn Luyện Dược sư của Đan tháp sắc mặt đều trở nên rất khó coi, nhưng vào thời điểm này, bọn họ lại không thể nói gì, chỉ có thể đem lửa giận nén vào lòng…

    Phía trên bình đài, Tào Dĩnh và Đan Thần cũng giận dữ ngửa nhìn bộ dáng đắc ý của Mộ Cốt lão nhân. Hai nàng cũng là người của Đan tháp, hành động lúc này của Mộ Cốt lão nhân, cũng chẳng khác nào ngồi lên mặt hai người.

    Giận thì giận nhưng các nàng cũng bất lực, nhìn về phía bầu trời từng trận sét gầm của Đan lôi tứ sắc do Mộ Cốt lão nhân tạo ra mà não nề buồn bã.

    Tào Dĩnh nổi giận, không tự chủ được ánh mắt đột nhiên chuyển sang hướng khác của thạch đài, đó là nơi Tiêu Viêm đang đứng. Giờ phút này, trên khuôn mặt người kia lại tràn ngập vẻ chần chờ, dường như đang còn do dự chưa quyết chuyện gì đó.

    Nhìn thấy cảnh này, Tào Dĩnh chợt nảy ra một tia hy vọng từ sâu trong nội tâm, thậm chí nàng còn xúc động đến nỗi lớn tiếng hô lên: “Tiêu Viêm, nếu như là nam nhân thì hãy mau toàn lực ra tay đi.”

    Đột nhiên xuất hiện tiếng quát mắng vang vọng ở cuối chân trời, sau đó là vô số ánh mắt nhìn về phía thạch đài nơi một thân ảnh gầy gò đang đứng.

    Tiêu Viêm cũng bị tiếng quát của nàng làm cho giật mình. Xa xa, Tào Dĩnh quát xong, định thần lại, bất chợt đỏ mặt.

    “Ha ha, ra tay? Bây giờ đừng nói là tên tiểu tử này, cho dù cái lão Dược Trần khốn nạn kia có đích thân ra tay lão phu cũng chẳng để vào mắt!”
Mộ Cốt lão nhân nghe vậy cũng ngẩn ra, chợt không nhịn được châm chọc cười lớn.

    Tiếng cười vừa mới dứt, Mộ Cốt lão nhân trong lòng đột nhiên nhảy dựng, ánh mắt chuyển hướng nhìn Tiêu Viêm, thấy sắc mặt của tên kia bỗng nhiên trở nên dữ tợn kinh khủng.

    “Ngươi còn chưa đủ tư cách để lão sư ta phải ra tay đối phó!” Tiếng gằn lạnh lẽo vừa dứt, Tiêu Viêm đột nhiên bước tới, bàn tay đưa vào trong cột sáng nơi dược đỉnh của mình. Hắn đã quyết, lần này liều một phen.

   
   



---------------
Mục lục

bình luận dau pha thuong khung đấu phá thương khung

Không có nhận xét nào: