Trang

Tìm kiếm

10 thg 4, 2014

Chương 1189: Ngũ sắc đan lôi! - Đấu Phá Thương Khung

    “Lôi vân trên trời thay đổi rồi!”

    Một tiếng kinh hô khó tin đột nhiên vang vọng. Vô số ánh mắt lập tức gắt gao chú mục vào không gian phía trên Tiêu Viêm. Quả nhiên có thể nhìn thấy, lôi vân ở vị trí đó đang bắt đầu biến hoá.

    Nhìn cảnh tượng thần kỳ này, đám trưởng lão Đan tháp vui mừng biến sắc đến ngây người.

    “Tiêu Viêm quả thật đã làm được.”
    “Cừ thật, quá giỏi!”

    Có nhiều kẻ kinh tỉnh, kích động la lên. Hôm nay Tiêu Viêm đã tạo ra một kỳ tích!

    Xa Xa trên thạch đài, Tào Dĩnh thì thào, trái tim đang nhảy đập liên hồi cũng dịu xuống, bàn tay vuốt ve bầu ngực đầy đang thấp thỏm, gương mặt tươi như hoa đang nở một nụ cười yêu quái.

    “Hắn thật sự thành công…”

    Trên đài cao, nhân vật cỡ bự như Huyền Không Tử lúc này cũng thất thần. Ánh mắt kinh ngạc nhìn thân ảnh trẻ tuổi trên đài, không khỏi hiện lên chút hâm mộ, nhẹ giọng nói: “Thật sự là hâm mộ lão già Dược Trần, cư nhiên lại có thể tìm được một đệ tử xuất sắc như vậy!”

    “Cục diện đã bắt đầu biến chuyển, tiếp theo nhìn xem Tiêu Viêm có thể đạt đến trình độ nào, Đan hội lần này hắn nhất định là nhân vật chính. Ha ha, cũng giống như lão già kia ở thời điểm năm xưa."
Mỹ phụ khẽ gật đầu, chợt mỉm cười.

    Mọi người ở bên nghe vậy cũng gật đầu. Ánh mắt mang theo chút khẩn trương hội tụ tại chỗ Lôi vân trên bầu trời. Ban đầu vốn dĩ cục diên đã định nhưng lại bị Tiêu Viêm khuấy động. Về phần kết quả cuối cùng thì vẫn còn phải nhìn xem biến ảo của Lôi Vân…

    “Làm sao có thể?” So với sự vui sướng của đám người Huyền Không Tử, Mộ Cốt lão nhân lại nháy mắt trầm mặt. Hắn thật sự không thể nghĩ ra, Tiêu Viêm thật sự có thể dựa vào năng lực bản thân mà thay đổi cục diện. Người này ngày sau tất nhiên sẽ là đại địch của Hồn Điện.

    Sắc mặt âm trầm, Mộ Cốt lão nhân trong lòng đột nhiên nổi lên sát ý. Tầm tuổi này đã có thể đạt thành tựu cao như thế, nếu cho hắn thêm thời gian, chẳng phải sẽ là truyền kỳ chí tôn của Đấu Khí đại lục sao?

    Hít sâu một hơi, áp chế sát ý ngùn ngụt trong lòng. Mộ Cốt lão nhân âm lãnh nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, sau đó liếc mắt lên bầu trời nơi Lôi vân nổi lên, thấp giọng lẩm bẩm: “Tuy tiểu tử này sử dụng thủ đoạn đó có chút vượt ngoài dự đoán của mọi người, nhưng không nhất định có thể vượt qua được lão phu. Hiện tại đắc ý vẫn còn hơi sớm một chút!”

    Tiêu Viêm đứng trên thạch đài, ánh mắt từ trên cao hạ xuống, kéo dài tới cuối tầm mắt là biển người. Chợt tầm mắt chuyển sang hướng Mộ Cốt lão nhân, trên khuôn mặt có chút tái nhợt hiện ra nét cười lạnh. Bôi đi vết máu ở khoé miệng, sau đó ánh mắt liền chuyển lên trên bầu trời.

    Lôi Vân mênh mông cuồn cuộn phía chân trời. Cả một đoạn thiên không bị chia cắt thành mấy địa phương, mỗi một địa phương đều có dải màu sắc Lôi Vân chiếm cứ. Uy áp Lôi đình cường hãn từ trong đó tràn ngập mà ra làm cho không ít người da tay nổi lên một trận lạnh lẽo. Lôi đình trên bầu trời nếu như bổ đại xuống, chỉ sợ sẽ có không biết bao nhiêu kẻ xấu số bị oanh tạc đến xương cốt không còn?

    Những khu vực trên trời có hai chỗ bị chiếm cứ nhiều nhất, đó là tứ sắc Lôi Vân của Mộ Cốt lão nhân. Chỗ còn lại chính là lôi vân đang điên cuồng vận chuyển của Tiêu Viêm.

    Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, tam sắc Lôi Vân quay cuồng ngày càng kịch liệt, một luồng kim quang đột nhiên xuất hiện.

    ”Xuất hiện, màu thứ tư xuất hiện!”

    Kim quang cực kỳ chói mắt trong khoảnh khắc vừa mới xuất hiện liền bị người ta nhìn thấy. Tiếng hoan hô kinh thiên trào dâng. Trên thạch đài, Mộ Cốt lão nhân nhìn thấy một màn này thì trong lòng cũng hơi trầm xuống, nắm tay trong tay áo cũng khẽ nắm chặt.

    Kim sắc hào quang càng lúc càng rõ, tuy hiện ra sau nhưng đã nhanh chóng cân bằng sắc độ với tứ sắc Lôi Vân của Mộ Cốt lão nhân.

    Sau khi kim sắc hiện rõ, người ta cứ tưởng nó đã chấm dứt, nhưng bất thình lình họ phát hiện ra, lôi vân lúc này vẫn còn tiếp tục xoay chuyển.

    “Cái này…”

    Đã biết được hiện tượng này là gì, khán giả kinh nghi run rẩy. Lôi vân tiếp tục chuyển động, rồi có một cái gì đó đang từ từ nổi lên…

    Lôi Vân quay cuồng, quảng trường lâm vào một khoảng yên tĩnh. Những người có mặt đều bình tâm tĩnh khí, ánh mắt nhìn như đóng đinh vào Lôi Vân phía trên bầu trời. Nếu như tại thời điểm này, Lôi Vân lại tiếp tục xuất hiện dù cho chỉ là một chút của màu sắc khác, thì quán quân Đan hội sẽ lập tức được định đoạt, phần thưởng trên tay Mộ Cốt lão nhân sẽ tức khác dời sang Tiêu Viêm.

    Mọi người ở đây ngửa đầu không biết mỏi cổ, yết hầu nấc từng cục, không khí khẩn trương còn cao hơn những thí sinh trên cao. Lúc này đám Tào Dĩnh này nọ cũng tập trung ngưng thần quan sát, tay siết chặt hồi hộp, trái tim nhảy từng tiếng binh binh khốc liệt.

    Ánh mắt Mộ Cốt lão nhân cũng đồng dạng gắt gao nhìn chằm chằm Lôi Vân đang nổi lên trên bầu trời, khuôn mặt nhịn không được co rút.

    Chợt ánh mắt chuyển hướng về Tiêu Viêm phía xa xa, lại thấy hắn hai tay từ từ thả lỏng phía sau. Tư thái khoan thai như vậy làm cho lão càng thêm bực mình bất an.

    Chính lúc đó, một tiếng sét dị thường vang vọng, tràn ngập chân trời.

    “Không ổn!”

    Sấm sét vừa hiện, sắc mặt Mộ Cốt lão nhân tái mét, lôi vân trên trời cũng giảm tốc độ quay cuồng.

    Một lát sau, tầng mây cuồn cuộn, một tia sắc tím chói lọi lặng lẽ xuyên ra khỏi tầng mây, nhuộm một khoảng mây trời thành màu tím nhạt. Màu tím! Có nó, Lôi Vân lúc này đã được mang tên mới, ngũ sắc Đan lôi.

    Quảng trường yên tĩnh chốc lát rồi đột nhiên sôi trào lên, vô số người kích động đến đỏ cả mặt, tiếng hoan hô kinh thiên động địa trào dâng. Cả toà Thánh Đan Thành rung chuyển dưới tiếng huyên náo dậy trời này.

    Ngũ sắc Đan lôi!

    Cảnh tượng thần kỳ này thật sự là huyền thoại, thế mà nhẹ nhàng nó hiện ra trước mắt mọi người, đương nhiên sẽ khiến người ta kích động vô song. Mọi người đã rõ, Đan hội đã đến hồi phân thắng bại.

   Mọi ánh mắt ở đây đã dồn sự chú ý vào gã thanh niên cao gầy trên thạch đài. Rõ ràng càng nhiều thêm sự hâm mộ cuồng nhiệt.

    Ai có thể nghĩ đến, Đan hội lần này lại kinh tâm động phách như thế, kết cục vốn dĩ đã định lại bất ngờ lật lại ngay phút cuối. Qua hôm nay, cái tên Tiêu Viêm chắc chắn vang dội khắp Trung Châu.

    Đôi mắt đẹp của Tào Dĩnh cũng hiện lên nét hưng phấn nhìn như dính vào kẻ mà vạn chúng chú mục, sắc mặt của hắn bình tĩnh như trước, nhưng đôi mi thanh tú yêu dị của nàng lóe lên cái nhìn kỳ lạ. Yêu nữ kiệt ngạo đệ nhất Tào gia đã động tâm nam sắc!

    Đương nhiên không ai có thể phủ nhận, vào giờ khắc này Tiêu Viêm đích thực có được một loại năng lực hấp dẫn khó cưỡng nổi, bởi ma lực đó đến từ thành công rực rỡ vang dội của hắn.

    Sau khi Ngũ sắc Lôi Vân hình thành, Tiêu Viêm thở ra một hơi, thần kinh căng thẳng cũng thoải mái hơn. Lúc này đầu óc cảm thấy mê muội, Thăng Linh Đan pháp thật sự tiêu hao linh hồn quá lớn.

    Mộ Cốt lão nhân mặt xanh mày xám nhìn Ngũ sắc Lôi Vân trên bầu trời, ánh mắt giận dữ nhìn sang Tiêu Viêm, bàn tay siết chặt kêu rôm rốp. Vốn dĩ đã đạt được thắng lợi nhưng phút cuối cùng lại bị tên nhóc kia cướp mất. Có ai mà không nổi giận được đây? Ngũ sắc Lôi Vân vừa xuất hiện, lão đã biết ngôi vị quán quân Đan hội căn bản đã bỏ đi khỏi hắn.

    “Hừ... hừ.” Tiếng thở dồn dập theo mũi Mộ Cốt lão nhân truyền ra, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Viêm cũng hiện lên sát ý nồng đậm. Ngay lúc đó, một cảm giác bất an theo một cái nhìn đầy sát khí lạnh lẽo đột ngột phủ lên người hắn, khiến cho sát ý của hắn bất chợt tan biến. Giật mình nhìn lên, vừa trọn nhìn thấy sự khủng khiếp trong mắt Huyền Không Tử trên đài cao đang khóa chặt lấy mình.

    Khoé miệng giật giật, Mộ Cốt lão nhân cũng bình tĩnh lại, vội áp chế sát khí đã trào ra. Nếu lúc nãy hắn dám ra tay hạ thủ Tiêu Viêm, đương nhiên sẽ chết trước dưới tay Huyền Không Tử.

    “Tiểu tử, ngươi tốt nhất cầu nguyện sau này chớ rơi vào tay lão phu, bằng không nhất định sẽ phải cầu xin được chết!”
Ánh mắt oán độc chuyển hướng Tiêu Viêm. Mộ Cốt lão nhân mấp máy cái miệng, thanh âm truyền đi trong đấu khí.

    Đột nhiên nghe thấy tiếng căm giận oán hờn truyền tới, Tiêu Viêm khẽ cau mày, quay nhìn Mộ Cốt lão nhân. Gương mặt hắn nở một nụ cười khiêu khích, rồi giơ ngón cái ra, chỉ thẳng xuống đất.

    “Ta đã nói, ngươi còn chưa đủ tư cách để lão sư ra tay.”

    Hành động rõ ràng, lời nói cũng nhẹ nhàng lạnh nhạt truyền trả lại cho Mộ Cốt lão nhân.

      Bộ dáng khinh thường mỉa mai của Tiêu Viêm làm cho lão tái mặt, lửa giận đang được áp chế lại bùng lên nhưng không dám trào ra, tích tụ nơi lồng ngực, khiến cho lão tức khí bất ngờ phun một ngụm máu.

   
   


---------------
Mục lục

bình luận dau pha thuong khung đấu phá thương khung

Không có nhận xét nào: