Trang

Tìm kiếm

10 thg 4, 2014

Chương 1190: Nghênh đón đan lôi - Đấu Phá Thương Khung

    Phun ra một ngụm máu, Mộ Cốt lão nhân lảo đảo lui về phía sau hai bước, cặp mắt phóng hỏa nhìn Tiêu Viêm, bộ dáng có vẻ hết sức đáng sợ.

    Lấy thân phận của lão, nhìn khắp Trung Châu cũng đương nhiên là nhân vật nổi tiếng. Nhưng hiện giờ, lại thua thiệt trong tay một tên tiểu bối như Tiêu Viêm, làm sao có thể dễ dàng nuốt trôi hoả khí ở trong lòng?

    Nhưng mặc kệ cho lão nổi giận như thế nào, tại thời điểm này cũng phải áp chế sát ý. Lão hiểu rõ việc bản thân công khai thân phận đã khiến Huyền Không Tử động nộ nút trời, hiện tại còn chưa ra tay là có lý do cả. Nếu như bản thân dám cả gan xé bỏ quy tắc, đương nhiên đám người Huyền Không Tử sẽ nhanh như điện nhổ bỏ cái gai trong mắt. Lúc này hắn cần phải cố gắng nuốt hận.

    “Tiêu Viêm, chớ vôi đắc ý, Đan hội còn chưa kết thúc đâu. Ngũ sắc Đan lôi này, lấy thực lực của ngươi mà cũng muốn đón đỡ sao? Nằm mơ giữa ban ngày!”
Mộ Cốt lão nhân không hổ là lão già tinh sống lâu năm, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, nghĩ đến vấn đề mấu chốt, cười lạnh khẽ nói.

    Đón đỡ Đan Lôi, thành công thì đan dược mới chân chính ra lò. Bát phẩm đan dược hết sức hùng mạnh, năng lượng thiên địa cũng sẽ được dẫn động tương ứng để phá hủy đan dược. Nếu Luyện Dược sư không thể che chở được cho đan dược, vậy thì rõ ràng đan dược không thể xuất thế, cuối cùng vẫn là thất bại.

    Đan lôi, dựa theo phẩm chất đan dược mà mạnh lên. Ngũ sắc Lôi Vân này, cho dù là cường giả Đấu Tôn cũng không dám coi thường.

    Mộ Cốt lão nhân nhìn rõ, Tiêu Viêm chỉ có thực lực Đấu Tông. Dù có nhiều tuyệt kỹ hộ thân, nhưng đâu dễ mà tiếp đón Đan lôi. Nếu không chống đỡ nổi, thì hắn còn đan dược để đem ra đánh giá hay sao, thế thì lấy tư cách gì giành được quán quân?

    Nghe thấy tiếng cười châm chọc của Mộ Cốt lão nhân, khán đài lúc này mới sực tỉnh, bỗng chốc im ắng trở lại. Rất nhiều cường giả nơi này phát hiện ra thực lực Tiêu Viêm vẫn chỉ mới là Đấu Tông, cho dù cực kỳ bất phàm, nhưng rõ ràng chưa đủ chế ngự Ngũ sắc Đan Lôi.

    Không ít người tỏ ra tiếc nuối, vừa mới lật sóng ngồi dậy, chẳng lẽ lúc này lại lật xuồng hay sao?

   Bình thường mà nói, vốn dĩ Luyện Dược sư cao giai có thể thành đan, đều mời cường giả đến hỗ trợ chống cự Đan lôi, mục đích cuối cùng là để đan dược siêu phẩm xuất lò, tự nhiên sẽ có nhiều cường giả cam tâm tình nguyện bán cho một cái ân tình.

    Bất quá lần này giữa Đan hội, quy tắc vốn dĩ không cho hiệp trợ, dù sao cũng đã có từ lâu và kéo dài đến nay, không thể nào thay đổi.

    “Kẻ kia, hắn còn chưa chịu từ bỏ ý định?”
Lông mày Tào Dĩnh chau lại, trong mắt xẹt qua vẻ lo lắng. Ngũ sắc Lôi Vân có uy lực thật sự quá lớn. Dù nàng đã rất tin tưởng Tiêu Viêm sẽ tạo ra kỳ tích, thế nhưng đây lại là chuyện khác, không dễ mà sống sót dưới sức công phá của Ngũ sắc Đan lôi.

    Mọi người chín lo mười lắng, bản thân đương sự Tiêu Viêm chỉ cười cười. Hắn nhìn chăm chú Ngũ sắc Đan lôi trên bầu trời, nụ cười càng thêm tỏa nắng. Cái món đại bổ này đã lâu Địa Yêu Khôi chưa được ăn rồi a....

    “Việc nhỏ như thế này không cần ngươi phải quan tâm quá nhiều.”

    Nhìn thấy bộ dáng Tiêu Viêm khoan thai thong thả, Mộ Cốt lão nhân giật mình, nhưng cũng cho rằng hắn chỉ cố trấn định tâm thần, trả lại một nụ cười âm hiểm:
“Được lắm, lão phu sẽ chống mắt lên xem cho thật kỹ, bằng vào thực lực của ngươi hôm nay làm sao có thể tiếp được Ngũ sắc Đan lôi!”

    Tiêu Viêm cười cười, ngẩng đầu nhìn lên Lôi Vân đang cuồn cuộn kịch liệt trên bầu trời, mơ hồ có Lôi Đình rực rỡ chói mắt như muốn xé rách không gian, chiếu sáng cả thiên địa. Lôi Vân có Lôi Uy kinh khủng, dường như Ngũ sắc Đan lôi rất khủng bố, khó trách Mộ Cốt lão nhân lại đang hí hửng chờ xem kịch vui.

    Nếu như không có Địa Yêu Khôi có thể hấp thu Lôi Đình lực, Tiêu Viêm hôm nay thật sự là sẽ phải đau đầu, nhưng đáng tiếc…

    Một tiếng cười khẽ vang lên, bàn tay phẩy nhẹ, Nạp Giới trên ngón tay hắn bắn ra luồng ngân quang chói lóa, rồi hiện rõ là một nhân ảnh đứng cạnh bên hắn.

    Lúc này, Địa Yêu Khôi bị tàn phá thê thảm, hình dáng te tua tơi tả vì chống cự Mộ Cốt lão nhân trong Đan giới. Không chỉ lồng ngực lõm xuống một hố to, mà làn da cứng như kim cương đã rách toạc lổ chổ, lộ ra từng thớ thịt ngân sắc lấp lánh.

   Hành động của Tiêu Viêm làm cho người ta chú ý, thấy hắn triệu hồi một con golem đồng nát phế liệu thì chưng hửng khó hiểu. Chẳng lẽ hắn nghĩ rằng con golem ve chai kia đủ sức chống cự Ngũ sắc Đan lôi kinh khủng sao?

    Mộ Cốt lão nhân cũng ngây người. Đối với cái đồ vật này hắn cũng không xa lạ gì. Trong Đan giới, nếu không có golem này ngăn trở, thì giờ này đã bớt được một con nhỏ Tào Dĩnh đứng đây. Đã từng thử sức của thứ đó, biết năng lực hạn chế của nó, mà hiện giờ Tiêu Viêm lại muốn dùng thứ đó chống cự Ngũ sắc Đan lôi, nhất thời làm cho lão muốn cười sặc cả nước bọt.

    Golem này ngay cả một kích của hắn còn đỡ không được, thì sức mấy mà chịu nổi một kích Ngũ sắc Đan lôi? Mộ Cốt lão nhân đoán con golem màu bạc kia bất quá chỉ ở cấp độ bát tinh đến cửu tinh Đấu Tông, cũng coi như một món đồ chơi đắt tiền hạng sang, nhưng nếu dùng thứ này để vượt ải Ngũ sắc Đan lôi thì còn xa lắm.

    “Coi bộ ngươi hồ đồ đặt lộn cửa rồi.”
Mộ Cốt lão nhân lắc đầu cười nói.

    Lão ta châm chọc, Tiêu Viêm không quan tâm. Kẻ thất bại luôn muốn tìm những cách thức khác nhau để chọc ngoáy người thành công, chẳng phải chỉ là trò cười thôi sao.

    Tay mân mê thân thể Địa Yêu Khôi, mặc dù nó đã bị gần như hủy đi vì chiến đấu với Mộ Cốt lão nhân, nhưng thứ này không có thần trí, nên chẳng hề biết đau đớn. Chỉ cần thân thể không bị đánh tan thành cát bụi, nó vẫn còn có thể nghe theo lệnh của Tiêu Viêm.

    “Lần này, lại phải nhờ vào người rồi!” Bàn tay vỗ nhè nhẹ lên thân thể Địa Yêu Khôi, Tiêu Viêm cười mỉm rồi ngẩng đầu nhìn lên Ngũ sắc Lôi Vân đang rít gào trên bầu trời, lớn tiếng cười to.

    “Đến đây đi!”

   Dường như nghe hiểu được thách thức của Tiêu Viêm, Ngũ sắc Lôi Vân trên bầu trời bắt đầu quay cuồng kịch liệt, tiếng sấm rầm rầm không ngừng vang vọng. Lôi đình chói mắt từ trong tầng mây mạnh mẽ bắn ra xung quanh.

    “Xẹt!”

    Một tia sét ngũ sắc như cự mãng từ trên mây ào ào lướt xuống, xé không gian ra làm đôi, mang theo lôi âm kinh hoàng đánh xuống thạch đài Tiêu Viêm đang đứng.

    “Đi!”
Đan lôi công tới, Tiêu Viêm cười lớn chỉ tay lên trên, quát to.

    Tiếng quát vừa dứt, Địa Yêu Khôi lập tức dậm mạnh chân, phản lực mạnh mẽ giúp nó bắn thẳng lên trời, trước ánh mắt kinh nghi của tất cả tung một quyền nện vào lôi đình ngũ sắc.

    “A” Nhìn thấy cảnh này, khán đài nhất thời vang lên những tiếng thở dài.

    “Há há!” Mộ Cốt lão nhân cũng cười quái dị một tiếng. Nhưng nụ cười còn chưa tắt, sắc mặt lão đã biến đổi khó coi vô cùng. Lão phát hiện Ngũ sắc Lôi Đình đánh trúng Địa Yêu Khôi không hề khiến nó nát như tương, mà ngược lại thân thể tổn hại của nó đang được Lôi Đình hùng mạnh chữa trị, khuôn ngực lõm vào đã đầy đặn trở lại.

    “Golem này đang hấp thu Lôi Đình lực?” Nhìn Địa Yêu Khôi bị sét đánh nhưng ngược lại còn trở nên rực rỡ, đồng tử Mộ Cốt lão nhân nhất thời trợn trắng. Loại golem quái dị thế này hắn thực chưa nghe tới bao giờ.

    “Khó trách kẻ kia lại đắc ý như vậy, không ngờ con golem này thần kỳ như thế. Khốn nạn thật, sớm biết điều này trong  Đan giới ta đã hủy phá hoàn toàn nó rồi!"
Sắc mặt Mộ Cốt lão nhân tức tối đáng sợ, trong lòng căm tức hối hận. Nếu như trong Đan giới hắn xuống tay nặng hơn một chút thì Địa Yêu Khôi này chắc chắn chỉ còn là đống thịt nát, đâu còn sức đứng vững mà tiếp đón Đan Lôi trợ giúp Tiêu Viêm như bây giờ.

    So với sự bực tức và hối hận của Mộ Cốt lão nhân, đám người như Tào Dĩnh thì thở phào. Mặc dù không biết golem kỳ dị kia tại sao lại có được năng lực kỳ lạ như thế, nhưng bất kể thế nào thì Tiêu Viêm chắc chắn sẽ thuận lợi vượt qua ải cuối cùng của Đan hội. Quán quân Đan hội chắc chắn sẽ là hắn.

    “Ha ha, bảo bối của tiểu tử này cũng không ít. Golem hấp thu Lôi Đình lực năm xưa ta cũng từng nhìn thấy torng di tích viễn cổ, chỉ đáng tiếc lúc tranh đoạt với mấy tên kia lại bị phá hủy mất.” Trên đài cao, mỹ phụ mỉm cười nhẹ giọng nói.

    “Mộ Cốt lão hỗn đản kia chắc là bức bối lắm a.” Lão nhân da ngăm đen giờ phút này cũng cười tươi như bông, hả hê vô cùng.

    Huyền Không Tử gật đầu, lúc này lão đã trở lại dáng vẻ bình thản như trước, tay đan vào nhau, phong thái nho nhã cười nói: “Lần này, xem như Đan tháp ta thiếu nợ tên tiểu tử này một món ân tình rồi!”

    Nghe vậy, hai ngưồi bên cạnh cũng gật đầu cười theo. Nếu không có Tiêu Viêm ra tay vãn hồi cục diện, quán quân Đan hội lúc này thật sự đã rơi vào tay lão khốn Mộ Cốt. Đến lúc đó, danh tiếng của Đan tháp chắc chắn sẽ phải chịu sự đả kích nặng nề.

    Lúc ba người bọn họ đàm luận, trên thạch đài, Tiêu Viêm nhìn không chớp mắt vào từng đạo Ngũ sắc Lôi Đình đang đánh xuống thân thể Địa Yêu Khôi, biến hóa càng ngày càng rực rỡ, ánh mắt hắn cũng trở nên háo hức. Không biết lần này hấp thu Ngũ sắc Đan lôi, Địa Yêu Khôi có thể chân chính tiến hoá trở thành Thiên Yêu Khôi hay không?

    Nghĩ đến việc Thiên Yêu Khôi có thể địch nổi cường giả Đấu Tôn, thực lực đáng sợ như thế, Tiêu Viêm cũng chờ mong không ít, hít thở cũng trở nên dồn dập.





---------------
Mục lục

bình luận dau pha thuong khung đấu phá thương khung

Không có nhận xét nào: